“Tắm riêng cũng được mà.” Lạc Thư cảm giác hai người chen chúc trong cái bồn bé như vậy rất vướng víu.
“Nước máy ở đây rất lạnh, anh sợ em bị cảm.” Giờ mới là đầu mùa hè, ở quê nhiệt độ lại thấp hơn so với thành phố.
Nói là thế nhưng anh đâu cần phải dịch sát lại đây như vậy! Có người kì lưng là chuyện tốt, nhưng muốn kì lại thì không phải vậy. Lạc Thư đỏ mặt mang theo cả người bị chà xát hồng hồng đi ra ngoài, Lâm Tĩnh Minh cũng không trách Lạc Thư chì kì mình vài cái cho có lệ, ôm vai cậu đi ra ngoài.
Đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng trẻ nhỏ cười, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh đến đại sảnh liền nhìn đến Lý Duệ cầm trống bỏi đùa bé con đang được mẹ ôm vào trong ngực cùng với mọi người còn lại đang chời đến lượt mình đùa bé, vây xung quanh muốn ôm.
Chỉ là trẻ sơ sinh cũng thích người đẹp mà ghét người xấy, Trịnh Vĩ đợi mãi mới đến lượt mình nhưng Lạc Thư vừa đến đứa bé liền vươn tay về phía Lạc Thư.
So sánh với Hà Dong Dong từ nhỏ đã không thích quấn Lạc Thư, cậu không có kinh nghiệm ôm trẻ nhỏ, đối mặt với hai tay bụ bẫm vươn về phía mình, Lạc Thư lại còn thụt lùi tựa vào lòng Lâm Tĩnh Minh.
Đứa bé lập tức chớp mắt gân cổ khóc lớn.
“Ngoan, không khóc, không khóc.” Mẹ đứa bé vội vàng dỗ dành, cô là hàng xóm nhà bác hai, vừa vặn đến đây chơi.
Lạc Thư vì ‘tổn thương’ đứa bé, lập tức ngoan ngoãn lấy trống bỏi trong tay Lý Duệ nịnh nọt. Trẻ con mau khóc cũng mau cười, lập tức vươn tay đòi Lạc Thư ôm. Lạc Thư chỉ có thể cẩn thận ôm lấy bé, không dám mạnh tay sợ bé bị đau.
Cứ thế, đứa bé dính lên người Lạc Thư, Trịnh Vĩ không phục cố gắng cầm trống bỏi lắc, chỉ là đứa bé quay đầu không thèm để ý.
“Thật là kỳ quái!” Lão Nhị nâng kính mắt, bà mẹ cùng bác gái nói chuyện, để đứa bé lại cho bọn họ.
“Kì quái chỗ nào?” Lão Tam luôn là người đồng hành cùng Lão Nhị, là thói quen từ trên mạng mà ra, Lão Nhị comment bóc tem thì Lão Tam chắc chắn sẽ là người comment tiếp theo.
“Tớ nghe nói nhà đứa bé này là đến thăm nhà ngoại ở vài ngày, bố đứa bé là người phương bắc làm đốc công ở bãi than. Đứa bé này tiếp xúc nhiều với than lẽ ra phải thích thứ màu đen mới đúng chứ, ở đây rõ ràng Lão Đại đen nhất, lẽ ra phải dính vào Lão Đại mới đúng.
Lão Đại thật vất vả mới miễn cưỡng được đứa bé cho phép ôm còn chưa kịp khoe ra đã ngửi thấy mùi kì quái bốc lên.
“Hình như là đái dầm.” Lý Duệ là người đầu tiên phản ứng.
Mọi người nhìn Trịnh Vĩ, Trịnh Vĩ nín thở tái cả mặt, ai nấy đều đồng tình với cậu, ôm trẻ con sợ nhất là chuyện này xả ra.
Bởi vì không có ai thành thạo nên cuối cùng phải gọi đến mẹ đứa bé ra. Đều nói túi một bà mẹ không khác gì chiếc túi thần kì của Doraemon, tất cả đều có. Vừa mở ra tìm vài cái đã lấy ra một chiếc bỉm mới ra thay.
“Thảo nào.” Lão Nhị lại nâng kính mắt.
“Ừ, bởi vì là nữ, trẻ con lúc này rất thích những thứ xinh đẹp.” Lão Tam lại tiếp tục lội nước theo sau.
Lạc Thư lúc này mới biết đứa bé là bé gái, nhưng cũng vì trẻ con thời điểm này đều giống nhau, nhìn bé mập mạp, Lạc Thư lại tưởng rằng là bé trai.
Bị một đám người khác phái nhìn, bé con lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ không nhìn, mọi người vì suy nghĩ cho trái tim Trịnh Vĩ không ngừng bị tổn thương mà bỏ qua chuyện này rủ nhau đi chơi mạt chược, ai cũng biết Trịnh Vĩ từ nhỏ cùng các bà hàng xóm chơi, mưa dầm thấm đất nên trình độ rất tốt. Cậu cũng là người chơi giỏi nhất trong năm anh em, không phải do Trịnh Vĩ quá giỏi mà là vì mấy anh em này chơi quá tệ. Lão Nhị, Tam, Tứ chỉ biết sơ sơ, lão Ngũ chỉ biết chơi mức độ dễ nhất cùng máy tính, chỉ cần chơi thật liền choáng váng không chơi được, cho nên năm người chơi với nhau đều loại bỏ mạt chược ra ngoài, đương nhiên không chỉ là lý do như thế.
Còn có một nguyên nhân trọng yếu khác chính là Trịnh Vĩ học hỏi toàn bộ từ thầy của mình, tốc độ chơi vô cùng chậm rãi, cũng không phải suy xét chuyện cưới vợ kế hoạch hóa gia đình, mọi người đều cho rằng không cần phải suy nghĩ trầm tư lâu lắc như thế. Bởi vậy chơi mạt chược cuối cùng chỉ có gà mờ Lý Duệ, Tôn Thắng Siêu, Lâm Tĩnh Minh cùng với ngứa tay – Lão Đại.
Tôn Thắng Siêu ở sau Trịnh Vĩ, ban đầu cậu thấy Trịnh Vĩ còn đang suy nghĩ bởi vậy tiếp tục xếp bài của mình, mà sau khi cậu đã đổi được mấy phương án phát hiện Trịnh Vĩ còn chưa làm gì liền mất kiên nhẫn dùng mạt chược gõ gõ bàn.
Trịnh Vĩ khi đã suy nghĩ thì mọi tác động bên ngoài đều có thể xem nhẹ, cậu giống như một lão già thời xưa chậm rì rì sắp mạt chược. Lạc Thư nhìn quen việc này, ngáp một cái, nhìn bài của Lâm Tĩnh Minh không tồi, đây vẫn là lần đầu tiên cậu biết Lâm Tĩnh Minh có thể đánh mạt chược, quả nhiên là không thể xem mặt mà bắt hình dong!
Lâm Tĩnh Minh ở sau Tôn Thắng Siêu, Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh lại nhìn Tôn Thắng Siêu, vô cùng bận rộn. Ngồi cạnh Tôn Thắng Siêu là Ngô Tiểu Hòa, lúc Lạc Thư nhìn sang bài của Tôn Thắng Siêu cậu còn trừng Lạc Thư, Lạc Thư ngược ngùng thu hồi tầm mắt về phía bài của Lâm Tĩnh Minh.
“Bố mẹ anh đều thích mạt chược, gia gia nói hai người học đại học cùng tham gia câu lạc bộ mạt chược, hấp dẫn được rất nhiều thành viên.” Lâm Tĩnh Minh thấy Lạc Thư tò mò nên nói nhỏ cho cậu nghe.
Lạc Thư run run, quả nhiên là nồi nào úp vung nấy.
Lâm Tĩnh Minh tiếp tục nói, “Cậu út với dì út cũng thích mạt chược, tết đến bố anh không ở ba thiếu một nên đành phải mời gia gia chơi, gia gia chơi không tốt, lại hay mắng thô tục, mọi người lúc đó đều rất nhớ bố.”
“Sao không để anh chơi?”
“Bọn họ không biết anh biết chơi.”
Lạc Thư không nói gì, mưa dầm thấm đất là một chuyện, thấm vào chỗ nào lại là chuyện khác, xem ra hai vị phụ huynh trước kia đều không chú ý đến Lâm Tĩnh Minh, cũng may hiện giờ tốt hơn nhiều. Lạc Thư cầm tay Lâm Tĩnh Minh dưới bàn, hai người không ngừng làm mấy động tác nhỏ, cuối cùng Trịnh Vĩ rốt cục đánh bài.
[… Đây là đoạn mọi người chơi bài]
Bữa tối là món ăn nhà nông an toàn khỏe mạnh, trứng gà cũng là trứng mới được Lạc Thư và Lý Duệ đến chuồng gà lấy ra, còn nóng hổi, Lạc Thư còn luyến tiếc không muốn nấu, nhưng đến bữa cơm vẫn không có chút chậm chễ, ai nấy đều ăn như ma đói, chỉ có Lâm Tĩnh Minh, Tôn Thắng Siêu cùng với Lý Duệ mang tiếng là chủ nhân khách khí một chút.
Nghe nói buổi tối trong thôn sẽ có chiếu bóng, mọi người liền đi xem, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ được nhìn, trên sân phơi đều là người già và trẻ con, phim được chiếu là phim chiến tranh, mọi người cùng xe
m với nhau cũng có chút hứng thú, đến khi về đã gần 10h, bởi vậy liền nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.
Lạc Thư đi sang phòng Tôn Thắng Siêu nhìn vài lần, Tôn Thắng Siêu không ở, Ngô Tiểu Hòa đã sớm nghiêng người nằm ngủ.
Giả vờ ngủ! Nằm như thế ngủ cậu mà tin thì gọi bằng cháu! Lạc Thư cảm giác như là con trai nhà mình bị người ta nhìn hết, rất không thoải mái, quyết đoán quên lúc đầu là mình tác hợp cho hai người ngủ một phòng, nhìn Ngô Tiểu Hòa vài lần, chờ mong Tôn Thắng Siêu có giác ngộ xem ngược lại là không có hy vọng, tuy rằng Ngô Tiểu Hòa không có gì đẹp đẽ để xem, nhưng Lạc Thư vẫn cố gắng nhìn nhiều vài lần, cậu không thể chịu thiệt được.
Lâm Tĩnh Minh nhìn Lạc Thư về vẻ mặt gian gian, hỏi: “Sao đi vệ sinh lâu thế?”
“A, em quên.” Lạc Thư lập tức vội vã chạy đến WC, mải xem Ngô Tiểu Hòa nên quên mất chuyện này. Đi vệ sinh trở về Lạc Thư mới nhận ra Tiểu Duệ Tử không ở đây.
Lạc Thư nhìn trái nhìn phải, đến ngăn kéo nhỏ cũng không bỏ qua, đang muốn đi ra ngoài tìm, Lâm Tĩnh Minh nói: “Lý Duệ vừa bị em trai gọi đi, em trai cậu ấy muốn ngủ cùng.”
Cậu em trai này là buổi tối nay xem phim cùng về theo, lúc trước luôn ở nhà mẹ đẻ của bác gái, mới tầm 3 – 4 tuổi, nhưng rất dính Lý Duệ. Trẻ con quan hệ tốt, quan hệ của người lớn sao có thể không tốt được?
Lạc Thư trơ mắt nhìn gối đầu trên giường mình bị Lâm Tĩnh Minh chuyển sang giường anh, quả nhiên độc thân mới là quý tộc, thế giới của hai người đàn ông chính là thế giới sinh hoạt phổ thông.
“Lạc Lạc, sao còn chưa lại đây?” Lâm Tĩnh Minh vỗ gối, cười sáng lạn nhìn Lạc Thư.