Lân thị có gì? Có hoa có cỏ, có Quách nhị muội, còn có một loạt phòng ở tương lai có giá trị cao.
Nếu Lạc Thư nhớ không lầm, đây là khu vực phát triển tăng vọt về điền sản sớm nhất, sau đó là
đến khu cậu đang ở, may nhờ có truyền thông Lạc Thư mới nhớ được việc này. Lần này thứ nhất là cùng Lâm Tĩnh Minh đi thi thố, thứ nhì là đi xem xét thị trường, cậu đã nhìn lén sổ tiết kiệm nhà mình, biết được tình hình tài chính đại khái của gia đình.
Lạc Thư rất may mắn, phòng khách sạn trường học đặt là hai người một phòng, số lượng người phân chia vừa vặn thừa một cái giường, Lạc Thư mặt dày mày dạn muốn đi, Lâm Tĩnh Minh chỉ dắt Lạc Thư đi nói vài câu với giáo viên phụ trách liền được cho phép. Năm nay trận thi đấu toàn quốc cử hành ở đây, cậu cũng không muốn ảnh hưởng đến Lâm Tĩnh Minh, phải biết rằng trường học đặt hy vọng rất lớn vào cuộc thi này. Giáo viên phụ trách cảm giác như tiền thưởng đang ở trước mặt mình ngoắc ngoắc….
Thu thập đồ đạc, chiều thứ bảy xuất phát, Lâm lão gia tử đứng ở cạnh cửa nhìn cháu trai đã chuẩn bị sẵn sàng, ngón tay di động không ngừng.
“Gia gia?”
“A? À,” Lâm lão gia tử bước ra khỏi sau cửa, “Đứa nhỏ Lạc gia kia thật sự cũng phải đi à?”
“Đúng vậy. Gia gia yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Lạc Lạc.”
Sợ là chiếu cố quá, Lâm lão gia tử nghĩ thầm, “Chuyện này, mấy đứa sẽ không không quay lại chứ?” Bỏ trốn cái gì, Lâm lão gia tử nghĩ đến liền cảm thấy khiếp sợ.
“Gia gia nói cái gì thế.” Lâm Tĩnh Minh đỏ mặt, từ sau khi nửa công khai với gia gia, cảm xúc của ông có chút Quỳnh Dao hóa, “Cháu đi trước, mấy ngày này ông nhớ rõ uống thuốc.” Nói xong còn đứng lại suy nghĩ cảnh gia gia gạt nước mắt nhìn mình đi xa. Đến nhà Lạc Thư, Lạc Thư đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ một cái ba lô, bên trong vài món đồ ngủ linh tinh gì đó, thấy Lâm Tĩnh Minh liền ngoắc tay.
“Cầm quần áo em đến chưa?” Lạc Thư hỏi.
“Anh mang rồi.” Mấy ngày nay Lạc Thư thích một cái quần bò có rất nhiều chỗ rách, có điều Hà Thục Phương không chấp nhận được nó, Lạc Thư tìm tiền tiêu vặt mua về sau liền để lại ở bên nhà Lâm Tĩnh Minh mặc cho đỡ thèm, vừa may nhân dịp này có thể mặc nhiều hơn.
Ngồi trên xe bus của trường, Lạc Thư nhìn các học sinh khác ngồi cùng, phát hiện đều không ai xinh đẹp bằng người ngồi cạnh mình, thỏa mãn nở nụ cười.
Trận đấu bắt đầu vào ngày hôm sau, có cả một đêm dài cho mọi người nghỉ ngơi, Lạc Thư muốn đi xem cảnh đêm nên Lâm Tĩnh Minh thu thập giường một chút rồi theo cậu đi ra ngoài.
Đi ở trên đường không cần lo lắng gặp người quen, Lạc Thư nghĩ có lẽ đây là lý do rất nhiều người muốn đi du lịch xa.
“Cái này được xem như là hẹn hò sao?” Lạc Thư nắm tay Lâm Tĩnh Minh, mười ngón tay cài vào nhau. Cậu mặc quần bò rách của mình, rất muốn đi thêm mấy vòng nữa.
Lâm Tĩnh Minh nhìn cậu cười không nói gì, nhưng có thể thấy được anh đang rất vui vẻ, hai người tựa như tình lữ đơn giản hạnh phúc tùy tiện đi dạo, cảm giác sinh mệnh cũng trở nên thoải mái hơn.
“Lâm Tĩnh Minh, lấy cho em một con thú bông đi.” Bên đường có rất nhiều máy gắp đồ chơi, Lạc Thư thích một con chó nhồi bông, hai mắt to rất đáng yêu, trong nhà nhiều mèo quá, cần phải cân đối một chút.
Thừa dịp Lâm Tĩnh Minh bắt thú bông, Lạc Thư đi mua kem, buổi tối mùa đông ăn kem rất thích. Lâm Tĩnh Minh may mắn ngay lần đầu đã bắt được con chó nhồi bông Lạc Thư muốn, Lạc Thư thưởng cho anh một que kem dâu tây, còn cậu ăn vị chocolate, kì thật cả hai loại cậu đều muốn ăn, vì vậy lại ăn cùng Lâm Tĩnh Minh mấy miếng.
Đi bộ mệt mỏi, hai người ngồi trên ghế cạnh bờ sông ngắm cảnh. “Nơi này không tồi.” Lạc Thư hơi sợ lạnh, mũi và tay hồng hồng, con chó nhồi bông để ở một bên, Lâm Tĩnh Minh cầm tay Lạc Thư để vào trong lòng mình, Lạc Thư cũng ngoan ngoãn để Lâm Tĩnh Minh cầm. Không khí rất tốt đẹp.
Cảm giác bắt được cơ hội Lạc Thư liền bắt đầu lên kế hoạch cho ngày mai, “Lâm Tĩnh Minh, ngày mai thi đấu xong tối chúng ta đi luôn đi, em muốn đi phía bắc XX khu nhìn.”
“Đến đấy làm cái gì?”
“Mua phòng ở, em thấy bên kia không tệ, về sau nhất định sẽ tăng giá, may mắn có giải phóng mặt bằng cái gì, chúng ta kiếm lớn.”
“Lạc Lạc muốn kiếm tiền lắm sao?”
“Tiền đương nhiên đủ dùng là tốt rồi, nhưng không phải hiện tại em còn chưa phải hộ khá giả nha, có tiền có thể mua phòng lớn đón bà ngoại về ở cùng, còn có thể đi du lịch khắp nơi, cũng không cần phải đi làm…”
Lâm Tĩnh Minh trầm mặc trong chốc lát, anh cảm thấy Lạc Thư thật thông minh, có thể nghĩ ra được cách kiếm tiền này, anh mới nghe các chú các bác nói qua hiểu được một ít. Lâm Tĩnh Minh gật đầu, “Lạc Lạc, anh cũng sẽ cố gắng, bởi vì anh là người phải nuôi sống gia đình, nhất định sẽ làm cho Lạc Lạc ở phòng lớn, đi du lịch mọi nơi, không phải làm việc.”
“……”
Lạc Thư phát hiện gần đây tần suất không nói gì của mình có hơi cao, hơn nữa cảm tình này hình như bồi dưỡng tốt quá, trở về phòng tắm rửa thế nhưng ngay cả áo ngủ không cần lấy cũng được Lâm Tĩnh Minh đưa vào.
Điều này quả thật là Lạc Thư hiểu lầm Lâm Tĩnh Minh, quả thực anh rất chiều Lạc Thư, nhưng chuyện áo ngủ này hoàn toàn là nhầm lẫn. Hành lý của hai người đã được Lâm Tĩnh Minh sửa sang lại bỏ ra ngoài vì sợ có nếp gấp. Lâm Tĩnh Minh lúc ấy nhìn đến áo ngủ hai người giống nhau còn rất vui vẻ.
Hai người hiện giờ đều đang tuổi lớn, Lạc Thư tuy rằng lớn chậm nhưng áo ngủ cũng cần phải đổi. Lâm Tĩnh Minh nghĩ lần sau cần phải tự mình đi mua, như vậy thuận tiện cũng mua cho Lạc Thư một bộ. Lúc đi chọn người bán hàng bởi vì quá mức nhiệt tình chọn trang phục tình lữ, đương nhiên không phải váy mà là hai bộ có kích cỡ khác nhau. Lâm Tĩnh Minh cảm thấy phù hợp với hình thể của Lạc Thư nên không nhắc nhở người bán hàng, bởi vậy mà Lạc Thư về sau mặc áo ngủ dáng nữ nhiều năm cũng không biết, thẳng đến về sau áo ngủ có thêm vài chỗ gợi cảm mới phát hiện…
“Lạc Lạc? Em ở ngoài không?”
“Đến đây -” Lạc Thư cầm áo ngủ, gõ cửa, “Mở ra một chút nào.”
Không nghĩ đến cửa lập tức mở to, “Anh bại lộ cuồng à!” Lạc Thư vội vàng lấy tay che mắt, Lâm Tĩnh Minh ngạc nhiên lấy quần áo mặc vào, nói đầy tủi thân, “Lạc Lạc, anh có mặc quần lót mà.”
“……..”
Lạc Thư không thích tắm rửa, nhất là mùa đông, cởi quần áo còn sợ lạnh, nhưng cậu không chê quần rách của mình lạnh, bởi đó là vì style như thế, nhất là phát hiện vào sơ trung mình không nhận được bức thư (tình) nào. Lâm Tĩnh Minh hiển nhiên sẽ không để cậu có thói quen này, mùa đông tắm nước ấm cũng có rất nhiều ưu điểm, làm vậy khi ngủ Lạc Thư cũng ấm áp hơn một chút.
“A, lạnh muốn chết!” Trong phòng mở điều hòa nhưng Lạc Thư vẫn run lên cầm cập, sớm biết vậy nên mang túi sưởi đến đây. Cậu rất muốn cuộn mình vài trong chăn, lại thấy cái chăn vốn nên thuộc về giường mình giờ được đặt ở giường của Lâm Tĩnh Minh.
“Lạc Lạc, nhanh đi vào.” Lâm Tĩnh Minh đã sớm nằm vào, thân thể anh có vẻ dễ ấm nên anh đi trước ấm chăn.
Lạc Thư nhìn về phía giường chỉ còn lại ga đệm, cảm giác một trận gió lạnh thổi đến, lập tức chui vào giường của Lâm Tĩnh Minh.
Lâm Tĩnh Minh giúp Lạc Thư dém kĩ góc chăn, cảm giác gió không thổi vào được mới vừa lòng.
Xưa có Hoàng Hương ủ ấm chăn*, nay có Lâm thị ấm mền. Nghĩ vậy Lạc Thư cười rộ lên khanh khách.
“Lạc Lạc, em cười gì vậy?” Lâm Tĩnh Minh kéo tay Lạc Thư đặt lên lưng mình, chân Lạc Thư liền theo thói quen vói vào giữa hai chân anh, anh thực thích sự ỷ lại theo thói quen này của Lạc Thư, cũng không cảm thấy tay chân Lạc Thư lạnh.
Ấm áp chính là tốt, Lạc Thư đã bỏ hết công tác tư tưởng lúc tắm tự làm với bản thân vì một xã hội hài hòa của mình, ngoan ngoãn hưởng thụ ngủ. Bất tri bất giác liền lấy Lâm Tĩnh Minh thành gối ôm, cọ cọ vài cái tìm vị trí thoải mái liền đi tìm Chu Công chơi cờ.
Lạc Thư ngủ rất thích ngọ nguậy, Lâm Tĩnh Minh vốn có chút bất an lúc này lại tâm viên ý mã. Tay anh đặt trên lưng Lạc Thư, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cũng không biết càng vỗ càng dịch xuống dưới. Tay dịch xuống thắt lưng, vói vào trong áo ngủ. Bởi vì tay Lâm Tĩnh Minh rất ấm áp, Lạc Thư cũng không nhận thấy được gì.
Làn da dưới bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, Lâm Tĩnh Minh dần nổi lên hưng trí. Có một đám lửa bốc lên trong ngực, bàn tay diễn tả tình cảm chân thật chậm rãi đi xuống. Khi sắp đụng chạm đến nơi đó Lâm Tĩnh Minh cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài, nếu nói Lạc Thư vừa rồi không có cảm giác thì hiện giờ đến lợn chết cũng phải mở mắt.
Hai người ánh mắt giao nhau, Lạc Thư rất muốn đẩy anh ra, nhưng nhìn đôi mắt kia như trước chỉ cóhai mắt mình, chỉ có thể dừng ở đấy.
“Bỏ tay ra.” Lạc Thư cắn răng nói.
“Lạc Lạc, anh yêu em.” Sau đó Lâm Tĩnh Minh hôn lên môi Lạc Thư.
Hôn đến khi Lạc Thư muốn tắt thở Lâm Tĩnh Minh mới buông, lôi ra một sợi chỉ bạc. Lạc Thư lúc này hận cực, cậu biết Lâm Tĩnh Minh cũng cảm nhận được bộ phận kia của anh có động tĩnh, không có việc gì nói anh yêu em làm gì a.
“Lạc Lạc, có được không?”
Lạc Thư đỏ mặt không nói gì, Lâm Tĩnh Minh nhẹ nhàng hôn lên mắt Lạc Thư, tay từ phía sau chuyển ra đằng trước.
“Ưm -” Lạc Thư muốn nói chuyện lại bị Lâm Tĩnh Minh hôn.
Lâm Tĩnh Minh có chút hưng phấn, nhưng lại sợ động tác quá lớn xúc phạm tới Lạc Thư, vẫn chậm rãi thực hiện, khiến cho Lạc Thư mặt đỏ bừng như cua bị nấu chín cũng không được phóng thích. Lạc Thư cảm thấy người này rất muốn tra tấn cậu, miệng vừa hỏi được không người này đã chui đầu vào trong chăn.
“A-” Quần đột nhiên bị cởi, Lạc Thư cố nén để không rên rỉ ra tiếng, cậu cảm thấy làm vậy rất bẩn, trước kia cậu cũng ghét chuyện này, cho nên không làm cho Lâm Tĩnh Minh, hiển nhiên cũng không để cho Lâm Tĩnh Minh làm. Cậu muốn kéo Lâm Tĩnh Minh lên, nhưng hai tay như mất sức chỉ cầm được vào tóc anh.
“Đi ra, bẩn.” Giọng Lạc Thư mềm nhũn. Nhưng mà động tác của Lâm Tĩnh Minh lúc này đột nhiên nhanh hơn, Lạc Thư không kịp nói gì, người ngửa ra sau, lập tức đầu hàng.
“Lạc Lạc,” Lâm Tĩnh Minh đi ra, nhìn đến mặt cậu đỏ bừng có chút lo lắng, lần này hình như có hơi mau, anh sợ Lạc Thư không chịu nổi.
“Nuốt vào?” Lạc Thư mệt mỏi hỏi.
Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, chỉ ăn vào một chút, “Lạc Lạc, không bẩn, anh yêu em, toàn bộ.”
Thật sự là đứa ngốc, Lạc Thư bỗng nhiên khóc lên, càng khóc càng lớn.
* Hoàng Hương ủ ấm chăn: Xuất phát từ một điển tích về lòng hiếu thảo của con cái với cha mẹ.
Cụ thể: https://sites.google.com/site/huukinh75/gia-tri-cuoc-song/nhi-thap-tu-hieu/page-18