“Cho nên nói, nhiệm vụ lần này của tôi là đi cùng ngài tới gặp trùm thuốc phiện Kuno ở Tam Giác Vàng?” Trên máy bay, Sở Cảnh nghiêng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên ngồi bên cạnh mình, gương mặt thản nhiên tự đắc đọc báo, nhẹ giọng hỏi.
“Thuận tiện, còn muốn đánh cuộc nho nhỏ một chút.” Tả Dĩ Uyên mỉm cười với Sở Cảnh, đôi con ngươi nâu sậm khẽ lưu chuyển: “Chẳng qua, ván cược này tôi nhất định phải thắng, thế nào, có nắm chắc không?”
Sở Cảnh cong môi lên, đáp lại nụ cười của Tả Dĩ Uyên: “Trong phương diện này, L tiên sinh, tôi nghĩ, ngài có thể tin tưởng tôi.”
“Đương nhiên.”
Sau khi máy bay riêng của Tả Dĩ Uyên tiến vào phạm vi thế lực của Kuno, liền theo dự kiến mà bị người phong tỏa. Dẫn theo Sở Cảnh và bọn Chris chậm rãi từ trên máy bay đi xuống, nhìn một hàng vệ sỹ hắc y đứng xung quanh, Tả Dĩ Uyên nhịn không được cười ra tiếng.
“Nhiều năm không gặp, Kuno vẫn thích cho thủ hạ ăn diện như vậy?” Tả Dĩ Uyên cười với đám vệ sỹ, một người là đầu lĩnh đi ra tiếp đón: “Mười năm như một thưởng thức thấp kém… hay là, Kuno đã rơi vào thời kì phải cắt xén tiền lương của thủ hạ rồi? Kỳ Khoa, cậu thật sự không tính toán đổi sang giúp tôi sao? Đừng nói một năm mấy bộ quần áo mới mà tiền lương cũng không ít đâu.”
Kỳ Khoa nghe Tả Dĩ Uyên nói trong lòng nổi lên tức giận, nhưng trên mặt biểu tình trong khoảnh khắc thoạt nhìn cũng không được tốt lắm. Tay phải theo bản năng đụng tới túi quần bên phải, nhưng động tác còn chưa kịp làm, chợt nghe Tả Dĩ Uyên ở đối diện đột nhiên nở nụ cười ra tiếng, ôn hòa nói: “Nha, chẳng những mấy quần áo này trăm năm không đổi kiểu, tựa hồ súng ống cũng không được cấp mới thì phải? Chậc chậc, Kỳ Khoa, có cần… tôi tặng cậu một khẩu mới không?”
Trong lòng Kỳ Khoa ngưng một chút, ngẩng đầu nhìn Tả Dĩ Uyên thong dong thản nhiên nhìn mình, lập tức mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Là hắn rất thiếu kiên nhẫn…. Trước mặt nam nhân này, ngay cả lão đại Kuno cũng không dám trực diện đối đầu, L – nhân vật làm giàu từ súng ống đạn dược, hiện giờ ngay cả Interpol, thậm chí cả hắc đạo cũng phải nể hắn ba phần. Dám ở trước mặt hắn đả thương người…
Cố áp chế nội tâm nghĩ mà sợ, Kỳ Khoa cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là nhanh chóng cúi đầu nói lại những lời Kuno đã phân phó: “Ngài L, lão đại không đùa giỡn với cấp dưới, chặn lại máy bay của ngài cũng là bất đắc dĩ. Lão đại Kuno của chúng tôi ở đây đã ra quy định, vô luận là ai, chỉ cần tiến vào địa bàn của chúng tôi, thì không cho phép bất cứ phương tiện lớn gì kể cả máy bay riêng di chuyển. Đó cũng là vì an toàn …. Ngài cũng hiểu mà, nếu hôm nay chúng tôi vì ngài L mà phá vỡ quy củ của lão đại, thì từ nay về sau chúng tôi sẽ không sống yên ở đây được.”
“Đương nhiên, tôi đương nhiên có thể hiểu.” Tả Dĩ Uyên cười cười khoát tay: “Cho nên, cậu thấy đấy, tôi cũng đã xuống dưới, không phải sao? Được rồi, Kỳ Khoa, đừng nhiều lời nữa, dẫn tôi tới gặp lão đại của các người đi. Ngồi trên máy bay lâu như vậy, tôi hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi trong chốc lát. Đúng rồi, nơi này của các người có phòng nghỉ chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Kỳ Khoa lập tức gật đầu, rồi xoay người đi trước dẫn đường, dẫn đoàn người Tả Dĩ Uyên tới chiếc Hummer, vươn tay giúp đỡ Tả Dĩ Uyên mở cửa xe, đứng ở bên ngoài cung kính nói: “Biết ngài muốn tới, Kuno lão đại đã phân phó chuẩn bị phòng ở xong xuôi, hiện giờ lão đại đang ở tổng bộ đợi ngài đại giá.”
Đoàn người lục tục lên xe, Kỳ Khoa đang chuẩn bị ngồi vào ghế lái, thì lúc này, Chris vẫn đứng ngoài đột nhiên vươn tay ra, kéo Kỳ Khoa hướng ra ngoài một chút, sau đó lập tức chui vào trong xe, chặt chẽ chiếm lấy vị trí ghế lái.
“Cậu làm vậy là có ý gì?” Kỳ Khoa bị động tác bất ngờ của Chris làm cho kinh ngạc không kịp đề phòng, đợi sau khi hồi phục tinh thần lại, cũng đã thấy chiếc xe đã ngồi kín chỗ. Tức giận nhíu nhíu mày, nhưng anh ta cũng không dám chống lại Chris: “Cậu căn bản không biết đường tới tổng bộ của chúng tôi…”
Chris lãnh đạm liếc mắt nhìn Kỳ Khoa, không hề gì mà nhún vai: “Chỉ là trên xe không còn chỗ trống.”
“Cậu có thể đổi sang xe khác!” Kỳ Khoa lập tức nói.
“Làm vệ sỹ, lại có thể cùng ông chủ mình tách ra? Anh thật sự cho rằng làm như vậy là thích hợp?” Chris nhìn Kỳ Khoa ánh mắt bất khả tư nghị: “Có cấp dưới như anh, lão đại các người đến bây giờ vẫn có thể bình an, không thể không khen ngợi, thật sự là kì tích.”
Kỳ Khoa một thoáng sửng sốt, mới hiểu được Chris đang mỉa mình, gương mặt hết đen lại đỏ, hết trắng lại xanh, đúng thực là đủ loại màu sắc.
Ngồi ở ghế sau, Tả Dĩ Uyên hứng thú nhìn cuộc đối thoại của cả hai, sau đó mới khẽ ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Kỳ Khoa, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, mặc dù không biết đường, nhưng chúng tôi cũng không lạc được… Không phải có các cậu đi trước dẫn đường sao?”
“Nhưng mà…”
“Không cần nói nữa, tôi không có thói quen cho người khác lái xe cho tôi.” Tả Dĩ Uyên tựa tiếu phi tiếu nói: “Tôi còn thấy, là người nhà lái xe càng vững chắc hơn một chút, Kỳ Khoa cậu nói xem đúng không? Lão đại nhà các cậu hẳn cũng đồng ý với tôi đi?”
Kỳ Khoa thấy thái độ Tả Dĩ Uyên đã xác minh, lập tức cũng không còn dây dưa nữa, chỉ có thể cắn răng đáp ứng Tả Dĩ Uyên một câu, sau đó nhanh chóng đi lên một chiếc xe khác, rất nhanh ngồi vào ghế sau, lập tức ra lệnh cho đoàn xe lăn bánh.
Chris thấy thế, cũng lưu loát mà nhấn chân ga đi theo.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Đuổi được Kỳ Khoa đi, hiện tại đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, nhưng không đợi nguyện vọng được thực thi, lại thấy Sở Cảnh ngồi bên cạnh nghiêng đầu, trợn tròn mắt, nháy cũng không nháy nhìn mình.
“Không có gì.” Sở Cảnh cong môi, khẽ cười: “Chỉ là đột nhiên thấy ngài L… thật sự là một người thú vị.”
“Thú vị?” Tả Dĩ Uyên nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghĩ từ này cư nhiên có một ngày còn được áp dụng ở trên người hắn.
“Có lẽ….” Sở Cảnh vừa chuẩn bị nói gì đó, nhưng còn chưa đợi cậu nói hết câu, chiếc xe đã mãnh liệt chấn động một cái. Không hề nghi ngờ, sự chấn động này trực tiếp liên lụy tới những người ngồi trong xe.
Tả Dĩ Uyên vươn tay mạnh mẽ ôm Sở Cảnh ổn định lại thân thể, hắn không rõ ràng nhíu mi, ngẩng đầu hỏi Chris đang lái xe: “Làm sao vậy?”
Chris lập tức trả lời: “Không có gì, Boss, bất quá chỉ là mấy con sâu lông đùa dai thôi. A, Kuno vẫn thích chơi đòn phủ đầu kiểu này… Boss à, ngài cùng Sở hảo hảo nghỉ ngơi trong chốc lát, tôi nghĩ, tôi nên giáo huấn mấy con sâu lông này một chút, rốt cuộc thế nào mới là chân chính lái xe.”
“Được rồi, tùy cậu.” Tả Dĩ Uyên hiểu rõ gật đầu, nghiêng đầu nhìn Sở Cảnh, trong mắt mang theo tiếu ý hỏi: “A Cảnh, có lẽ tôi nên nhắc nhở cậu một câu…. Cậu không say xe chứ?”
“Đương nhiên.” Sở Cảnh nhất thời cũng hiểu được, không dấu vết mà quét mắt liếc nhìn bóng dáng Chris, khóe môi cong cong. Cậu vẫn còn nhớ, Chris đệ nhất tâm phúc của Tả Dĩ Uyên, đã từng tùy hứng chơi đùa mà tham gia đua xe tốc độ, hình như còn lấy được quán quân đua xe cấp thế giới thì phải?
Ý cười càng sâu, Sở Cảnh nhìn Tả Dĩ Uyên, nhẹ giọng bổ sung: “Xin mời, tận tình phát huy.”
Hết chương 11.