Khách sạn dành tầng 2 để làm nhà hàng, vì chú trọng riêng tư nên còn phân thành các gian khác nhau, chẳng qua nói đến hiệu quả cách âm thì…
Chỉ có thể nói mấy người Lạc Thư may mắn bởi vì phía phục vụ sai sót nên phòng của bọn họ là phòng được đặc chế. Một khách sạn đều sẽ có vài chỗ như thế, không phải là nói nghe trộm gì nhưng đó cũng là dành cho một số khách hàng ‘đặc biệt’. Nói cách khác, phòng của Lạc Thư hiện tại vừa lúc có thể nghe được các phòng bên cạnh nói chuyện, nhưng lại không nghe được tiếng từ phòng Lạc Thư.
Nghe tiếng cười vô cùng khoa trương Lạc Thư liền biết là của Mục Minh Hiên, đến tiếng cũng giống người rung rung như mấy lớp mỡ đang hoạt động, Lạc Thư cũng khá phục ông ta, trời ban cho tiếng nói vô cùng phù hợp!
“Mục tổng chọn chỗ đó thật là sáng suốt, chỗ đó Lão Hình cứng nhắc, sau này Hà Kiến Quốc đi lên cũng không làm được gì, công ty ở trong tay bọn họ thật đúng là không bằng sớm rời đi.” Một giọng nói nịnh nọt vang lên, “Tôi về sau nhất định sẽ theo Mục tổng, nghe nói Mục tổng gần đây quan hệ rất tốt với cục trưởng Ngô, chúng tôi không dám trèo cao có thể nói chuyện được với người như cục trưởng Ngô, có thể gặp mặt tận mắt đã quý hóa lắm rồi, lần sau Mục tổng có cùng gặp cục trưởng Ngô mang tôi theo làm người hầu bí thư tôi cũng nhận!”
“Ha ha, Hoa tổng nói gì vậy, có lợi thì anh em chúng ta phải cùng nhau hưởng chứ!” Mục Minh Hiền vỗ vỗ tay Hoa Sinh, ông còn không biết cuộc nói chuyện của mình bị một đám học sinh cách vách nghe được hết, còn đang ảo tưởng sinh hoạt tốt đẹp sau này đâu! “Kỳ thật tôi chỉ là quan hệ hơi tốt một chút với cậu Ngô thôi, cậu ấy thích đồ ăn tôi mang đến. Cơ hội gặp cục trưởng Ngô thật đúng là không nhiều, nhưng tôi từng đi qua nhà họ, chỗ đó–” Mục Minh Hiền giơ ngón tay cái lên.
Lời nói còn lại Lạc Thư không nghe thấy, nhưng theo lời ông ta cũng đủ để đoán được cục trưởng Ngô này địa vị không phải cao bình thường. Lạc Thư còn muốn nghe tiếp nhưng có lẽ là hai người đang thì thầm nói với nhau, Lạc Thư có chút nản lòng.
“Bọn họ nói hẳn là về cục trưởng Ngô mấy năm nay mới từ thủ đô điều xuống.” Ngô Tiểu Hòa ngồi cạnh Lạc Thư, “Nghe nói là tai to mặt lớn, ở trung ương có trụ cột sâu lắm! Ông ấy có đứa con trai, nghe bảo đọc sách ở Nhất trung, ghê gớm lắm đấy!”
“Sao cậu biết?” Chẳng lẽ là Ngô Hạo?
“Tớ chưa nói à? Bố tớ làm lập trình rất giỏi, ông ấy với bạn bè hồi trước lập trình cho quốc gia, cục trưởng Ngô hồi đấy hình như làm ở ngành quốc gia an toàn bảo vệ gì đấy, nghe nói chức cao. Hơn nữa đến đây là xin đến, ai cũng không biết là vì sao.”
“Đến đây không phải rất tốt sao.” Kinh tế phát đạt nha!
“Nhưng là người bình thường đều muốn ở trung tâm chính trị thủ đô, hơn nữa nghe bảo ông ta còn có thể làm càng cao hơn.” Ngô Tiểu Hòa nói đầy tiếc hận, “Nhưng không nghĩ loại người ấy lại làm bạn bè với nhóm người cách vách kia, thưởng thức cũng chẳng tốt lắm, có lẽ cũng không phải người tốt đẹp gì.”
“Cũng không thể nói như thế.” Lão Nhị nâng kính mắt nói chen vào, “Rất nhiều người cho rằng kết giao với người như thế là sai lầm, nhưng tớ cảm thấy người làm việc lớn bên cạnh thường có nhiều tiểu nhân như thế, sơ giao là được, chỉ cần vận dụng thích đáng thì trăm lợi mà tuyệt đối không có hại.”
Một bữa cơm tốt nghiệp bỗng biến thành bàn chính trị thảo luận chuyện quốc gia. Đến thầy chủ nhiệm mang theo phẩm chất bình tĩnh tích lũy từ vô số lần xem mặt cũng không thể kéo đề tài về được.
Nhưng không cần thầy lo lắng nhiều, Mục Minh Hiền đã chuyển hướng thảo luận của các học sinh sang vấn đề mới.
“Mục tổng, chỗ của tôi có một đám người mới, đều là sinh viên, như thế nào, có hứng thú dời đễn chỗ của tôi sao?”
“Ợ –” Mục Minh Hiền nấc lên, “Hoa tổng, hiện giờ ông lạc hậu rồi, sinh viên chỗ chúng ta tính cái gì, hiện giờ người ta đều chơi học sinh trung học, sinh viên già cả rồi. Xem thiếu nam thiếu nữ dưới thân mình gọi ‘cha’ hăng hái biết bao ông biết không, ha ha ha, vẫn là để tôi đưa ông đi trải nghiệm đi, đảm bảo nếm một lần ông cũng không quên được. Ai nói chỉ có người trẻ mới có bạn gái học trung học, mấy ông già chúng ta cũng có thể có!” Nói xong liền cất tiếng cười *** uế.
“Nhưng không phải bọn nó còn chưa trưởng thành sao –”
“Lão Hoa sao ông có thể kém cỏi vậy, một câu, có đi hay không?” Mục Minh Hiền rượu xông lên, trừng mắt nhìn.
“Đi đi đi, đương nhiên đi. Hay là chúng ta đi luôn bây giờ?”
“Ợ –” Mục Minh Hiền lại ợ một cái, “Ờ, đi, đi luôn.”
“Ai ai, mẹ!” Trình Vĩ đập tay xuống bàn cơm, cả bàn ăn đều là những học sinh chuẩn bị bước vào trung học, đối với bọn họ tuy rằng biết trung học là quãng thời gian bài tập nặng nề, nhưng vẫn có rất nhiều chờ mong. Nhưng vừa nghĩ đến những cô gái tầm tuổi mình…
“Thật sự là cầm thú!” Lão Tam cũng không nhìn được.
“Chúng ta cần phải theo dõi, sau đó báo cảnh sát, bọn họ giám làm như thế đối với người vị thành niên chắc chắn phải bị kiện.” Lạc Thư đề nghị.
“Biết đâu có nữ sinh tự nguyện làm vậy, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng, dù sao có thể kiếm tiền, còn rất nhiều tiền.” Bởi vì là liên hoan nên mọi người đều uống rất nhiều bia. Ô Mai Mai uống cạn một cốc bia, lần đầu tiên mở miệng.
“Nói là thế nhưng cũng không loại trừ có người bị ép.” Các nữ sinh khác đều bắt đầu phản bác Ô Mai Mai, các cô vốn không thích Ô Mai Mai, hiện tại Ô Mai Mai nói thế xác thực có chỗ không đúng.
“Được rồi, im lặng.” Chủ nhiệm cũng biết bữa cơm này chắc chắn không thể ăn tiếp được, nhưng lại không thể ngăn cản đám nghé con mới sinh này, nhân tính rất nhiều loại, anh không biết bọn họ hiện giờ biết được điều ấy, “Chuyện này thầy sẽ giải quyết, các cô các cậu ai muốn ngồi ăn cơm thì ăn cơm, ai muốn về nhà thì về nhà, xúc động nhất thời sẽ khiến bản thân bị thương, các em cũng trưởng thành, phải biết chịu trách nhiệm trước bản thân,” Thầy chủ nhiệm cầm túi xách, “Thày đi tính tiền.”
Không thể không nói chủ nhiệm rất đáng giá tin tưởng, mọi người đều im lặng ngồi ăn cơm. Nhưng Lạc Thư mấy người tuyệt đối sẽ đi giúp vui, Lạc Thư sớm đã ghét Mục Minh Hiền, Lão Đại lại là adrenalin dễ dàng tăng vọt, mấy người còn lại vốn cũng đòi đi nhưng bị Lão Đại ngăn cản, người ít vẫn tốt hơn.
Cho nên hai người thông minh trốn đi, hai người vừa ra cửa liền nhìn thấy Ô Mai Mai đứng chờ.
“Tớ sẽ không cản trở hai người, nhưng tớ cũng phải đi.”
Lạc Thư gật đầu, cậu cảm giác Ô Mai Mai trong lòng có rất nhiều chuyện, hơn nữa cảm thấy Ô Mai Mai chắc chắn sẽ giúp đỡ được rất nhiều. Mấy người vừa định đi tìm thầy chủ nhiệm, Mục Minh Hiền vừa vặn đi ra ngoài.
Thầy chủ nhiệm kì thật chờ ở hành lang, nhìn thấy Mục Minh Hiền đi ra sau đó lên xe cũng lập tức bắt taxi theo sau.
“Chú lái xe, chú đuổi theo chiếc xe màu đen đằng trước kia với ạ!” Lạc Thư Trịnh Vĩ và Ô Mai Mai cũng chui vào theo, Lạc Thư lập tức nói, không để ý đến thầy chủ nhiệm đang há hốc mồm, “Chú đi nhanh lên, ba cháu ở trong đó, ông ấy bị người xấu rủ đi lêu lổng cùng với mấy người phụ nữ xấu, cháu không thể để ông ấy làm chuyện có lỗi với mẹ được!”
Lái xe taxi vừa nghe vậy lập tức tăng tốc độ. Lạc Thư thầm cậu nguyện, bố à, người con nói không phải là bố, thật s
ự không phải đâu! Sau đó ở nơi xa xôi Lạc Dũng đang làm việc liền hắt xì.
Mục Minh Hiền đi đến câu lạc bộ đêm lớn nhất trong vùng, Lạc Thư mấy người vừa đến liền biết chính là học sinh nên có lẽ không vào được, Ô Mai Mai giật nhẹ quần áo của cậu, chỉ vào một ngõ nhỏ, Lạc Thư hiểu ý, kéo Trịnh Vĩ, ba người lập tức bỏ lại thầy giáo đang mừng thầm cho rằng bọn họ không vào được.
Con đường Ô Mai Mai dẫn bọn họ đi là một đường cho nhân viên đổ rác, con đường rất khó nhìn, Lạc Thư nhìn Ô Mai Mai một cái, thở dài, mấy người đi vào.
Bên trong rất tối, hành lang lại rộng rãi, Lạc Thư nhớ năm đó mình có thể coi là đến rất nhiều câu lạc bộ đêm, hình như chưa từng đến đây, thứ nhất là không nghĩ đến đây, thứ nhì là dù đến cũng sẽ bị Lâm Tĩnh Minh sai mời mời về. Lâm Tĩnh Minh không hạn chế cậu đi bar, nhưng vẫn có yêu cầu hạn chế nhất định.
Bởi vì không vào cùng Mục Minh Hiền nên bọn họ cũng không biết tìm ở đâu.
“Đi cùng tớ, đừng lộn xộn.” Ô Mai Mai đi ở phía trước, giọng nói lạnh lùng lại khiến cho người nghe bình tĩnh trở lại, Trịnh Vĩ và Lạc Thư nhìn nhau, đi sát theo sau Ô Mai Mai.
Ô Mai Mai mở một cánh cửa, bên trong rất sáng, Lạc Thư dừng một lát mới nhìn rõ đó là phòng nghỉ và phòng thay đồ của nhân viên. Bên trong dù đang mặt mộc hay đang trang điểm cũng đều ngừng lại nhìn bọn họ đầy kì quái. Bên trong thậm chí còn có vài nam sinh, tất cả đều rất nhỏ tuổi.
“Jasmine, em mang người mới đến à?” Một nữ sinh nhìn tương đối thành thục đi đến bên người Ô Mai Mai, kéo tay cô hỏi.
Ô Mai Mai không để ý đến, chỉ là nhìn Lạc Thư, nói: “Cậu xem, như vậy cậu còn muốn báo cảnh sát nữa sao?”
“Báo cảnh sát?”
Lời của Ô Mai Mai lập tức khiến mọi người trong phòng ồn ào lên, Lạc Thư thậm chí còn nghe thấy có người cười nhạo.
“Kì thật, mặc dù cậu báo án, có chứng cứ, cậu cảm thấy cảnh sát sẽ tin cậu hay tin mấy kẻ ra vẻ đạo mạo kia? Huống chi, cậu cho rằng cảnh sát sẽ vào đến đây sao?” Ô Mai Mai cười lạnh, “Kì thật tớ cũng là một trong số những người mà gã đó nói, như thế nào, cậu cảm thấy tớ tự nguyện hay là bị ép buộc?”
Ô Mai Mai trở nên điên cuồng, Trịnh Vĩ kéo tay Lạc Thư, cậu vừa mở cửa nhìn thấy trong phòng liền chấn động, nghe Ô Mai Mai nói càng cảm thấy người này có bệnh, muốn mang Lạc Thư lập tức rời đi.
“Jasmine, em cần phải làm thấp bản thân thế sao? Em cũng không phải đi bán, hơn nữa, không phải chị đã sớm rời đi sao?” Cô gái nãy giờ vẫn đứng cạnh Ô Mai Mai véo má cô nói, “Tính cách này thật là vẫn không thay đổi gì cả, còn tưởng rằng em nhớ bọn chị nên đến xem cơ đấy!”
“Nhưng mà,” Cô gái nhìn Lạc Thư, lại nhìn Trịnh Vĩ, dường như đang suy nghĩ xem nên xưng hô như thế nào, cuối cùng cười nói: “Em trai, chị thấy các em quan hệ không tệ với Jasmine, Jasmine không có bạn bè, hy vọng các em không cần vì chuyện này mà khinh thường cô ấy, Jasmine là một cô bé tốt, tiếp xúc lâu các em sẽ biết, em ấy vẫn là người ngây thơ chuyên tình –”
Ô Mai Mai đập cô một cái cô mới câm miệng, vì coi hai người là bạn bè của Jasmine, có lẽ một trong số đó vẫn là người trong lòng. Ô Mai Mai rất dễ dàng nghi ngờ đối với cảm tình, cô nghĩ có lẽ hai người biết công việc trước đây của Ô Mai Mai, còn Ô Mai Mai thì nói toạc ra hết không muốn dấu diếm gì nữa, sợ bọn họ ghét bỏ nên mới nghĩ đến biện pháp này. Cô rất thích Ô Mai Mai, không nghĩ Ô Mai Mai thương tâm.
“Đứng ở cửa làm cái gì, đến giờ rồi! Đừng tưởng rằng là giữa trưa liền có thể giải lao!” Một người cao cao đẩy Lạc Thư đi vào, “Ơ kìa, Jasmine, sao em lại quay lại?” Xoay người nhìn đến Lạc Thư và Trịnh Vĩ, nghi hoặc hỏi: “Người mới? Sao anh lại không biết?”