“Tớ nói, A Tịnh, đây là nhóc con nhà ai? Không giống như là người nhà cậu a? Trông đáng yêu thế”. Nói xong nhéo mặt Lạc Thư một cái, Lâm Tĩnh Minh không ngờ cậu ta làm vậy, thấy Lạc Thư bị đau thì trong lòng cũng đau, sau đó xoa má Lạc Thư giúp cậu.
Nghe người này nói giọng Đông Bắc, Lạc Thư liền đoán ra được – Tôn Thắng Siêu, có thể coi là một người bạn thân của Lâm Tĩnh Minh, lúc nào cũng đi theo Lâm Tĩnh Minh, trước kia còn rất ghét cậu, nói cậu làm hại người thanh niên tốt nhất. Bất quá đứa trẻ nói giọng Đông Bắc này còn rất đáng yêu nên cậu sẽ không ghét tiếng phổ thông sứt sẹo của nó. Ba cậu ta đến từ vùng Đông Bắc, nói chuyện cũng như vậy nhưng rất có tài trong lĩnh vực quân sự nên không ai dám ghét bỏ giọng địa phương của ông.
Trước kia Lạc Thư từng khiêu khích Tôn Thắng Siêu, tiểu tử kia tức giận ‘bế quan’ liền ba tháng để nâng cao trình độ tiếng phổ thông của mình. Lạc Thư cảm thấy hiện tại nên giúp cậu ta một chút, người ta nói trẻ nhỏ cần phải dạy. Cho nên cậu nuốt cơm xuống, giả vờ vô tội nói với Lâm Tĩnh Minh: “Người này nói cái gì em nghe không hiểu, giọng còn cổ quái, cứ như tiếng trong băng cassette vậy”.
Trong phòng lập tức vang lên một trận cười, Tôn Thắng Siêu người giống như tên vô cùng hiếu thắng, bộ dáng vừa to vừa đen. Cùng Lâm Tĩnh Minh đến trường được ba ngày đã xác lập địa vị của mình, Lâm Tĩnh Minh là tấm gương học trò tốt, mà Tôn Thắng Siêu là nhân vật chính nghĩa có nghĩa khí, bị nói như vậy liền đỏ bừng mặt, trong người khó chịu nhưng lại không thể so đo với cái đứa nhỏ, lại vốn thấy Lạc Thư xinh đẹp đáng yêu. Bạn mình cũng đối xử với nhóc này rất tốt, không thèm để ý mà ăn trưa cùng, Tôn Thắng Siêu cũng muốn đối tốt với Lạc Thư, vẫn nghĩ muốn có một em gái, có lẽ Lâm Tĩnh Minh cũng muốn như thế nên mới tốt với nhóc như vậy, để cho nhóc con sai khiến.
Nhưng mà nhóc con cũng không chú ý đến mặt mũi mình, vì vậy anh tính dọa nhóc, coi như là để nhóc con biết địa vị của đại ca không dễ động vào. Vì thế anh liền đưa nắm đấm ra trước mặt Lạc Thư, hỏi: “Nhóc con xem, đây là cái gì?”
Lạc Thư còn bị Lâm Tĩnh Minh cầm tay, thấy Tôn Thắng Siêu như thế liền thuận tiện ở trong lòng Lâm Tĩnh Minh tìm một vị trí thật tốt, có vẻ an toàn, sau đó miễn cưỡng nhìn nắm đấm, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Thật bẩn”.
Câu này khiến Lâm Tĩnh Minh cũng cười rộ lên, tay Tôn Thắng Siêu không bẩn, chính là do da đen, nhóc con trong lòng rõ ràng là cố ý chọc giận Tôn Thắng Siêu, Lạc Lạc thật đáng yêu. [Tác giả: Không nên cưng chiều như vậy a!]
“Ăn no rồi, em phải đi” Lạc Thư tránh ra, Lâm Tĩnh Minh nhìn bộ dáng thỏa mãn của cậu thấy không có vấn đề gì liền rút khăn tay cho cậu lau miệng, sắp xếp lại hộp cơm, lôi kéo Lạc Thư dẫn về phòng học, để lại Tôn Thắng Lưu một mình ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Đợi đến lúc Lâm Tĩnh Minh trở về, Tôn Thắng Siêu vẫn còn nhăn nhó nhìn Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh bất đắc dĩ tìm chỗ không có ai ngồi xuống, Tôn Thắng Siêu lúc này mới ấp a ấp úng hỏi giọng địa phương của mình có kì quái không. Lâm Tĩnh Minh vốn quen rồi, bất quá sửa vẫn tốt hơn cho nên gật đầu.
Tôn Thắng Siêu lập tức suy sụp, đến khi về liền nói với mẹ mình muốn học tiếng phổ thông, Tôn mẹ nghe xong lập tức chảy nước mắt vui mừng. Cô vốn là người ở đây nhưng sau đến Đông Bắc liền đụng phải Tôn ba, hai người tình cảm tốt lắm chỉ là Tôn ba không chịu đổi giọng địa phương, Tôn mẹ cũng muốn con mình nói tiếng phổ thông nhưng con lại học theo ba. Gặp chuyện tốt như vậy Tôn mẹ vội gật đầu, sợ con đổi ý. Định khuyên con vài câu lại thấy con rầu rĩ nói tiếp: “Mẹ, con muốn có em gái”.
Ở nhà Tôn Thắng Siêu, Tôn mẹ thiếu chút nữa bị dọa sợ chết khiếp, nổi giận đùng đùng chuẩn bị hỏi chuyện Tôn ba nhà mình, bên này Lâm Tĩnh Minh đã đưa Lạc Thư về đến nhà chậm chạp không rời đi.
“Anh, muốn làm gì?” Lạc Thư giữ chặt quần áo, cảnh giác nhìn Lâm Tĩnh Minh đứng lâu như vậy mà không chịu trở về.
“Lạc Lạc-”
“Sao?”
“Ngày mai là thứ bảy.”
“Thì?”
“Anh có thể đến chơi với em không?”
“Không được, ngày mai em phải đi bà ngoại”. Lạc Thư lập tức cự tuyệt, muốn mở rộng tiếp xúc ngoài trường học cũng không có cửa đâu.
Lâm Tĩnh Minh nghe vậy liền vui vẻ, không phải không muốn gặp mình là tốt rồi, vì vậy liền an tâm trở về, bất quá anh vẫn muốn gặp những người thân khác của Lạc Thư để tạo quan hệ tốt, bất quá còn chưa kịp.
Lạc Thư nhìn theo chiếc xe đang chuẩn bị rời đi thì bị một người bế lên, “Ba, ba làm cái gì!” Lạc Thư đạp chân loạn xạ giữa không trung, không kiên nhẫn nói.
Lạc Dũng vỗ vỗ mông Lạc Thư, vác Lạc Thư lên vai trở về nhà. Ông vừa dừng xe đạp liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh đưa Lạc Thư về nên không dám đi ra. Lạc Thư không rõ lão ba rốt cuộc muốn làm gì, thẳng đến bữa cơm chiều Lạc Dũng mới nói.
“Thư Thư, trường học cách khá xa, chủ nhật ba và con cùng đi mua xe đạp sau đó dạy con đi”.
Hà Thục Phương xới cơm cho chồng, gật gật đầu. Cô đoán chừng hôm nay Lạc Thư là đi học muộn, hiện giờ cả hai người đều không có thời gian, để Lạc Thư dậy sớm quá cũng đau lòng, làm vây là tốt nhất.
Lạc Thư không có ý kiến gì, Lạc Dũng lại nói tiếp: “Thư Thư, con cùng đứa nhỏ Lâm gia kia quan hệ được không?”
Lạc Thư ngẩng đầu nhìn ba đang nghĩ định nói gì thì tiếng gõ cửa vang lên. Hà Thục Phương mở cửa, không ngờ lại là Lâm Tĩnh Minh.
“Cô, đây là nho Tân Cương, gia gia bảo cháu mang đến cho mọi người ăn”. Lâm Tĩnh Minh lễ phép nói, Hà Thục Phương có phần ngại ngùng cầm lấy, mời Lâm Tĩnh Minh vào nhà.
Lúc này Lạc Dũng đang đùa Lạc Thư sợ không dám học đi xe, Lạc Thư cho một cái nhìn xem thường, bất quá cậu thật ra không định học đi xem trước kia trường học còn gần cũng sẽ không học. Đến trung học đều là đi bus, càng không cần dùng xe đạp. Lâm Tĩnh Minh bước vào nghe vậy liền hỏi: “Lạc Lạc, em muốn học đi xe đạp sao? Không phải em không định đi xe cùng anh chứ?”
Lâm Tĩnh Minh gặp được chuyện liên quan đến Lạc Thư cảm xúc liền dễ dàng dao động, cũng may về sau lớn lên biết giấu đi. Giờ phút này hai cha con Lạc Thư thấy Lâm Tĩnh Minh bộ dáng thập phần thương tâm đều giật mình, hai mặt nhìn nhau, Hà Thục Phương đoán Lâm Tĩnh Minh cũng Lạc Thư về nhà nhưng không nghĩ tới hai người ngồi xe, này là xe gì không cần đoán cũng biết.
Hà Thục Phương trừng mắt nhìn Lạc Dũng, vợ chồng nhiều năm mà tưởng cái gì cô cũng không biết? Cô an ủi Lâm Tĩnh Minh, “Không đâu, cô còn muốn nhờ Tĩnh Minh chiếu cố Thư Thư nhà cô mà! Bất quá không muốn Lạc Thư mới còn nhỏ đã như vậy, ngồi xe với nó là quá mức. Nhưng vì đường đi xa quá nên đi xe đạp là tốt nhất, Tĩnh Minh có muốn đi xe đạp cùng Thư Thư không?”
Lâm Tĩnh Minh lập tức gật đầu, bất quá cậu suy nghĩ chốc lát lại nói: “Cô đừng để Lạc Lạc học xe, em còn nhỏ. Nếu không để cháu chở, cô thấy được không? Cháu đi rất tốt”.
Nhìn xem, nhìn xem! Hà Thục Phương lại trừng mắt liếc chồng mình một cái, tỏ ý đứa trẻ này còn đau lòng con mình hơn, ông là ba nó cơ mà! Ánh mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh lại mang thêm nhiều yêu thương nữa, Lạc Thư nhà mình thật có phúc, có bạn bè như vậy. Bởi vậy, dưới sự chủ trì của nữ chủ nhân nhà họ Lạc, dứt khoát giải quyết chuyện đi lại từ nay về sau của Lạc Thư, Lâm Tĩnh Minh cũng vừa lòng về nhà, trước khi đi còn không quên nhéo tay Lạc Thư chiếm tiện nghi.
Đến tận lúc ngủ, Hà Thục Phương vẫn giáo huấn Lạc Dũng, ghét b
ỏ chồng không quan tâm Lạc Thư. Lạc Dũng cũng không có ý kiến gì, về sau mặc dù nhìn Lâm Tĩnh Minh đối xử với con mình tựa như bảo mẫu cũng không dám lắm miệng.
Lạc Thư lại không có cảm giác gì, mặc dù mình học đi xe thì Lâm Tĩnh Minh cũng không phải sẽ không xuất hiện, giờ cũng tốt, đỡ phải mệt nhọc, mùa đông cũng không bị gió lạnh thổi, tránh ở sau lưng người ta thật hạnh phúc a! Lạc Thư sung sướng đi vào mộng đẹp.
***
Ngày hôm sau Lạc Thư dậy thật sớm, chạy đến bóp bóp mặt Lạc Dũng, cuối cùng còn cầm chân kéo. Lạc Dũng hôm qua đã mượn một chiếc xe tải để đón họ hàng đi ăn.
Lạc Thư được lệnh của mẹ gọi Lạc Dũng rời giường còn bị lật người, lập tức nghĩ muốn khóc liền gào lên. Hà Thục Phương tiến vào xoa thắt lưng, một bên trách Lạc Dũng một bên an ủi Lạc Thư, Lạc Thư được mẹ cấp đền bù – một đồng tiền sau hừ hừ vài tiếng ngừng khóc, chạy ra sau lưng mẹ sau đó vươn tay ra với ba, gân cổ: “Cho con phí bồi thường tổn thất tinh thần”.
Lạc Dũng vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ chỉ quần để nhóc con tự lấy. Vận khí tốt, Lạc Thư lấy ba đồng tiền xu, cậu cũng không dám lấy tiền giấy vì sợ bị mắng. Lấy đến bốn đồng tiền, Lạc Thư hớn hở rời đi. Trước kia rất hoang phí, giờ cậu quyết định sẽ tiết kiệm tiền, cần phải keo kiệt một chút!
Lạc Dũng lần này là vì lấy mặt mũi từ Hà gia cho nên mặc dù bị con kéo tỉnh, bị vợ trách mắng, trong lòng vẫn thật vui vẻ. Kì thực Lạc ba là người ngay thẳng, trượng nghĩa, ấn tượng của mọi người đối với ông đều rất tốt, không có gì đáng chê trách, Lạc ba đoán chừng là cha vợ chế giễu gì đó, có chút câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Lạc Dũng cuối cùng vẫn mời nhà bác cả, gia đình bác cả nhưng vẫn nể tình nói sẽ đến, Lạc Thư khẳng định là họ vì bữa cua mới đến, trong ấn tượng bác cả gái kia nói toàn lời khó nghe, lại còn tham ăn, miệng chó không phun được ngà voi, trước kia từng chế nhạo nhiều người, còn đứa con thì hết ăn lại nằm, cuối cùng sa vào cờ bạc cũng không có gì ngạc nhiên.
Chính là bác cả sáng nay mới nói là muộn mới đến, chiếc xe tải liền không đủ chỗ, nếu nói sớm Lạc Dũng còn có thể mượn hai chiếc, nhưng lúc này… Lại không thể để nhà bác cả tự mình đến, thế nào cũng không được. Cậu út thật ra ở huyện, Lạc Thư nhớ rõ sau khi cậu lên trung học cậu út mới có xe.
Thấy thời gian dần trôi qua mà ba mẹ vẫn nhăn mày nhăn mặt, Lạc Thư nghĩ không phải có thể tìm Lâm Tĩnh Minh sao? Cho nên liền chạy ra ngoài.