“Ở đây dị quốc tha hương, gặp nhau cũng là có duyên, không biết hai vị có thời gian rảnh hay không?” La Dục Chương nhìn Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh, mỉm cười nói: “Tôi biết phía trước không xa có một quá cà phê không tồi, hay là chúng ta tới đó trò chuyện một lúc?”
“Này…” tầm mắt Sở Cảnh liếc sang nhìn Tả Dĩ Uyên ở bên cạnh, thanh âm mang theo chút chần chờ, ngược lại không lập tức đáp lại.
Sở Hân Nhiên nghe La Dục Chương nói xong cũng động tâm, nháy đôi mắt to, mang theo chút mong chờ nhìn Sở Cảnh: “Đúng đó, A Cảnh, chị em chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt tán gẫu rồi, chị còn rất nhiều điều muốn nói với em đó! đi thôi đi thôi!”
Sở Cảnh nhìn chị ba của mình vẻ mặt mong chờ, trong nhất thời lời cự tuyệt nói không ra miệng.
Mà lý do Sở Cảnh do dự, người bên ngoài thì không rõ, nhưng Tả Dĩ Uyên người trong cuộc lại biết rất rõ.
Tuy rằng với thân phận của bọn họ, nếu không có vệ sỹ đi theo bên mình thì không nên ở bên ngoài lâu, nhưng dù sao thân phận đối phương khác, đều là người một nhà, nên tạm thời cũng không cần nhiều băn khoăn. Còn nữa, hai người này cũng không phải người khác. Sở Hân Nhiên chính là người thân duy nhất là Sở Cảnh luôn đặt nặng trong lòng. Là người yêu vừa mới được thừa nhận của Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên cũng nên lấy lòng “chị vợ” tương lai một chút, trước tiên cũng vì mình mà hành động.
Chỉ có chút đáng tiếc, thật vất vả hai người mới có thời gian riêng đẻ hẹn hò, thế mà lại…
Nhưng tục ngữ cũng đã nói, thời gian vẫn còn nhiều, tâm tình Tả Dĩ Uyên có chút khoái trá nghĩ như vậy: hắn cùng Sở Cảnh cũng đã ngả bài với nhau rồi, rốt cục cũng đã hợp thành một đôi, chẳng lẽ còn sợ sau này ít có cơ hội hai người ở bên nhau hay sao?
“A Cảnh, em khó có khi được gặp lại người thân, không nên do dự như vậy.” Tả Dĩ Uyên vươn tay vỗ vai Sở Cảnh, thấp giọng nói: “Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì đặc biệt, hơn nữa, chúng ta đã đi dạo cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, phải không?”
Nghe Tả Dĩ Uyên nói xong, hai mắt Sở Hân Nhiên sáng rực lên, đối với Sở Cảnh ra sức gật đầu, nhân tiện dùng ánh mắt đầy cảm kích liếc liếc nhìn Tả Dĩ Uyên.
Trong lòng Sở tam tiểu thư đơn thuần khờ dại, chỉ bằng một câu nói mà hình tượng đại boss tràn ngập bá khí nháy mắt tốt lên không ít.
Nha nha, anh ta đúng là người tốt mà!
Sở Cảnh nghe Tả Dĩ Uyên khuyên bảo ngược lại cũng cảm thấy kinh ngạc mà quay đầu nhìn hắn một cái. Nhưng tới khi nhìn thấy trong mắt chị mình tỏa ra hào quang cảm kích không chút nào che dấu, trong lòng nhất thời hiểu rõ Tả Dĩ Uyên rốt cuộc đang có quỷ chủ ý gì.
Mỉm cười, nếu song phương đều không có ý kiến gì, Sở Cảnh tự nhiên cũng vui vẻ muốn cùng Sở Hân Nhiên hảo hảo ôn chuyện một phen, lập tức liền gật đầu, lôi kéo Tả Dĩ Uyên đi theo sau Sở Hân Nhiên và La Dục Chương đi tới quán cà phê La Dục Chương đã giới thiệu kia.
Nếu đã là nơi La Dục Chương giới thiệu thì điều kiện cùng bài trí nơi đó không thể nói là không tốt.
Quán cà phê này thực sự bày trí rất đẹp, rất thanh nhã, toàn bộ quán đều lấy trúc đề sắp đặt, cùng với rất nhiều loài hoa tươi làm cho không gian càng tự nhiên thoải mái, tuy rằng không thể so với những nơi sang trọng bọn Tả Dĩ Uyên thường hay tới, nhưng sự mộc mạc thanh lịch cũng có cái đẹp riêng của nó.
Sở Cảnh không dấu vết liếc nhìn Sở Hân Nhiên đối với quán cà phê này phi thường yêu thích, ý cười bên môi càng dày thêm. Chị ba của cậu… đã lâu như vậy mà trước sau như một đều cực kỳ yêu thích hoa cỏ…
Lại liếc nhìn La Dục Chương vẫn một mực tỉ mỉ che chở bên cạnh chị mình, bất giác gật gù hài lòng.
Đối với con rể mới của Sở gia này, cậu cũng thực vừa ý. ít nhất cũng nhớ rõ sự yêu thích của Sở Hân Nhiên là gì, hẳn là không tệ.
Bốn người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, tùy tiện gọi mấy cốc cà phê, sau khi được người phục vụ bưng lên rời đi xong, liền bắt đầu đơn giản hàn huyên tán gẫu.
“Đúng rồi, A Cảnh, lần này bọn em tới Paris làm gì vậy?”
Vươn tay bỏ một viên đường vào tách cà phê, khuấy khuấy, nghĩ nghĩ, lại cho thêm một viên nữa. khe khẽ nhấp môi một chút xíu, Sở Hân Nhiên mặt nhăn tít như cái bánh bao, vươn tay lén lút định cho thêm một viên đường nữa, lại bị một bàn tay to khác ôn nhu ngăn lại.
Sở Hân Nhiên tội nghiệp quay đầu, ai oán nhìn ‘người xấu’ không cho mình thêm đường, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn chu chu.
La Dục Chương mang theo nụ cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn ngập sự sủng nịnh: “Quên lần trước em bị đau răng à? Còn dám ăn ngọt nữa sao?”
“Nhưng mà… thật đắng.” Sở Hân Nhiên chỉ chỉ cái tách cà phê oán giận.
La Dục Chương lắc lắc đầu, vươn tay gọi phục vụ, đổi cho cô một cốc nước chanh, Sở Hân Nhiên dùng ống hút một ngụm nước chanh, trên mặt nhất thời cười tươi như hoa.
La Dục Chương nhìn Sở Hân Nhiên biểu tình hớn hở, một lúc lâu sau, vẫn nhịn không được mà vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô.
Sở Cảnh thu sự ân ái dịu dàng của hai người vào trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch một cái, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Tả Dĩ Uyên, rồi mới nói: “Không có gì, chỉ là ở bên này lâm thời có chút việc, là thủ hạ của Tả, tự nhiên không thể thoái thác và hộ tống lão bản bay tới đây. Nhưng nói lại… chị ba, chị và anh rể tương lai tới Paris làm gì vậy? chẳng lẽ La gia gần đây định mở rộng thị trường sang đây?”
“A, a, cái kia… không phải…” Sở Hân Nhiên rất nhanh ngẩng đầu nhìn Sở Cảnh, ánh mắt có chút tránh né, trên mặt cũng khẽ nhiễm một tia ửng đỏ: “Bọn chị lần này… khụ, lần này là đến…”
Sở Hân Nhiên lắp bắp mãi không nói ra miệng được, La Dục Chương ngược lại trông rất sảng khoái. Nhìn bộ dạng Sở Hân Nhiên mặt đỏ tai hồng, da mặt mỏng, La Dục Chương khẽ bật cười, tiếp lời: “Kỳ thật, bốn tháng sau, tôi và Hân Nhiên sẽ tổ chức lễ cưới, cho nên trước tiên cố ý tới Paris, nhờ Ann thiết kế riêng cho Hân Nhiên một bộ váy cưới.”
“Thật sao?” Sở Cảnh nghe xong, đầu tiên là sứng sốt, rồi lập tức nét mặt vui mừng mà nhìn Sở Hân Nhiên đang cúi gằm mặt, cơ hồ sắp cụng mặt bàn, trêu đùa nói: “Chị ba, thật không nghĩ tới, Sở gia có 4 người con, người lập gia đình đầu tiên cư nhiên lại là chị. Vậy em phải chúc mừng tân nương đẹp nhất trên đời Sở tam tiểu thư rồi.”
“A cảnh!” Sở Hân Nhiên trừn mắt lườm Sở Cảnh một cái, sắc mặt càng ngày càng đỏ. Ý trêu đùa của Sở Cảnh càng lúc càng đậm.
“Nhưng mà, chị ba à, không đúng…: Sở Cảnh chậm rì rì kéo dài âm điệu, đôi con ngươi đen láy hơi cong lên, mang theo chút bất mãn: “Sao chuyện chị kết hôn lớn như vậy, lại không nói cho em biết đầu tiên? Nếu em bỏ lỡ hôn lễ của chị ba, không phải sẽ khiến em hối hận suốt đời sao? hay là nói… chị ba sợ em không có đủ tiền mừng?”
“Nói nhăng nói cuội gì đấy!” nhắc tới điều này, Sở Hân Nhiên ‘rầm’ một tiếng đập bàn, nhìn thẳng Sở Cảnh, sát khí ‘vèo vèo’ bắn tứ phía: “Chị đã sớm muốn nói cho em biết, nhưng em cũng đâu có chị địa chỉ để liên lạc với em?! Em rời Sở gia đi lâu như vậy, không chủ động cho gia đình một phương thức liên lạc cụ thể thì chị biết nói cho em thể nào hả?”
“Cũng đúng!” Sở Cảnh nghe chị gái nói như vậy thì có chút đau đầu. Cũng may là trước khi chị ba vận dụng thế lực gia đình đi tìm cậ thì cậu đã xuất hiện trước, bằng không, về sau chuyện đó mà có lộ ra, cậu không còn mặt mũi nào nữa là lăn lộn trong giới.
Tả Dĩ Uyên một bên ngồi nghe, lúc này mới cười cười nói: “Cho nên bây giờ cũng thực may, một chuyến tới Paris hai chị em được gặp nhau rồi, phải không? Sở tam tiểu thư, khi tổ chức hôn lễ ngàn vạn lần nhớ gửi một tấm thiệp tới cho Tả mỗ nhé. Ha ha, tôi cũng muốn chúc mừng hạnh phúc cho Sở tam tiểu thư.”
Nguyên bản đối với Sở Cảnh còn đang hùng hùng hổ hổ, Sở Hân Nhiên vừa nghe Tả Dĩ Uyên nói như vậy liền biến thành một con thỏ con. Lắp ba lắp bắp mãi mới gật đầu nói: “Thiệp mời nhất định sẽ đưa tới. Khụ, nhưng tôi cũng biết, sự nghiệp Tả tiên sinh bận rộn, cho dù có việc bận không thể tham gia cũng không sao cả…”
“Lời này Sở tam tiểu thư nói sai rồi.” Tả Dĩ Uyên lắc đầu, con ngươi thâm trầm hiện lên chút ý vị sâu xa: “A Cảnh là một thủ hạ hiếm có, A Cảnh lại là phụ tá đắc lực của tôi, như vậy chị ba của A Cảnh tự nhiên cũng như chị ba của Tả mỗ, nếu đều đã là người một nhà, hôn lễ của chị gái, sao có thể vắng mặt được chứ?”
Sở Cảnh nghe vậy, lập tức liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái.
Cái tên này, nói ba xạo cái gì vậy, như thế nào đã thành người một nhà? Như thế nào Sở Hân Nhiên đã thành chị ba của hắn vậy?
Sở Cảnh trong lòng oán thầm, chỉ so tuổi tác, Tả Dĩ Uyên anh cũng đã hơn người ta tận 8 tuổi, còn kêu người ta là chị? Shit, tiết tháo của anh ở đâu rồi hả?
Tiếp thu ánh mắt châm chọc của Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên một chút thần sắc cũng không đổi. bĩnh tĩnh cười nhạt nhấp một ngụm cà phê, bày tay ở dưới gầm bàn ở góc độ La Dục Chương và Sở Hân Nhiên không nhìn thấy, khẽ cầm chặt tay Sở Cảnh.
Sở Cảnh cảm giác độ ấm không thuộc về tay mình, ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không buông ra. Ngược lại cũng khẽ nắm chặt tay hắn.
Ừm, t uy rằng người này da mặt dày một chút… nhưng cảm giác này, thực không xấu.
Sở Hân Nhiên một bên có chút kỳ kỳ quái quái tại sao mình lại có thêm một em trai… lại còn là em trai rõ ràng lớn tuổi hơn mình, nhưng cũng chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không đem lời này hỏi ra miệng.
La Dục Chương nhìn nhìn Tả Dĩ Uyên, lại thoáng liếc nhìn Sở Cảnh, tựa hồ đã hiểu ra được cái gì, thâm sắc con ngươi có chút tối nghĩa, nhưng cái gì cũng không nói, chủ động đem đề tài dời sang chuyện khác.
Một bàn bốn người, trừ bỏ Sở tam tiểu thư, còn lại ba người kia, mỗi người đều là tinh anh, chỉ mới mấy giờ đồng hồ, thiên nam địa bắc đều nói qua, hơn nữa, thi thoảng Sở Hân Nhiên còn ngốc manh ngốc manh chen vào một vài câu ngốc ngốc ngăt lời, khiến cả đám cười vang, coi bộ trò chuyện cũng không quá tẻ ngắt.
Bóng đêm buông dần, cũng đã đến lúc tan cuộc, vài người đang nói cũng kết thúc cuộc nói chuyện chuẩn bị rời đi, Sở Hân Nhiên lại bỗng nhiên kéo Sở Cảnh lại, bộ dạng muốn nói lại thôi khiến Sở Cảnh không khỏi mỉm cười.
“Có chuyện gì vậy?” Sở Cảnh khẽ hỏi.
“Cũng, cũng không có gì.” Sở Hân Nhiên do dự trong chốc lát, mới ấp a ấp úng nói: “Còn hơn hai tuần nữa nữa đến ngày mừng thọ của cha, A Cảnh, kỳ thật mấy năm nay ba vẫn luôn rất nhớ em, có thể cùng chị về nhà một chuyến không?”