Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 44



“Nguy rồi!” Chris từ bong thuyền chạy vội về phòng điều khiển, vẻ mặt mang theo nét ngưng trọng hiếm thấy: “Boss, thời tiết hôm nay không ổn, chỉ sợ một lát nữa thời tiết sẽ thay đổi!”

“Cái gì?” Matthew quay đầu lại nhìn Chris, biểu tình hoảng sợ: “Ý cậu là bão…có bão?”

Lời nói của Matthew khiến Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh đồng loạt nhíu mày. ở trên biển, nếu gặp phải bão táp, thì đó không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Huống chi nơi này vẫn còn đang ở trong Bermuda.

Sở Cảnh nhìn thời gian, từ khi Matthew đáp ứng đưa bọn họ rời khỏi Bermuda đã qua mười mấy giờ, nhưng bởi vì đủ loại lí do mà tốc độ di chuyển của bọn họ so với bình thường chậm gấp ba lần, cho nên đến bây giờ, bọn họ vẫn còn đang ở trong hải vực của Bermuda.

“Để rời khỏi Bermuada, mày cần bao nhiêu thời gian?” Sở Cảnh lãnh tĩnh nhìn Matthew, trầm giọng hỏi.

“Tôi… tôi không biết.” tinh thần Matthew đã sắp sụp đổ, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc: “Với loại thời tiết này, căn bản không có khả năng thoát ra, căn bản không có khả năng…”

“Im đi, đừng có nói với tao mấy lời vô nghĩa!” Sở Cảnh bước lên phía trước vài bước, vươn tay túm cổ áo Matthew, gương mặt tinh xảo lúc này thoạt nhìn càng giống tử thần đoạt mệnh người khác, cỗ sát khí âm trầm toát ra: “Cho tao một câu trả lời chắc chắn, nửa giờ, có ra ngoài được không?”

Cả người Matthew run lẩy bẩy, bởi vì động tác thô bạo của Sở Cảnh cộng thêm lúc trước gã bị cậu đá cho một cước, toàn bộ vùng bụng lại bắt đầu kịch liệt đau đớn. Mồ hôi lạnh chảy ra nháy mắt thấm ướt sũng quần áo, ánh mắt gã có chút trống rỗng.

“Có ra ngoài được không? Ha, có ra ngoài được không? Tao con mẹ nó cũng không phải thần, làm sao có thể ra ngoài!” Cực độ sợ hãi, lúc này Matthew ngược lại giống như tức nước vỡ bờ, vừa khóc vừa cười rống to lên: “Nơi này là Bermuda! Bermuda! Tao con mẹ nó có muốn xoay sở thế nào… cũng không ra được… chúng ta đều không thoát được…Aaa… tao không muốn chết, tao không muốn chết…”

Sở Cảnh nhìn bộ dạng Matthew điên điên khùng khùng, hai mắt vô thần, mày nhíu càng sâu, chán ghét phủi phủi tay, ném Matthew xuống sàn, sau đó bước tới bên cạnh Tả Dĩ Uyên.

“Làm sao bây giờ? Tả, Matthew lần này thật sự không còn cách nào khác.” Sở Cảnh thấp giọng nói.

“A Cảnh, vậy em sợ sao?” nguyên bản Tả Dĩ Uyên đang đứng tựa một bên nhắm mắt dưỡng thần nghe Sở Cảnh nói vậy, đột nhiên mở mắt, nhếch môi một cái, khẽ hỏi: “Nếu hôm nay em phải cùng tôi chết ở đây, em…sợ không?”

Sở Cảnh nghe vậy, hai mắt cười cong cong, nét mặt nghiêm túc nhất thời ẩn dấu đi, nhìn Tả Dĩ Uyên nói: “Tả, anh cảm thấy… tôi nên sợ sao?”

Khóe môi Tả Dĩ Uyên giật giật, nhìn Sở Cảnh cười tít mắt xinh đẹp, tựa hồ muốn nói gì đó. Do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đem những suy nghĩ trong lòng nói ra miệng, chỉ quay đầu đi, nói với Chris: “Chris, đi kiểm tra máy bay máy bay vẫn để dưới khoang thuyền một chút, ba phút sau, chúng ta rời bỏ chiếc thuyền này.”

Trong mắt Chris hiện lên tia do dự: “Boss, nhưng mà….”

“Cậu sợ sau khi bay sẽ gặp công kích?” Tả Dĩ Uyên cười lạnh một tiếng hỏi lại: “Nhưng cậu cũng nên biết, chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác.”

Chris gãi gãi đầu mình, tuy rằng trên thuyền có để sẵn một chiếc máy bay nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chiếc máy bay đó là loại tư nhân nhỏ nhất, nói cách khác, bọn họ không cách nào mang theo các loại vũ khí hạng nặng hay tầm xa lên máy bay được, nếu muốn rời đi chỉ có thể trang bị gọn nhẹ mà ra trận.

Nhưng vấn đề hiện giờ là bọn họ rõ ràng đang rơi vào một cái bẫy được thiết kế dành riêng cho bọn họ. Nếu một khi rời khỏi Bermuda, chỉ sợ sẽ gặp ngay một trận không kích, thì chiếc máy bay nho nhỏ của bọn họ không có một chút năng lực chống cự. Đó cũng là lý do lúc đầu khi phát hiện rơi vào khu vực Bermuda, bọn họ không có lập tức lựa chọn vứt bỏ con thuyền mà dùng máy bay. Dù sao, nếu như có thể dùng thuyền thành công rời khỏi Bermuda, thì với số vũ khí súng đạn đặt trong con thuyền này, cậu không tin còn có người dám làm càn mà đánh lén.

Nhưng hiện tại cố tình còn gặp phải bão tố. Chris hít một hơi, hiện giờ bắt Matthew lái thuyền rời khỏi Bermuda là tuyệt đối không có khả năng. Chính điều này bắt buộc bọn họ rơi vào ngõ cụt.

“Chris, nếu không bỏ thuyền, chúng ta thậm chí không còn cơ hội nào để rời khỏi đây.” Sở Cảnh thản nhiên liếc Chris một cái: “Đưa máy bay lên bong đi, ít nhất còn có cơ hội liên lạc với bên ngoài.”

Chris cắn răng, gật đầu với Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên, rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

Dựa theo quan sát, bão còn khoảng nửa giờ nữa sẽ ập tới, cậu phải nhanh chóng đưa Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên rời khỏi chỗ này trước khi đó. Thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.

Nhìn theo Chris chạy khỏi phòng điều khiển, chuẩn bị đưa máy bay lên, Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh cũng không chậm trễ thời gian, lập tức thu thập vài loại vũ khí thể tích không lớn, cộng thêm dắt vào trong người những loại súng, liếc nhau, chuẩn bị chạy ra ngoài. Nhưng Sở Cảnh còn chưa chạy được vài bước, lại cảm giác ống quần mình bị một cỗ lực mạnh kéo lại. Nhìn xuống, là Matthew đang chật vật bò lên trên sàn, gắt gao túm lấy ống quần cậu.

Ánh mắt Sở Cảnh lãnh tĩnh, đang suy nghĩ có nên một cước đá văng Matthew luôn không thì gã đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn trống rỗng trong chớp mắt kia lại phát ra quang mang cực lớn.

“Cậu Sở, cậu Sở, cậu sẽ còn sống đi ra ngoài… tôi biết, cậu khẳng định sẽ còn sống mà ra ngoài…” Matthew giống như bị thần kinh mà lặp đi lặp lại câu nói đó, tầm mắt một khắc cũng không rời khuôn mặt Sở Cảnh: “Cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể bình an ra ngoài, đúng không? Cậu phải nhớ kỹ lời cậu đã nói… giúp tôi chiếu cố Gila và đứa nhỏ. Cậu đã đáp ứng tôi… tôi sẽ phù hộ cho cậu cùng boss L còn sống ra ngoài, cậu cũng phải thực hiện lời hứa của mình… phải bảo vệ Gila và đứa nhỏ… cậu đồng ý rồi…”

Tầm mắt lạnh băng của Sở Cảnh nhất thời hòa hoãn lại, chân cũng không định giật ra khỏi cái túm chặt của Matthew nữa. Tả Dĩ Uyên thấy vậy cũng đi lại gần, thanh âm trầm thấp vang lên: “Nếu đã đáp ứng, tôi nhất định không nuối lời. cậu yên tâm đi.”

Matthew không biết có nghe rõ đấy có phải do Sở Cảnh nói hay không, cả người liền quỳ rạp trên mặt đất, vừa khóc vừa cười như điên như dại, máu tươi từ trong miệng không ngừng chảy tràn ra, nhiễm đỏ một mảng lớn.

“Các người sẽ còn sống đi ra ngoài… sẽ còn sống đi ra ngoài… phải hảo hảo chiếu cố Gila và đứa nhỏ, giúp tôi chiếu cố Gila và đứa nhỏ… ha ha ha, Matada… bọn mày sẽ không chết tử tế được, không chết tử tế được!”

Đi tới bong thuyền, gió biển lạnh thấu xương mang theo vị mằn mặn của biển cả mãnh liệt nghênh diện đánh tới phía hai người. sắc trời xám xịt, mặt biển cũng dần trở nên nhuốm màu bầu trời, bày ra một màu hắc sắc khiến người ta kinh sợ. Nước biển cũng không ngừng ào ào đập vào thân thuyền, khiến con thuyền chao đảo, Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh không khỏi cũng cảm thấy khá căng thẳng…. nếu lúc này còn không đi thì thật sự không còn kịp rồi.

“Boss, Sở, mau lên đi!” Sau khi đưa chiếc máy bay lên bong thuyền, Chris nhanh chóng leo lên vị trí lái, sau đó la lớn với Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh.

Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh thấy thế cũng không trì hoãn, ba bước thành hai chạy nhanh lên lên máy bay. Tới khi hết thảy đều ổn định, Chris nhanh chóng đẩy nhanh mã lực, thúc đẩy máy bay bay lên.

Chiếc máy bay trượt trên bong thuyền khoảng 5, 6 giây cũng thuận lợi cất cánh thành công. Nhưng ba người ngồi trong chiếc máy bay, lại không mang theo nhiều vũ khí hạng nặng bên người, ai cũng trầm mặc không nói gì, không khí cũng căng thẳng hơn bao giờ hết.

Sắc trời càng lúc càng mờ nhạt, mưa lớn nặng hạt cũng ào ào đổ xuống chiếc máy bay, truyền ra những tiếng lộp độp nặng nề.

“Thế nào, có tín hiệu gì chưa?” Tả Dĩ Uyên nghiêng đầu hỏi Sở Cảnh.

Sở Cảnh vẫn nhìn chiếc laptop của mình, lại gẩy chiếc cúc áo mình ra lấy con chíp cho vào trong máy, rất nhanh lách tách gõ gõ một phen trên bàn phím, nhưng một lát sau, vẫn có chút thất vọng là chép môi, lắc đầu với Tả Dĩ Uyên.

Ngồi ở trước hai người, Chris đang lái máy bay nghe đối thoại của Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh, ngược lại cười tủm tỉm trêu chọc cả hai: “Tuy rằng chưa có tín hiệu, nhưng cũng may linh kiện bên trong máy bay đều không xảy ra vấn đề gì…Rada tạm thời cũng chưa có tín hiệu. tôi nhìn bản đồ, kỳ thật Matthew cũng là một tay lái không tồi, hai người xem, chỉ mười mấy giờ đã đưa chúng ta cách xa Bermuda rồi. chỉ cần bảo trì tốc độ tiếp tục đi về hướng Tây Phi, thì không quá một tiếng, chúng ta có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!”

Tả Dĩ Uyên cười cười, mi tâm vẫn còn chút ngưng trọng: “hy vọng như vậy.”

Máy bay lấy tốc độ tối đa trực tiếp lao giữa không trung, nhưng không bao lâu cơn bão cũng lấy tốc độ bá đạo điên cuồng mà thổi quét tới. Những cơn sóng biển cao hàng chục mét cũng thét gào phía dưới, sóng sau tiếp sóng trước, thanh âm gió giật dữ dội vang vọng, ngay cả ba người ngồi bên trong máy bay cũng nghe rõ ràng.

Cơn mưa nặng hạt vốn đã lớn hiện tại càng thêm đáng sợ hơn. Những hạt mưa được gió thổi bạt tựa như những mũi tên bắn thẳng vào trực thăng, tựa như không thể kháng cự. May là Chris đã hết sức khống chế, nhưng đôi khi chiếc máy bay vẫn bị những trận gió lốc ào ào thổi tung, chấn động chao đảo.

“Shit!Shit!” hốc mắt Chris cơ hồ trừng ra toàn tơ máu, đôi tay vẫn gắt gao giữ chặt vô lăng, mu bàn tay cũng nổi toàn bộ gân xanh, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Sắc mặt Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh cũng thực trầm trọng, lẳng lặng xuyên qua cửa kính nhìn khung cảnh âm khí dày đặc bên ngoài, toàn thân cũng căng thẳng không kém.

“Tả.” đột nhiên Sở Cảnh nghiêng đầu, nhìn sang Tả Dĩ Uyên bên cạnh khẽ gọi một tiếng.

Giọng nói Sở Cảnh thực nhẹ, bên ngoài tiếng mưa gió lại quá lớn, trừ bỏ Tả Dĩ Uyên ngồi sát cạnh ra thì Chris ngồi phía trước cũng khó có thể nghe thấy tiếng Sở Cảnh nói.

“Sao vậy?” Tả Dĩ Uyên vươn tay nhéo nhéo gáy Sở Cảnh, nở nụ cười giống như an ủi nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu!”

Sở Cảnh cũng mỉm cười đáp lại: “Vừa rồi trên thuyền, anh đã hỏi tôi có sợ không, còn nhớ không?”

“Huh?” Tả Dĩ Uyên nhíu mày.

“Lần này, nếu thật sự…” cánh môi Sở Cảnh giật giật: “Cuối cùng được ở bên cạnh anh, kỳ thật, em cảm thấy rất tốt.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv