Cuộc đấu giá ngày hôm sau diễn ra thực thuận lợi. tuy rằng trong đó không có loại đồ vật đấu giá gì khiến người ta ngưỡng mộ nhưng người tham gia đấu giá lại toàn là những chuyên gia hay người nổi tiếng trong giới đá quý. Hành trình lần này coi như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, Tả Dĩ Uyên cũng không định cứ như vậy đi về luôn. Tìm cớ đuổi Chris đi trước, hắn liền cứng rắn lôi kéo Sở Cảnh du đãng khắp Paris cả ngày.
“Tả, anh định dẫn em đi đâu?” Sở Cảnh tựa tiếu phi tiếu nhìn Tả Dĩ Uyên, trêu đùa hỏi.
Từ hôm trước, mỗi khi Tả Dĩ Uyên đối diện với cậu thì thường có chút biến hóa vi diệu, trong lòng Sở Cảnh mơ hồ hiểu ra gì đó. Đây là… đã thông suốt? Sở Cảnh âm thâm cân nhắc, vướng mắc trong lòng rốt cục có xu thế được hóa giải.
Nhưng mà, biết thì biết vậy, nhưng mỗi khi Sở Cảnh nhìn Tả Dĩ Uyên thì thường phát ra ánh mắt cổ quái: “Chúng ta đã đi trên đường thế này gần hai giờ đồng hồ rồi.”
Tả Dĩ Uyên ho nhẹ một tiếng, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Sở Cảnh, sự mất tự nhiên không che dấu nổi: “Cũng không có gì, chỉ là anh nghĩ, từ khi đón em từ chỗ George cho tới nay cũng đã được 5 tháng. Nhưng trong mấy tháng này hết chuyện này tới chuyện khác liên tiếp diễn ra, chúng ta lại chưa có thời gian nào để vui vẻ nghỉ ngơi một chú. Lần này tới Paris, cũng không có việc gì quan trọng, vừa lúc có thời gian rảnh nên tính cùng em đi ngao du. A Cảnh, em không thích sao?”
Sở Cảnh nhíu mày nói: “Nếu em thích mua gì đó, vậy tính vào chi phí công ty sao?”
Tả Dĩ Uyên nghe vậy không khỏi bật cười, vươn tay vuốt ve tóc Sở Cảnh, lắc đầu nói: “Công ty chi trả thì khẳng định không được.” Nói tới đây, thanh âm hơi ngưng lại chút, ngay sau đó tay thoáng dời đi, nhéo nhéo gáy Sở Cảnh, cong môi bổ sung: “Nhưng mà, có thể tính là quà anh tặng riêng cho em.”
Sở Cảnh bị Tả Dĩ Uyên nhéo nhéo biến thành có chút lười biếng khẽ híp mắt lại, theo bản năng mà cọ cọ lòng bàn tay hắn, “ưm” một tiếng, nói: “Quà riêng gì chứ… boss à, chẳng lẽ anh không sợ Chris sẽ kháng nghị sao?”
Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh phản ứng rất tự nhiên với thói quen của mình, động tác tựa như đang làm nũng, ý cười đáy mắt càng sâu. Ho nhẹ một tiếng, lời nói mang theo chút thoải mái: “Anh cho rằng, Chris đã sớm có thói quen với loại đãi ngộ không công bằng này.”
Sở Cảnh hơi sửng sốt, lập tức nhớ lại mấy tháng qua Chris không ngừng ra mặt lên án Tả Dĩ Uyên và mình, trong nhất thời cũng không biết nên bày ra biểu tình nào mới phải.
Ngẩng đầu, liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, thấy hắn nửa ngày vẫn không nói tới đề tài mình vẫn kỳ vọng, sóng mắt lưu chuyển, làm như không để ý mà lên tiếng: “Nói mới nhớ, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.”
“Hả?” Tả Dĩ Uyên dừng cước bộ, nghiêng đầu nhìn sang Sở Cảnh, kinh ngạc nói: “Loại chuyện cảm thán thời gian trôi qua cực nhanh thế này…không phải là đợi tới độ tuổi như Rendia mới ngẫu nhiên đề cập tới sao? A Cảnh, em hiện tại cảm thán như vậy có phải hơi sớm không?”
Sở Cảnh thật sâu nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, khóe miệng cong lên một độ cung giảo hoạt: “Tả, anh lén lút sau lưng Rendia cười nhạo độ tuổi của chị ấy, chuyện này em nhất định sẽ bẩm báo chi tiết cho Rendia biết.”
“Đừng đừng.” Tả Dĩ Uyên liên tục cười cười xua tay: “Em có biết, nếu Rendia thực sự nổi giận lên, nhất định cô ấy sẽ mang bom đuổi tới tận Mỹ, thậm chí là cho nổ tung công ty anh là chuyện rất có khả năng! Hệ số nguy hiểm rất cao, A Cảnh, em đừng mạo hiểm!”
Sở Cảnh nhún vai: “được rồi, quả thật anh nói có lý.” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tả Dĩ Uyên một cái: “Nhưng mà, Tả, trở lại chuyện chính, anh vừa rồi cũng đã nói, từ khi em từ chỗ George tới làm thủ hạ của anh, cũng sắp được nửa năm rồi đi?”
“Đúng vậy, là 5 tháng 11 ngày… ừm, để anh xem, lẻ 4 giờ 13 phút.” Tả Dĩ Uyên giả vờ nghiêm túc nhìn đồng hồ đeo trên tay, nhưng vừa nói xong câu đó, tầm mắt đã chuyển dời lên trên người Sở Cảnh, toát ra nét thản nhiên mà ôn nhu: “A Cảnh, sao tự dưng em lại nhắc tới chuyện này?”
“Không có, em chỉ đột nhiên nghĩ tới một chuyện.” Sở Cảnh nhìn Tả Dĩ Uyên, ánh mắt có chút phong đạm kinh vân: “Tả, anh còn nhớ không, lúc trước hợp đồng George ký với anh… em làm việc dưới quyền anh, chỉ có thời hạn 7 tháng.”
Sắc mặt Tả Dĩ Uyên hơi thay đổi, nhìn Sở Cảnh, ý cười bên môi khẽ nhạt dần.
Nhưng Sở Cảnh lại làm như hoàn toàn không phát hiện ra, thần sắc vẫn như trước thoải mái nói nốt: “Nói cách khác, Tả, thời hạn em làm việc với anh, chỉ còn hơn một tháng nữa.”
“A Cảnh, em có ý gì?” Tả Dĩ Uyên cau mày nhìn Sở Cảnh, lực đạo hai tay bấu chặt lên vai Sở Cảnh có chút không khống chế được, thậm chí khiến cậu có cảm giác đau đớn.
Nhìn đáy mắt Tả Dĩ Uyên không che dấu sự nôn nóng, Sở Cảnh nhất thời tâm tình tốt hơn chút, cho nên cảm giác đau đớn trên hai vai liền coi như không có gì.
“Ý gì là gì?” Sở Cảnh nghiêng đầu hỏi lại, nhìn nhìn Tả Dĩ Uyên, đôi mắt tròn xoe đến gần như vô hại, khiến Tả Dĩ Uyên nhìn thấy hận không thể lập tức một hơi cắn chết người trước mắt vẫn còn cố giả ngu với hắn này.
“Em muốn rời đi?” Tả Dĩ Uyên nhìn chằm chằm Sở Cảnh, mỗi lời nói ra tự như rít ra từ kẽ răng: “Sau thời hạn hợp đồng 7 tháng, em muốn rời khỏi Tả gia, rời khỏi nước Mỹ?” rời khỏi… anh?
Sở Cảnh trầm mặc đối diện với Tả Dĩ Uyên, một lát sau, khẽ mỉm cười: “Tả, anh muốn em ở lại sao?”
Tả Dĩ Uyên gắt gao nhìn Sở Cảnh, đáp án không cần nói cũng biết.
“Phải.”
Độ cong bên môi Sở Cảnh cao hơn chút, chứng tỏ suy nghĩ cậu cũng đang tràn đầy ý cười.
“Ở lại, có thể.” Sở Cảnh từng chữ rành mạch nói với Tả Dĩ Uyên: “Nhưng mà, Tả, em yêu cầu anh cho em một lý do đủ để em cam tâm tình nguyện lưu lại.”
“Lý do? Đương nhiên là…” Tả Dĩ Uyên nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng nói gì đó lại bị Sở Cảnh đột nhiên chen vào cắt đứt câu nói.
“Em muốn một lý do đủ để chống đỡ lựa chọn em không chút cố kỵ nào mà ngốc ở bên anh. Tả, lý do này không liên quan tới Tả gia, không liên quan tới bất kỳ cái gì khác.” Sở Cảnh mỉm cười: “Anh biết, em muốn nghe cái gì.”
Tả Dĩ Uyên kinh ngạc nhìn Sở Cảnh, khóe môi giật giật, cái gì cũng không nói nên lời.
Sở Cảnh nhìn Tả Dĩ Uyên, tầm mắt không chút nào thỏa hiệp: “Tả, hiện tại vấn đề em có nguyện ý ở lại hay sẽ rời đi, quyền lựa chọn giao cả cho anh.”
“Chỉ cần anh cho em một lý do.”
“Em sẽ ở lại.”
“Ít nhất cũng để em biết, sự chờ đợi của em, có phải là do em đơn phương tình nguyện hay không.”
“Ít nhất cũng để em biết, có phải là do em tự biên tự diễn hay không.”
Giống như tất cả xung quanh nháy mắt đều rơi vào yên tĩnh. Bốn phía hết thảy đều biến thành một màu xám trắng, chỉ có duy nhất người trước mắt này, đầy sức sống, đang tỏa sáng, trở thành sắc thái duy nhất lúc này trong thế giới của hắn.
Tả Dĩ Uyên trầm mặc nhìn người trước mắt mang theo sắc thái kiên trì, nguyên bản trái tim đập có chút hỗn loạn cũng dần ổn định xuống, an tĩnh tới cực hạn, liền có thể rõ ràng nghe rõ tiếng trái tim đập vững chãi, mạnh mẽ.
Tựa hồ mỗi lần nảy lên, đều tuyên cáo khát vọng bức thiết trong nội tâm mình với đối phương.
[vạn nhất có một ngày, A Cảnh đối với mình, không còn là người tối đặc biệt nữa…]
Thật sự, sẽ có khả năng này sao?
Rõ ràng chỉ cần nghĩ tới người trước mắt này, đến hô hấp cũng mang theo hương vị vui sướng.
[Boss, Sở đối với anh mà nói, rất đặc biệt.]
Người này, rất có ý nghĩa với mình, nhưng liệu chỉ có ‘đặc biệt’ thôi sao?
[Nếu không thử qua, boss… về sau mỗi khi anh nhớ lại, thật sự sẽ không cảm thấy hối hận sao?]
Sẽ hối hận. Hắn biết… mà ngay cả việc tưởng tượng Sở Cảnh về sau sẽ ôm người khác, cùng người khác làm bạn cả đời, chính hắn cũng cảm thấy không chịu nổi… Nếu thật sự cứ như vậy buông tay, hắn tuyệt đối không cam tâm.
[Boss, anh nói thẳng suy nghĩ của mình với Sở đi, em nghĩ, Sở không phải không thích anh.]
Thích… sao.
Khuôn mặt dần nhu hòa xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Sở Cảnh. một chút, lại một chút, mang theo chút ôn nhu của riêng hắn.
“A Cảnh.” Vươn tay ôm khuôn mặt tinh xảo trước mắt, tựa hồ từ lần đầu tiên gặp, cậu đã bất tri bất giác thu hút sự chú ý của hắn, Tả Dĩ Uyên khẽ cười, tựa như trút được gánh nặng, ghé sát vào lỗ tai Sở Cảnh thấp giọng gọi.
Sở Cảnh hơi hơi rũ mắt xuống, tùy ý để hàng lông mi thật dài che con ngươi mình lại.
“Ở lại đi.” Tả Dĩ Uyên thì thầm bên tai Sở Cảnh: “… anh cần em.”
Sở Cảnh không nói gì, cũng không làm ra bất luận động tác gì. Lưng cậu thẳng tắp, nếu nhìn từ phía sau, có thể nhìn ra đường cong sống lưng xinh đẹp.
Dưới bóng đêm, ánh đèn neon đủ màu sắc dần sáng lên. Trong quảng trường, suối nước nguyên bản đang tĩnh lặng trong nháy mắt phun trào những cột nước xinh đẹp lấp lánh. Những cột nước phun trào được ánh đèn neon chiếu rọi, tỏa ra những ánh sáng lung linh, cộng thêm tiếng nhạc êm ái từ đâu đó vang lên, dưới bóng đêm, tựa như lời chúc phúc của nữ thần ái tình tới cho các cặp đôi yêu nhau.
Người xung quanh cũng dần đông hơn. Mọi người đi qua đi lại xung quanh Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh, cũng không dừng lại đánh giá cặp đôi có bề ngoài quá xuất sắc này. Cũng không một ai tỏ ra thần sắc thất lễ soi mói. Bọn họ yêu nhau, ở đất nước xa lạ này, lại nhận được chúc phúc của tất cả mọi người.
Khẽ hít sâu một hơi, Tả Dĩ Uyên thoáng lùi ra sau nửa bước, nhìn nhìn Sở Cảnh trước mặt vẫn không đổi sắc, khẽ cười một chút, cùi đầu xuống, đem môi mình dán lên đôi môi hồng đào hắn sớm ngày mơ tưởng.
“Ở lại đi, vì anh.” bốn canh môi giao triền, người kia lại khe khẽ thổ lộ những lời nói yêu thương luôn tồn tại ở đáy lòng.
“….anh yêu em.”
Khoảnh khắc đó, chân mày ai đó rốt cục giãn ra, mỉm cười, đôi mắt lóe sáng hạnh phúc.
Khẽ nhắm mắt mình lại, vì thế, vươn tay quàng quanh cổ người cao hơn, đáp lại nụ hôn của hắn.
Âm nhạc ở suối phun phía sau biển ảo nhiều sắc màu, chung quanh dần dần vang lên những tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo chúc mừng.
Mà hai nhân vật chính lại giống như không nghe thấy gì, chỉ ôm nhau thật chặt trao cho nhau nụ hôn thắm thiết, viên mãn.
Sở Cảnh dưới đáy lòng khẽ thở phào, khóe môi cũng bất giác mà cong cong.
A, đồ ngốc, quên nói cho anh biết… em cũng vậy.