Ngày hôm sau Tôn Thắng Siêu mang đến một bồn xương rồng lớn.
“Quà cho bệnh nhân?” Lạc Thư sững sờ nhìn bồn xương rồng, người ta chỉ tặng hoa, chưa từng thấy ai tặng xương rồng cả, tuy rằng miễn cưỡng có thể coi đó là một loại hoa.
“Không phải, đây là dùng để chữa thủy đậu.” Tôn Thắng Siêu lấy một cái dao nhỏ từ trung túi quần, bắt đầu xử lý đám xương rồng trước mặt Lạc Thư. “Cô tớ trước kia chữa bệnh cho tớ bằng cách này, dùng lát xương rồng thiếp lên chỗ bị thủy đậu, lạnh lạnh rất thoải mái.
“Vậy sao cậu không cho cô chuẩn bị trước rồi mới mang đến đây.” Lạc Thư nhìn Tôn Thắng Siêu lấy dao cắt xương rồng có phần lóng ngóng.
“Mới cắt có lợi hơn, tớ sợ trên đường làm cây xương rồng mất hơi nước, làm giảm hiệu quả trị liệu.” Tôn Thắng Siêu đang cố gắng làm việc, đáp lời Lạc Thư đến đầu cũng chưa ngẩng lên.
Đây là lần đầu tiên Lạc Thư nghe thấy xương rồng có hiệu quả này, nhưng dù sao có vẫn hơn không, mà Tôn Thắng Siêu cũng làm chuột bạch một lần, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Một lát sau, Tôn Thắng Siêu biến thành một đầu đầy mồ hôi, xương rồng đã bị cắt ra thành từng lát một xấu xí, Lạc Thư thấy vậy liền tự giác cởi quần áo, thủy đậu của cậu mọc ở lưng, trên mặt không có, Hà Thục Phương ngăn Lạc Dũng nói đó là vận khí, không nên đánh vào mặt.
“Nhanh lên đi.” Lạc Thư nằm úp sấp tốt lắm, hiện giờ cậu không hề chán ghét trường học mà chỉ có chán ghét bệnh viện.
Da Lạc Thư rất tốt, phía trên mọc mụn thủy đậu chỉ nổi mụn rất nhỏ, Tôn Thắng Siêu nhìn lưng gầy yếu của Lạc Thư, bỗng nhiên nghĩ đến từ gợi cảm, lập tức cả người khô nóng. Vừa vặn Lâm Tĩnh Minh cầm chậu rửa mặt đi đến, Tôn Thắng Siêu tựa như cầm củ khoai lang nóng ném đám xương rồng cho Lâm Tĩnh Minh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Người này làm sao vậy? Ghét bỏ em?” Lạc Thư nghẹn khuất.
Lâm Tĩnh Minh không nói chuyện, chỉ nhìn lưng Lạc Thư trong chốc lát sau đó buông chậu đắp lát xương rồng cho Lạc Thư. Đi ra khỏi phòng bệnh phát hiện Tôn Thắng Siêu vẫn còn đứng ở cửa liền hỏi: “Có việc?”
Tôn Thắng Siêu gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng lại gật gật đầu.
Cuối cùng hai người ngồi ở ghế dài trong khuôn viên bệnh viện, Lâm Tĩnh Minh im lặng chờ Tôn Thắng Siêu nói chuyện.
“A Tịnh?”
“Ờ.”
“Tớ thấy gần đây tớ có chút không bình thường.” Tôn Thắng Siêu rối rắm mất một đoạn thời gian, nên vừa rồi mới vội vàng chạy đi như vậy.
“Chuyện này rất bình thường.”
“Thực sự bình thường?” Tôn Thắng Siêu nghe được câu trả lời tâm tình lập tức nhảy nhót vui vẻ lên, hoàn toàn quên hình như mình vẫn chưa nói gì với Lâm Tĩnh Minh cả.
“Không phải lần trước cậu nói Lạc Thư rất giống người bạn qua thư của cậu sao?” Tôn Thắng Siêu còn ra vẻ có máu văn nghệ sĩ, trao đổi thư từ với một người bạn, hai người liên lạc đứt quãng cũng có một năm, một ngày nọ Tôn Thắng Siêu đầu óc đoản mạch hẹn người ta ra ngoài gặp mặt. Đối phương là một cô gái nhu thuận, nhà cách đây khá xa, hôm đó vừa vặn đi theo cha đến thăm người thân nên mới gặp Tôn Thắng Siêu, Tôn Thắng Siêu lôi kéo Lâm Tĩnh Minh cũng đi, ba người uống trà sữa nói chuyện vui vẻ.
Tôn Thắng Siêu giống như đã hiểu ra, “Thì ra là thế!”
Tôn Thắng Siêu 15 tuổi vóc dáng trưởng thành cao đến hơn 1m70, nhưng tư duy tình cảm yêu đương vẫn chưa phát triển hoàn toàn, lại bị Lâm Tĩnh Minh đưa đẩy về đường đời rộng mở, quên mất nguyên nhân vui vẻ là vì “cô gái kia có cảm giác giống Lạc Thư.” Chỉ có thể nói lúc ấy Tôn Thắng Siêu bị tư tưởng không thuần khiết trong đầu làm ảnh hưởng đến đầu óc, chỉ cần có người nói sẽ lập tức đâm đầu theo. Trên đời này có rất nhiều người chính là như vậy mà trở về cái gọi là chính đồ, đương nhiên cũng chưa chắc có người như Tôn Thắng Siêu lại quay lại nhảy vào hố sâu.
Vài năm sau, khi Tôn Thắng Siêu hồi tưởng lại cũng là ván đã đóng thuyền. Anh và Lâm Tĩnh Minh quan hệ vẫn tốt đẹp như trước, nhưng vào lúc nửa đêm không trăng không sao vẫn nằm đấm ngực dậm chân biết vậy đã chẳng làm, nhưng cơ hội khi đã qua thì sẽ không trở lại được. Đương nhiên chuyện này hai người cũng chưa từng nói với Lạc Thư, Lâm Tĩnh Minh cảm thấy không tất yếu, anh có nghĩa vụ giống như gió thu cuốn hết lá vàng quét dọn hoa đào bên người Lạc Thư, còn Tôn Thắng Siêu thì cảm thấy được như hai người đều không dễ dàng, nếu đổi làm chính mình, không nhất định có thể qua được cửa phụ huynh.
Nếu lúc ấy Tôn Thắng Siêu nghĩ thông suốt, đối với ba người mà nói không chừng ngược lại chính là tai nạn. Tôn Thắng Siêu vui vẻ trở về viết thư, Lâm Tĩnh Minh là ông mối tốt, tuy rằng vừa thành một đôi thì nhà gái đã theo cha mẹ di cư đi nước ngoài mà chia tay nhưng coi như vẫn thỏa mãn khát cầu về mối tình đầu ngọt ngào mà tuyệt vọng khi chia tay với nhà gái.
Lâm Tĩnh Minh trở lại phòng bệnh thì Lạc Thư đã nói chuyện gì đó cùng Lý Duệ, Lý Duệ lắc lắc đầu.
“Sao không có chút thông cảm đồng tình với bạn bè gì vậy, có một chuyện nhỏ mà cũng không giúp tớ được.” Tư thế nằm của Lạc Thư rất mệt, cổ ngửa ra sau phát mỏi, còn một bên bĩu môi, “Chúng ta là bạn bè cơ mà!”
Lạc Thư thích nhất là vênh mặt bắt người ta nhường mình (chiếm tiện nghi của người ta ~), nếu không được liền giả vờ tủi thân, Lý Duệ ngồi nghe mặt bắt đầu hồng lên không biết làm thế nào cho phải.
“Em lại bắt nạt Lý Duệ.” Lâm Tĩnh Minh đi đến bên giường giúp Lạc Thư xoa bóp cổ, Lạc Thư thoải mái hừ hừ ra tiếng, “Um, Lý Duệ, ngày mai nhớ rõ lại đến nhá!”
“Tớ đi trước.” Lý Duệ vội vàng rời đi, cậu còn đang rối rắm không biết có nên làm canh gà (or cánh gà) cho Lạc Thư hay không.
“Lý Duệ,” Lâm Tĩnh Minh gọi lại nói, “Làm bạn tốt phải khuyên can lẫn nhau tránh làm việc xấu, còn nữa, trên đường đi cẩn thận.”
Lý Duệ bước nhanh ra khỏi bệnh viện, Lạc Thư không thể xoay người vì trên lưng còn xương rồng của Tôn Thắng Siêu, cậu chôn đầu vào gối, buồn bã nói: “Lâm Tĩnh Minh, anh không phúc hậu.”
“Sao anh lại không phúc hậu?”
“Chỗ nào cũng không phúc hậu, anh không cho em ăn ngon, lại còn không cho Lý Duệ mang cho em ăn ngon.”
“Em đang bị thủy đậu, chỉ có thể ăn thanh đạm, anh ăn cùng với em, chịu đưng một thời gian rồi sẽ hết, được không?”
“Nếu em nói không tốt thì sao?”
Lâm Tĩnh Minh không trả lời, chỉ là vói tay vào trong gối Lạc Thư đang chôn mặt vào, Lạc Thư cố gắng bảo vệ, quát lên: “Biết rồi, biết rồi, chỉ có một ít thôi mà, tha cho em không được à?”
Lạc Thư khó khăn lắm mới lấy được hai gói từ Tần Mộc Miên.
Lâm Tĩnh Minh thở dài, “Được rồi, chỉ cho lần này, không có lần sau, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi, lắm chuyện như mẹ vậy!” Lạc Thư đấm mấy cái vào gối, tiếp theo liền nằm đờ người ra không giãy dụa.
Lâm Tĩnh Minh nhéo nhéo thêm mấy cái, cảm thấy được rồi mới lo đến bài vở của Lạc Thư, bài tập ở trường về sau còn phải bổ sung, Lạc Thư chắc chắn là không muốn làm nên anh đành phải bắt chước chữ của Lạc Thư để làm giúp.
Buổi tối Lạc Thư lại bị ngứa tỉnh, Lâm Tĩnh Minh trở thành bảo mẫu tiêu chuẩn, mỗi ngày cuộn tròn ở trên giường Lạc Thư giúp đỡ cậu. Hà Thục Phương cũng không phải không biết xấu hổ mà phiền toái Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh cảm thấy không có việc gì. Lạc Thư cũng thấy đây là chuyện bình thường nên ồn ào bảo mẹ trở về trước, không để mẹ ở lại cùng. Lạc Thư cho rằng để mẹ về trấn an lão cha nhà mình vẫn là tốt hơn, nếu để mẹ ở trong này một đếm lão cha nhà mình chắc chắn sẽ nhắc đến cậu cả đêm đấy, vì tương lai không bị tính sổ, Lạc Thư quyết đoán ghét bỏ Hà Thục Phương.
Cứ như vậy, Lâm Tĩnh Minh vẫn tiếp tục hoạt động của mình, Hà Thục Phương nghĩ chạng vạng tan học Lâm Tĩnh Minh mới đến một chút sau đó về trường học buổi tối sau đó về nhà. Nhưng thực ra Lâm Tĩnh Minh học xong lại vụng trộm trở về, Lâm lão gia tử đối với cháu trai còn nhỏ đã ngủ lại bên ngoài duy trì trạng thái ‘thổi râu trừng mắt’, nhưng mà cháu trai lại làm như không thấy, nên làm gì vẫn cứ làm.
“Làm sao, lại ngứa à?” Lâm Tĩnh Minh mấy ngày nay không được ngủ ngon, mắt đã hơi có vòng đen, Lạc Thư nhìn cũng đau lòng, chỉ hi vọng mình có thể sớm khỏe.
“Vâng”. Thủy đậu của Lạc Thư phần lớn nổi lên ở lưng, nhưng hiện giờ dường như có xu hướng mọc thêm chỗ khác.
“Làm sao?” Lâm Tĩnh Minh mở đèn ngủ, anh không để cho Lạc Thư gãi vì có mủ sẽ rất khó chịu, nhưng anh sẽ giúp Lạc Thư ấn ấn một chút, như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
“Mông -” Giọng Lạc Thư nhỏ như tiếng muỗi, cậu cảm thấy chỗ đó rất ngứa, khó chịu muốn chết.
Lâm Tĩnh Minh đỏ mặt, anh biết Lạc Thư nhiề
u năm rồi nhưng vẫn ho khan một chút, nhẹ nhàng ấn lên như ấn những chỗ khác.
Chỗ đó kì thật còn ở phía dưới mông một chút nhưng có thể là nơi đó có phần đặc biệt nên khiến cả hai đều khó xử. Lạc Thư một bên ngứa, một bên lại thấy nóng như bị hỏa thiêu, có thể nói là khổ hình kinh khủng nhất từ trước đến giờ, Lâm Tĩnh Minh cũng không dễ chịu hơn là bao, ngày hôm sau sắc mặt còn khó coi hơn cả Lạc Thư.
Có lẽ ông trời vẫn thương Lạc Thư, sau khi bệnh thủy đậu tấn công vào mông được một ngày liền dần tốt hơn, Lạc Thư cuối cùng thoát khỏi bệnh thủy đậu, sự kiện chấm dứt, vui vẻ đón chào cuộc sống. Lạc Thư ra viện liền vui vẻ chạy thẳng đến nhà Lâm Tĩnh Minh, Hà Thục Phương cũng không giữ nổi.
“Đứa nhỏ này,” Hà Thục Phương nhào vào trong lòng Lạc Dũng, “Cũng không đợi mẹ nó. Em đã cố ý mua nhiều đồ ăn như vậy, bởi vì sốt ruột còn quên thanh toán!” Nghĩ lại liền cảm thấy mình chịu thiệt.
“Không cần phải trả, còn có anh, anh thích ăn.” Lạc Dũng ha ha cười, Hà Thục Phương hạnh phúc nhìn chồng mình, cảm giác lâng lâng, cuối cùng lại bỏ thêm một câu, “Nếu cho thêm tí muối thì tốt.”
Sau đó Lạc Dũng liền bị thân ái lão bà cấu véo thắt lưng già nua của mình, khuôn mặt vặn vẹo hẳn đi. Lạc Thư đã sớm cùng Lâm Tĩnh Minh đi xa, tự nhiên sẽ không nhìn thấy cha mẹ tình cảm ngọt ngào, bên này cậu còn phải đối phó với Lâm lão gia tử nha!