Tống Cảnh Nghi dẫn Tiêu Dạ Nguyệt vào phòng cho lời khai, bản thân thì ở ngoài nói chuyện với luật sư, giao cho luật sự giải quyết vụ tự ý dùng súng.
Ở bên trong, Tiêu Dạ Nguyệt đã nói qua ba phút mà cảnh sát vẫn chần chừ không động bút.
Tiêu Dạ Nguyệt ngó đầu khó hiểu nhìn chú cảnh sát.
"Chú không bít ghi xao?"
Câu này dịch được, cảnh sát gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Biết ghi. Cậu nói lại đi."
"Lúc nhó tui đang ni mua đồ, tui đụng vào mụt người đàn ông, nông ta...."
Cảnh sát đưa ra ra hiệu dừng lại. Tiêu Dạ Nguyệt ngồi ngơ ngác nhìn cảnh sát đứng dậy đi ra ngoài, một chốc sau dẫn theo cả tiên sinh đi vào.
Cảnh sát ngồi lại chỗ cầm bút lên, ra hiệu cho Tống Cảnh Nghi nói.
Tống Cảnh Nghi đơn giản cho lời khai, nói hết xong thì quay ra hỏi Tiêu Dạ Nguyệt, "Em cho lời khai nhanh vậy sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt tủi tủi thân mà lắc đầu. Chú cảnh sát còn không thèm ghi lời khai của cậu.
Tống Cảnh Nghi gõ bàn: "Không phải nói tôi đưa em ấy đến cho lời khai sao?"
Cảnh sát ngẩng đầu nhìn hắn, "Bạn của anh nói ngọng, tôi không nghe rõ câu nên lấy lời khai của anh trước. Gọi anh vào đây cũng để anh dịch lại câu của cậu ấy, anh là bạn cậu ấy vậy chắc cũng quen rồi."
Tống Cảnh Nghi bật thốt: "Em ấy không thể nói chuyện được. Em ấy bị...." Sau đó chính hắn cũng im lặng.
Lúc trên xe ra về hắn đã có cảm giác có gì đó lạ lạ khác với ngày thường, nhưng lạ chỗ nào thì hắn nhớ mãi không ra vậy nên lựa chọn quên đi.
Bây giờ thì biết lạ chỗ nào rồi.
Tống Cảnh Nghi quay ngoắt sang Tiêu Dạ Nguyệt, ánh mắt cẩn thận như thăm dò.
"Bé con, em nói chuyện được rồi?"
Tiêu Dạ Nguyệt còn sửng sốt hơn cả Tống Cảnh Nghi, cậu vẫn còn đờ người ra chưa phản ứng lại được.
Môi cậu mấp máy đóng mở vài lần, một âm tiết đơn giản mà nhẹ nhàng vang lên lặp đi lặp lại.
"Em....em...."
Tống Cảnh Nghi sung sướng ôm bổng cậu lên, mặc kệ là cảnh sát ngồi trước mặt, ôm hôn cậu sung sướng hét lên.
"Bé con của tôi nói chuyện được rồi! Bảo bối của tôi có thể nói chuyện rồi! Bé cưng của tôi có thể nói chuyện được rồi."
Tiếng cười khúc khích của Tiêu Dạ Nguyệt vang lên không ngớt.
"Tiên sinh... Em yêu tin xưng lất."
Cảnh sát phải vỗ bàn nghiêm giọng mới có thể dừng hành động sung sướng quá kích của Tống Cảnh Nghi lại.
Tống Cảnh Nghi không phải không có hy vọng, nhưng hắn thật sự rất bất ngờ, hắn sống lại một đời vậy mà có thể nghe Tiêu Dạ Nguyệt nói chuyện, nghe bé cưng nói yêu hắn. Mặc dù hơi ngọng, nhưng hắn thật sự rất vui.
Ông trời sao lại cho hắn cơ hội tốt như vậy? Chắc chắn là do kiếp trước hắn hy sinh cứu cả vũ trụ rồi.
Tống Cảnh Nghi khóc sụt sùi lau nước mắt vào tay áo Tiêu Dạ Nguyệt.
Cảnh sát nhanh chóng ghi lời khai rồi đuổi hai người đi.
Chú cảnh sát ba tư tuổi độc thân bị cho ăn cơm chó suốt hơn hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ:.....
Tống Cảnh Nghi lái xe đến bệnh viện, trên đường đi hỏi Tiêu Dạ Nguyệt liên tục, nghe cậu râm ran nói chuyện. Giọng nói trong trẻo thanh khiết có chút khàn và bị ngọng, nhưng vẫn không thể che đu được sự mềm mại và đáng yêu ở trong đó.
Ngay lúc xe đỗ vào bãi đỗ xe bệnh viện, Tống Cảnh Nghi chờ hết nổi mà tháo đai an toàn nghiêng người sàn bên kia đè Tiêu Dạ Nguyệt lại hôn, nghe cậu phát ra âm thanh ưm ưm mà lòng hắn xao động.
Lúc dẫn Tiêu Dạ Nguyệt đi vào bệnh viện, Tống Cảnh Nghi đến quầy xin của y tá một cái khẩu trang y tế, quay trở lại đeo lên cho Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn. Tống Cảnh Nghi liên tục nói xin lỗi, anh sai rồi, dắt tay cậu đi đến phòng bệnh của Hạ Thanh Dương.
Cùng dãy hành lang đó, Tạ Đình mặc quần áo bệnh nhân đang đứng vật nhau với cảnh sát.
"Tôi muốn vào trong đó, chỉ nhìn một lát thôi, làm ơn đi mà."
Một Tạ Đình trước giờ ngang ngược vậy mà lại đi cầu xin cảnh sát.
Mái tóc người đàn ông vì phải băng vết thương trên đầu mà đã được cắt tỉa ngọn ngàng, cả người sạch sẽ, ngoại trừ mái tóc có nhiều sợi trắng ra thì trông Tạ Đình cũng là một người trung niên có sắc.
Ba người cảnh sát thêm hai bảo vệ mới ngăn được Tạ Đình.
"Tạ Đình, anh mau quay trở lại phòng. Nếu thấy khỏe rồi thì theo chúng tôi về sở cảnh sát."
"Cho tôi vào đó nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một phút thôi,...không, ba mươi giây cũng được. Làm ơn đi mà, tộ nhìn xong sẽ theo các người về sở cảnh sát."
Cánh cửa phòng đang đóng được mở ra từ bên trong, Cảnh Tuyên cả thân lạnh lẽo đi ra ngoài, trên áo cậu vẫn còn dính vết máu đỏ.
Nhìn thấy Tống Cảnh Nghi và Tiêu Dạ Nguyệt đến, cậu đứng về một bên để họ đi vào, ánh mắt nhìn về phía Tạ Đình đang làm loạn đầy lạnh lẽo.
Tống Cảnh Nghi dắt tay Tiêu Dạ Nguyệt đi vào phòng, đi vào được hai bước lại quay ngoắt lại, hai cái đầu thò ra ngoài cửa xếp thẳng lên nhau nhìn về phía Cảnh Tuyên đi lại gần Tạ Đình.
Cảnh Tuyên đi đến trước mặt Tạ Đình, một lời cũng chưa nói đã giáng cho hắn ta một đòn vào bụng khiến cho hắn ta thổ huyết ngay lập tức, ôm bụng quý rạp xuống đất nhổ ra một búng máu.
Cảnh sát bà bảo vệ đơ người ra, sau đó vài giây mới lấy lại được bình tĩnh kéo Cảnh Tuyên lại.
Cảnh Tuyên vung tay đẩy ra, khí thế lạnh mười phần đứng từ trên cao nhìn xuống.
"Anh ấy là của tao, mặc kệ mày có quan hệ gì, mày cũng không có khả năng cướp anh ây khỏi tao."
Tiếp đó lại quay sang nhìn cảnh sát, "Bệnh viện là nơi cần yên tĩnh nhất, chính cảnh sát lại ở đây gây mất trật tự, các anh có nên xem lại bằng cấp của mình không."
Cảnh sát nhân dân bị nói cho tím mặt, mạnh bạo lôi Tạ Đình quay trở lại phòng.
Tiêu Dạ Nguyệt ngó đầu ra giọng điệu cảm thán một câu mà không thấy bị ngọng.
"Tuyên ca ca ngầu quá đi!!!"
Còn vỗ tay hoan hô nữa.
Tống Cảnh Nghi đen mặt kéo cậu lại, "Hôm qua anh cứu em, em cũng chưa có khen anh ngầu." Giọng điệu ba phần oán hận, bảy phần tủi thân, muốn rớt kim đậu đậu.
Tiêu Dạ Nguyệt rất thành thạo vuốt lông.
"Tin xưng nà ngầu nhứt!!!"
Tống Cảnh Nghi: Tại sao khen hắn lại bị ngọng???
Bên trong vang lên một giọng nói thều thào hết hơi cắt ngang cuộc nói chuyện tình tứ của hai người.
"Ông chủ...."
Thuốc mê và thuốc gây tê đã hết, Hạ Thanh Dương đau đến muốn nhe răng trợn mắt, nói một chữ thôi cũng thấy đau.
"Muốn uống nước."
Tống Cảnh Nghi làm hình mẫu lý tượng của một ông chủ yêu thương nhân viên, rót nước. Cốc nước còn chưa đưa đến bên miệng nhân viên đã bị người ta giành mất.
Hình mẫu ông chủ yêu thương nhân viên sụp đổ.
Cảnh Tuyên đổ nước trong cốc đi, quay ra sát trùng nước nóng, lại pha nước ấm, lấy ống hút, tận tình chăm sóc đưa đến bên miệng người bệnh.
Tống Cảnh Nghi nhướng mày nhếch mép.
Tiêu Dạ Nguyệt rất quan tâm lại gần, thấy Hạ Thanh Dương đã uống nước xong, cất giọng hỏi: "Thư lý Hạ đã đỡ chưa, tó còn thấy đau nông?"
Thư ký Hạ:.....
Cảnh Tuyên:....
Cả hai đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt cười hắc hắc chỉ vào mình.
"Em lói truyện được ùi lè."
Lần đầu tiên Tiêu Dạ Nguyệt nhìn thấy Cảnh Tuyên cười, một nụ cười thật sự hở răng, mắt híp lại.
"Đẹp trai quá!!!" Tiêu Dạ Nguyệt bật thốt lên.
Tống Cảnh Nghi nghe xong lại đen mặt.
Cảnh Tuyên: "Tốt quá rồi."
Ngồi chơi một lúc, Tống Cảnh Nghi hết nhịn nổi mà đen mặt giận dữ kéo Tiêu Dạ Nguyệt ra về. Lúc đi qua phòng khám tai mũi họng còn đưa Tiêu Dạ Nguyệt vào để hỏi qua tình hình nói ngọng của cậu với bác sĩ. Nhưng tuyệt nhiên không nhìn mặt cậu, càng không nói chuyện với cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt vẫn chưa nhận ra, cậu vẫn vui vẻ lon ton đi bên cạnh Tống Cảnh Nghi, còn ngâm nga một bài hát.
Bác sĩ xem qua kiểm tra và báo cáo, "Tình trạng của cậu ấy rất tốt, có thể nói chuyện lại được cũng xem như là một điều tốt, chúc mừng. Nói ngọng chỉ là tạm thời, chỉ cần dạy cậu ấy, để cậu ấy luyện tập đọc chữ thì tình trạng này sẽ được cải thiện. Dù sao lúc cậu ấy không nói được cũng mới chỉ sáu tuổi, qua nhiều năm không nói chuyện, nói ngọng cũng là bình thường."
Tống Cảnh Nghi sau khi nghe được lời đảm bảo của bác sĩ, lỗi lo trong lòng cũng buông xuống, chân thành cúi đầu cảm ơn ông. Hắn nghĩ, lúc về vẫn phải nói lại với Robert. Dù sao cách này cũng là cách gây kích thích, hắn vẫn nên cẩn trọng.