Tuổi nhỏ có lợi thế của nó, hơn nữa Lạc Thư bị Lâm Tĩnh Minh lôi kéo làm rất nhiều bài khởi động và tập luyện, bởi vậy thân thể Lạc Thư lúc này dẻo dai hơn trước kia rất nhiều.
“Sao nó lại lớn nữa rồi?” Lạc Thư hối hận, không biết nên cảm thấy hạnh phúc hay bất hạnh nữa.
“Anh cũng không biết.” Lâm Tĩnh Minh tủi thân nói, “Lạc Lạc, em còn đau không?”
Vô nghĩa! Lạc Thư nghĩ thầm, ngoài miệng lại không nói gì, có khi cậu còn chảy máu, nhưng có lẽ không nhiều. Lâm Tĩnh Minh lại trừu sáp mấy lượt, xoay tròn rồi lại ra vào, như thể đang tìm gì đó.
“A-” Bị đụng vào điểm G, Lạc Thư rên rỉ thành tiếng, rồi cậu lập tức che miệng mình lại, nhưng là Lâm Tĩnh Minh đã bị tiếng kêu của cậu cắt đứt lý trí, động tác càng hung tợn.
Lạc Thư cảm giác hai đùi mình bị tách ra càng lúc càng lớn, thân thể không ngừng bị đẩy lên phía trước, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy lan can đầu giường để tránh không bị đụng vào.
“Lâm, Lâm Tĩnh Minh, anh có sao không!”
Lâm Tĩnh Minh không đáp lại mà kéo một chân của Lạc Thư lên, biến thành tư thế nằm nghiêng, Lạc Thư bị kích thích nước mắt đều chảy ra, Lâm Tĩnh Minh lại làm với tư thế ấy một hồi, Lạc Thư nhìn người trước mặt hai mắt đỏ bừng, vận động không ngừng nghỉ.
“Lạc Lạc, chỗ đó của em thật chặt.”
“Đừng, đừng nói nữa!” Lạc Thư nói không thành câu.
“Thật sự rất chặt, thật thoải mái, anh, anh–”
“A-” Lạc Thư run rẩy, cảm giác có chất lỏng nóng bỏng rót vào thân thể mình, cuồn cuộn không ngừng.
Lâm Tĩnh Minh rốt cục dừng lại ôm lấy Lạc Thư, thương tiếc hôn lên từng giọt nước mắt của cậu. Lâm Tĩnh Minh ôm cậu vào phòng tắm, lúc anh lấy ngón tay làm cho chất lỏng kia chảy ra Lạc Thư nhìn thấy ánh mắt anh tối sầm lại, chỉ sợ quái vật kia ngóc đầu trở lại, cũng may cuối cùng không có, Lạc Thư an toàn trở lại giường, nếu lại đến một lần cậu chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Hai người ôm nhau trong chốc lát Lạc Thư mới nhận ra được Lâm Tĩnh Minh đã sớm có mưu đồ. Nhìn lọ thuốc bôi trơn trên bàn, Lạc Thư nhịn xuống cơn buồn ngủ, hỏi: “Cái kia, từ đâu đến?”
“Cô Tần cho anh, cô ấy nói nhãn hiệu này rất tốt.”
Lạc Thư rối rắm, cuối cùng không kịp nói gì cơn mệt mỏi đã kéo đến, không kịp cào Lâm Tĩnh Minh đã ngủ mất. Tỉnh lại mới phát hiện cổ họng ngứa ngáy, Lâm Tĩnh Minh hai mắt thâm quầng ngồi bên cạnh, vẻ mặt khẩn trương.
Lạc Thư đoán có lẽ mình sốt nhẹ, đây là điều bình thường. Nhìn vẻ mặt tự trách của Lâm Tĩnh Minh khiến cậu rất muốn đạp cho mấy cái.
“Lạc Lạc, anh giúp em nghỉ phép rồi, không cần phải đi tập quân sự.”
Lạc Thư cũng biết sẽ có kết quả này, aish, nghĩ đến tin đồn kia là do cậu phát tán đâu, hiện tại biến thành chính mình không duy trì được.
“Vậy còn anh?” Giờ này lẽ ra Lâm Tĩnh Minh phải đến lớp mới đúng.
“Anh cũng xin nghỉ rồi, anh sẽ ở bên cạnh em.” Lâm Tĩnh Minh sờ trán Lạc Thư, “Lạc Lạc, anh xin lỗi, kì thật anh sớm biết mình sẽ như vậy, cho nên anh còn mua thuốc. Anh vốn muốn gọi cô Tần, nhưng sợ em giận, cho nên anh chỉ có thể đứng ở đây, em muốn trách anh cũng được, nhưng đừng không để ý đến anh.”
Lạc Thư phát hiện Lâm Tĩnh Minh ban đầu hay lo được lo mất giờ lại bắt đầu đi theo con đường của các nữ nhân vật chính trong truyện Quỳnh Dao, cậu là người nhỏ mọn như vậy sao? Nhưng mà hiện giờ cậu không còn sức an ủi Lâm Tĩnh Minh nữa, cậu còn đang bận ai điếu cho lần đầu tiên sớm hơn vài năm so với đời trước của mình kia kìa, tuy rằng không giống nữ sinh có một cái màng để chứng minh, nhưng dù sao cũng chảy máu.
**
Đợi đến thân thể Lạc Thư khỏe mạnh thì kì tập quân sự cũng kết thúc, một nguồn tin tức tin cậy xác nhận rằng về sau học sinh sơ nhất đều phải tham gia tập quân sự, khiến cho đám học sinh vừa được giải thoát sung sướng hẳn lên.
Bởi vì kì tập quân sự này mà ai nấy đều đen đi, nhưng vẫn có những con người phơi nắng không đen tồn tại, tỉ như Lạc Thư, tỉ như Ngô Tiểu Hòa. Nhưng có những người người rất dễ đen, như là Ô Mai Mai.
Nếu không phải bởi vì chiều cao, Lạc Thư thiếu chút nữa không nhận ra nổi cây cột cháy dở này là Ô Mai Mai, thì ra màu da có thể biến đổi lớn như vậy. Nữ sinh trong ban bắt đầu lấy nó làm ví dụ cho việc ‘nhất bạch che tam xấu’, đen một cái liền lộ ra bản tính.
Lạc Thư cũng không cảm thấy Ô Mai Mai biến dạng có gì tệ, ngược lại cảm giác như vậy càng tốt hơn một chút, Ô Mai Mai hình như cũng cho là thế.
“Cậu đang nhìn cái gì?” Chỗ ngồi của Ô Mai Mai cạnh cửa sổ, gần đây cô rất thích nhìn ra bên ngoài, Lạc Thư trừ một cái hồ và lớp học của cao nhất ra cũng chẳng nhìn thấy có cảnh vật nào đẹp đẽ cả.
“Không có gì.” Ô Mai Mai không quay đầu mà vẫn nhìn ra ngoài. Đợi đến khi Lạc Thư đi cô bỗng nhiên nói: “Cậu bảo, cứ nhìn người ta yên lặng từ xa như vậy, người đó có cảm nhận được không?”
“Cái này thì phải tùy người, nếu là Ngô Tiểu Hòa có lẽ chỉ cậu ta muốn người đó chú ý đến liền có thể làm được.” Không những thế còn có thể nổi da gà nữa kia.
Ô Mai Mai không nói, Lạc Thư bởi vì không có lúc nào không ở trong bầu không khí yêu đương nên nhận ra Ô Mai Mai cũng đang cảm nắng, hẳn là thầm mến từ lâu, không nghĩ tới Ô Mai Mai cũng rất ngay thơ, còn muốn nói đã bị người gọi.
“Lạc Thư, anh họ cậu lại nhờ người mang đồ đến kìa.” Cậu bạn này vừa đi phòng thường trực lấy thư liền thấy được có đồ gửi cho Lạc Thư nên tiện đường mang theo.
Chắc chắn là Hà Bồi. Lạc Thư không biết sau khi vào đại học Hà Bội bị chập dây thần kinh nào mà thường xuyên mang đồ ăn đến cho cậu, lần này thế nhưng mang đến một bộ trò chơi Digimon hiện giờ đang thịnh hành của các nam sinh, là một trò chơi nuôi thú ảo.
“Lão Tứ, anh họ của cậu thật đúng là bí ẩn nha, nhưng mà đối với cậu quả thật không tệ, lúc nào cũng gửi đồ đến.” Mấy anh em khác bắt đầu tề tựu tìm đồ ăn mình thích.
Người nói là Lão Đại, Hà Bồi quả thật chưa từng xuất hiện lần nào, nhưng đồ vẫn đưa đầy đủ, gọi điện đến lại không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, Lạc Thư vô cùng hoài nghi người này bị đập vào đầu, hoặc là muốn có yêu cầu gì đó.
Rốt cục, Hà Bồi vẫn không nhịn được.