Thời gian lên lớp của học viện khế thú cùng á thú cũng không sai biệt lắm,vì thế buổi sáng La Tố cùng nhóm bằng hữu cùng kí túc xá đi ăn sáng, sau đó chia tay tới khoa của mình, đối với chương trình học dưỡng khế ướcthú, cậu vẫn khá thích thú.
Tòa nhà của hệ dưỡng khế ước thú nằm ở cuối học viện, đương nhiên điều này không có nghĩa địa vị hệ này khôngcao, mà vì mặt sau của học viện nối liền với khu rừng rậm nhân tạo,không ít khế ước thú hoang dã được nuôi thả ở đây.
La Tố là tânsinh, phòng học nằm ở ban A, bất quá La Tố tới nơi mới phát hiện, nơinày nếu nói là phòng thí nghiệm thì đúng hơn là phòng học, vì tới hơisớm nên La Tố đi dạo quanh một chút, trừ bỏ nơi này, ban A không cònphòng nào treo biển, những phòng khác không phải là phòng thí nghiệm thì là hóa học.
Chẳng lẽ nơi này chỉ có một lớp thôi sao? La Tố tuycó chút nghi hoặc nhưng vẫn đi vào phòng học, lúc này trong phòng đã cóvài người, bọn họ thản nhiên liếc mắt nhìn La Tố một cái, sau đó quayđầu làm việc của mình.
La Tố căn cứ theo hiển thị trên màn hình,tìm một vị trí trống ngồi xuống, trên màn hình ánh sáng có rất nhiều vịtrí trống, vì thế có thể thấy, tin tức hôm qua Hải Nhân Tư nói khôngsai, nhân số chọn chức nghiệp này rất ít.
Mãi đến khi tiếngchuông vào học vang lên, số người trong phòng vẫn ít ỏi như khi nãy. LaTố hơi nheo mắt, đây là tổng số tân sinh hệ dưỡng khế ước thú sao? Thậtsự là con số đáng sợ.
Qua vài phút, cửa phòng học bị đẩy ra, mộtbóng dáng cao to bước vào, tóc đen dài tới vai, mắt kính gọng vàng, còncó đôi môi khẽ nhếch, tất cả cộng lại làm nam nhân mặc áo blu trắng tăng thêm vài phần nguy hiểm.
“Ố ồ? Hôm nay lại có một gương mặt mớithực sự làm người ta hưng phấn.” Ánh mắt nam nhân xẹt qua La Tố, sau đónhếch môi: “Đã có người mới, tôi giới thiệu lại một chút vậy, tôi gọi là Uy Nặc, là lão sư hướng dẫn cùng tất cả các chương trình học của cáctrò, chương trình học của chúng ta không giống các chức nghiệp ngu xuẩnkhác của á thú cần phải khổ sở với mớ tri thức lí luận, đối với chươngtrình học của hệ dưỡng khế ước thú, điều cần làm duy nhất là…. đánh cược tánh mạng để thực hành.”
Uy Nặc nói xong liền dẫn đầu ra ngoài,đám học trò trong phòng lập tức theo sau, sợ rằng nếu mình không theokịp sẽ xui xẻo, xem ra hôm qua đã chịu giáo huấn, La Tố thấy vậy cũnglập tức theo mọi người.
Xuyên qua đoạn hành lang dài, Uy Nặc dẫnmọi người tới phòng thí nghiệm hình tròn sát với rừng rậm nhân tạo.Khoảnh khắc cửa mở, ánh sáng chói lóa từ bên trong chiết xạ ra, đám họctrò có kinh nghiệp lập tức nhắm mắt lại, La Tố phản ứng cũng không chậm, hàng năm tác chiến với tang thi đã tạo thành phản xạ cấp tốc đối vớicác trường hợp khẩn cấp, La Tố theo phản xạ có điều kiện lui về phíavách tường kim loại cách đó không xa, ánh sáng bị vách tường che chắn vì thế cậu có thể nhìn thấy mọi vật.
Làm xong hết thảy, La Tố mới ý thức được mình phản ứng quá mức, đây cũng không phải thời tận thế, cậukhẩn trương gì a? Cậu dùng tay che mặt, thở dài một hơi, thói quen nàyđúng là phiền phức, rất dễ làm người khác hoài nghi.
La Tố từ bức tường bước ra, ánh sáng đã sớm tiêu thất, đập vào mắt La Tố là phòngthí nghiệm như trong phim khoa học viễn tưởng, màn hình khổng lồ 360°chập chờn xung quanh mọi người, một loạt ống nghiệm xếp chỉnh tề, khônggian bên cạnh có một cái lồng sắt thật lớn, bên trong giam giữ hơn 10loại khế ước thú bất đồng chủng tộc, bọn họ sử dụng các thiết bị máy móc siêu lớn, La Tố nhìn không ra cách sử dụng.
“Tốt lắm, nơi này là phòng học của chúng ta sau này, nếu không muốn mỗi lần đều bị ánh sángmạnh kích thích, các trò có thể mua một chiếc kính chuyên dụng dùngtrong phòng thí nghiệm, mặc khác……..” Uy Nặc nói tới đây, có chút đămchiêu liếc mắt về phía La Tố, độ cung bên khóe môi lại tăng thêm vàiphần: “Thân thủ không tồi.”
Trái tim La Tố rung lên báo động,thật sự làm nam nhân đáng sợ, rõ ràng không hề đeo dụng cụ phòng chốngánh sáng gì nhưng vẫn thấy rõ động tác của cậu, xem ra sau này cậu phảicẩn thận hơn.
“Mặc dù có người bỏ lỡ chương trình học đầu tiên,bất quá thực đáng tiếc, thứ đã dạy tôi sẽ không nhắc lại lần 2, vì thếtân đồng học, nếu có gì không hiểu tan học có thể ở lại hỏi tôi.” Nhữnglời này Uy Nặc dành riêng cho La Tố, những người khác chỉ hiểu nghĩađen, nhưng La Tố lại rất rõ, nam nhân này tỏ ý….. hắn rất hứng thú traođổi thân thủ cậu sau khi hết giờ học.
Uy Nặc đối với La Tố chuyển từ hệ điều trị niệm lực qua rất hứng thú, bất quá hắn không tới mức xen việc riêng vào việc công, vì thế ấn nút khởi động máy móc, chuẩn bịgiảng bài.
Theo động tác của Uy Nặc, các màn hình ánh sáng bắtđầu tỏa sáng, trên đó là hình ảnh cuộc sống của khế ước thú, các loạikhế ước thú cùng loại thường đều sống quần cư, điều này làm việc nghiên cứu của thú nhân cũng tiện lợi hơn.
Uy Nặc cá tính tuy có chútnguy hiểm, bất quá cũng là một lão sư không tồi, ít nhất lúc truyền đạttri thức rất cẩn thận, hơn nữa với số lượng chủng loại phong phú của khế ước thú, Uy Nặc dùng phương pháp liên tưởng làm mớ kiến thức sâu chuỗilại, đám học trò lại càng nhớ kĩ hơn.
La Tố vốn là bác sĩ thú y,tuy khế ước thú ở thế giới này khác trái đất rất lớn, bất quá nguyên lícơ bản vẫn không đổi, vì thế La Tố tiếp thu khá nhanh.
Một thángtiếp đó, La Tố đã nắm một phần lớn tri thức lí luận cùng một ít kinhnghiệm thực tế, những đồng học khác cũng không kém nhiều lắm, kinhnghiệm có được đều từ 10 con khế ước thú trong phòng thí nghiệm, thôngqua phương thức quan sát và bản ghi chép, bọn họ bước đầu nắm giữ đượctập tính khế ước thú.
Một tháng này, Hải Nhân Tư cùng Phân Địchnhư thường lệ lại kí khế ước thất bại, vì thế hai người thực uể oải, mỗi ngày cứ bày ra bộ dáng khốn khổ như lão bà muốn lấy chồng.
“Bạnthân a, cậu ở hệ dưỡng khế ước thú thế nào rồi? Nhìn bộ dáng lặng lẽ của cậu chúng ta thực lo lắng a……..” Sau vô số lần thất bại, Hải Nhân Tưrốt cuộc đánh chủ ý lên người La Tố.
La Tố đương nhiên biết Hải Nhân Tư có chủ ý gì, vì thế cậu đáp: “Coi như thuận lợi.”
“Ân, để mình tính xem cậu ở đó bao lâu rồi.” Hải Nhân Tư đếm ngón tay, tínhtoán xong tinh thần uể oải của cậu lập tức phấn chấn: “Một tháng rồi a,bạn thân, cậu vào rừng rậm nhân tạo chưa?”
“Rừng rậm nhân tạo?” La Tố nhíu mày.
“Không, không có gì, bạn thân, cậu tiếp tục cố gắng tiến tới tương lai tốt đẹpđược tiến vào rừng rậm nhân tạo!” Hải Nhân Tư uể oải vỗ vỗ vai La Tố,sau đó lại ngồi xuống cạnh Phân Địch bắt đầu than thở.
“Milanđâu?” La Tố từ tuần trước đã bắt đầu thấy có chút kì quái, bình thườngba tên này luôn đi cùng nhau, chính là gần đây Milan lại không thấy bóng dáng.
“Đừng nói nữa, tên kia bị một giống cái của học viện hồnthú mê mẩn rồi, hiện tại mỗi ngày xem việc chế tạo kim loại quý để theođuổi giống cái kia tìm niềm vui! Cái tên vô đạo đức!” Hải Nhân Tư nóixong lại thở dài.
La Tố thấy hai người buồn bực cũng không quấyrầy nữa, mở màn hình bắt đầu làm bài tập còn lại hôm nay, rừng rậm nhântạo sao…… khó trách cậu cảm thấy chương trình học gần đây quá suông sẻ,dựa theo lời Ai Tạp Tư, còn có lời nhắc nhở của Hải Nhân Tư thì hệ dưỡng khế ước thú không đơn giản như vậy mới đúng, chính là một tháng này,không chỉ có cậu, mọi người trong lớp cũng đuổi kịp tiến độ, vì thế…….khảo nghiệm thực sự đáng sợ nằm trong rừng rậm nhân tạo sao?