Quản lý rất nhanh đi ra kính cẩn nghiêng mình bốn mươi năm độ chú chào hai người, lại bảy tỏ ý kiến một lần nữa.
"Tiên sinh, nếu không ở bên này còn rất nhiều đồ bộ kiểu dáng nam giống nhau, ngài có thể lấy hai chiếc cũng gọi là một cặp."
Nhưng Tống Cảnh Nghi không thích kiểu dáng đó, hắn chính là thích kiểu dáng ở bộ đồ đôi này.
Quản lý là nữ, cô mỉm cười cúi đầu nói: "Vậy chúng tôi thành thật xin lỗi khi không thể làm hài lòng quý khách. Đồ đôi nam nữ đi chung, tiên sinh lấy đi bộ nam, vậy bộ nữ chúng tôi còn bán sao được nữa. Mong quý khách thông cảm."
Tống Cảnh Nghi chậc một tiếng, "Vậy bộ nữ bán lẻ, tôi bồi thường không phải được rồi sao."
Quản lý còn chưa kịp đáp lại, một cặp hai nữ đã tiến đến, một cô gái mặc vest đen trong đó lên tiếng.
"Tiên sinh, tôi với anh có thể cùng mua sau đó trao đổi lại Trùng hợp tôi cũng mua đồ đôi nữ."
Lúc ra khỏi cửa hàng, hai người đổi đồ cho nhau. Một bên xách túi hai bộ nam, một bên xách túi hai bộ nữ.
Tống Cảnh Nghi gật đầu tỏ ý cảm ơn, cô gái mặc váy hoa mỉm cười cũng gật nhẹ đầu đáp lại, rồi khoác tay cô gái mặc vest rời đi.
Tiểu Dạ Nguyệt nhìn theo bóng hai cô gái, thầm cảm thán. Cậu lần đầu tiên giáp mặt với một cặp đôi nữ, họ vừa xinh đẹp lại còn đẹp đôi.
Tống Cảnh Nghi quay đầu lại thì thấy bé con hai mắt tròn xoe lấp lánh nhìn về phía trước. Hắn véo nhẹ mũi cậu, giả bộ giận dỗi, "Em nhìn đi đâu vậy? Em lại dám nhìn cô gái khác trước mặt anh. Em không thương anh nữa à?"
Tiêu Dạ Nguyệt cười tít hai mắt lay lay tay Tống Cảnh Nghi, dựa đầu vào vai hắn, hai tay đưa lên làm hình trái tim, tỏ ý cậu yêu tiên sinh nhất.
Hai người đi dạo cùng nhau mua quần áo, mua đồ dùng đôi nãy giờ cũng đã tiêu cơm, Tống Cảnh Nghi liền dẫn cậu đến khu trò chơi điện tử.
Tiêu Dạ Nguyệt chơi rất vui, từ game bắn súng qua game đua xe, tuy cậu không giành được chiến thắng nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Tống Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn nụ cười của cậu, môi cũng cong lên, tay đưa lên xoa đầu cậu.
"Bé con, còn muốn đi đâu chơi nữa không?"
Tiêu Dạ Nguyệt từ lúc trưởng thành chưa từng đi đâu chơi ngoại trừ công viên bữa trước nên không biết nơi nào để đi nữa.
Tống Cảnh Nghi dẫn Tiêu Dạ Nguyệt đến ô cửa kính sát đất ở trong khu trò chơi, chỉ cho cậu xem thủy cung bên cạnh.
"Chúng ta đi thủy cung có được không?"
Tiêu Dạ Nguyệt xoay đầu lại, tay làm ký hiệu.
"Là nơi có rất nhiều cá sao?"
"Đúng rồi."
"Có cá heo không ạ?"
"Có."
Tiêu Dạ Nguyệt đưa tay làm điệu tuyệt vời, tỏ ý muốn đi ngay, cậu sắp đợi không nổi rồi.
Lúc hai người đi ra ngoài, hai tay Tống Cảnh Nghi đều cầm rất nhiều túi đồ, trên tay Tiêu Dạ Nguyệt lại chỉ có hai túi là đựng hai bộ đồ đôi. Cậu xách hai túi nhẹ nhàng tung tăng đi phía trước. Tống Cảnh Nghi sẽ luôn đi sát cậu ngay phía sau.
Lúc hai người rẽ vào hành lang khác định đi đến chỗ thang máy, một người đàn ông đội mũ lười trai, đeo kính đen bất ngờ lao đến đụng vào tay Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt thấy là một người trung niên lớn tuổi hơn mình, cậu cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi nhặt quần áo vào túi.
Tống Cảnh Nghi xách theo nhiều túi không tiện nhặt giúp cậu, "Có sao không? Em có bị đau chỗ nào không?"
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, tỏ ý người đàn ông chỉ đụng nhẹ vào cánh tay, không đau.
Người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Nguyệt, âm thanh của bảo vệ bên kia truyền đến.
"Mau đứng lại."
Tống Cảnh Nghi và Tiêu Dạ Nguyệt cùng quay đầu nhìn lại, Tiêu Dạ Nguyệt bất ngờ bị người đàn ông kéo lê về phía sau, một tay vòng qua cổ, một vật sắt đầu tròn đầy lạnh lẽo dí chặt vào thái dương của cậu.
Mặt Tiêu Dạ Nguyệt biến sắc.
Xung quanh vang vọng lên tiếng hét và tiếng chạy bình bịch của những người xung quanh.
Tống Cảnh Nghi quay đầu lại, thả rơi túi đồ muốn đi đến. Người đàn ông càng siết chặt cổ cậu, quát to.
"Mày đứng im đó. Mày còn qua đây tao sẽ bắn chết nó."
Tống Cảnh Nghi cảm thấy tim mình đập như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, hắn cố gắng trấn tĩnh, đưa tay ra hiệu với người đàn ông.
"Tôi không qua. Có gì chúng ta từ từ nói, ông thả em ấy ra trước được không?"
Hai nhân viên bảo vệ chạy đến, người thổi còi người quát lớn.
"Mọi người bình tình đừng chạy xô đẩy."
Một bảo vệ khác cũng chạy đến chỗ Tống Cảnh Nghi, nhìn người đàn ông kia đã rút súng bắt giữ một con tin, mặt cũng biến sắt quát lớn.
"Tạ Đình, ông mau thả cậu bé ấy ra. Cảnh sát đã sắp đến đây rồi, ông còn không thả người ra đầu thú, tội sẽ càng thêm tội."
Người đàn ông tên Tạ Đình kia có vẻ như chẳng sợ, còn cười lớn.
"Bây giờ chúng mày sẽ để tao đi, hay để tao giết nó." Vừa nói, khẩu súng trên tay hắn vừa dí chặt vào thái dương Tiêu Dạ Nguyệt.
Người bảo vệ định tiến lên, Tống Cảnh Nghi vội giờ tay cản lại.
"Tôi sẽ đưa chìa khóa xe cho ông, lúc đó ông phải thả em ấy ra."
Người đàn ông cách một cái kính đen nhìn hắn, "Mày cũng thật biết nói chuyện. Ném chìa khóa qua đây."
Bảo vệ vội cản Tống Cảnh Nghi lại.
"Mong anh hợp tác, cảnh sát sắp đến đây rồi. Hắn là tên tôi phạm buôn ma túy đang bị truy nã, không thể để hắn thoát được."
Tống Cảnh Nghi vẫn lôi chìa khóa ra, mất bình tĩnh.
"Tôi mặc kệ đó là chuyện của mấy người. Bây giờ vợ tôi đang ở trong tay hắn, trách nhiệm của tôi chỉ là để em ấy được an toàn."
Đối diện với gương mặt giận dữ đầy sát ý của Tống Cảnh Nghi, người bảo vệ cũng yếu thế run môi không phản bác lại.
Tống Cảnh Nghi nhìn Tạ Đình, đưa ra đề nghị, "Tôi có thể lái xe đưa ông ra khỏi đây."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy vội vã lắc đầu.
Người tên Tạ Đình này không ngốc, "Tao không cần, vất chìa khóa qua đây, nhanh lên."
Tống Cảnh Nghi không chần chừ mà vất chìa khóa đến bên chân Tạ Đình, trấn tĩnh nhìn Tiêu Dạ Nguyệt.
"Bé con, em đừng sợ. Chút nữa sẽ an toàn."
Tiêu Dạ Nguyệt lúc đầu quả thật rất sợ, tay chân cậu đều mềm nhũn, lòng súng lạnh lẽo luôn chạm vào da cậu khiến cậu rùng mình.
Nghe thấy Tống Cảnh Nghi trấn an, Tiêu Dạ Nguyệt cảm thấy cậu không còn sợ như vậy nữa, cậu tin tiên sinh.
Tạ Đình lôi theo Tiêu Dạ Nguyệt vào thang máy nhanh chóng đi xuống tầng hầm.
Lúc xuống đến tầng hầm cảnh sát đã đứng đầy ở đó, các đầu súng đều hướng về phía Tạ Đình sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
Tạ Đình là tên tội phạm lão làng chứ không phải là lần đầu bỏ trốn, cũng không phải lần đầu hắn bắt giữ con tin. Ở lần bắt con tin trước, cảnh sát người trước người sau đều xông lên, tuy bắt được hắn, nhưng trước đó hắn cũng đã cướp cò bắn chết con tin.
Con tin lần trước là một cô gái, là con một trong một gia đình nghèo nên thành phố học ở một đại học tốt, cha mẹ đều đã già. Chuyện lần đó xảy ra cảnh sát đã đến tận nhà cúi đầu xin lỗi, nhưng vẫn kiến mẹ cô gái lên cơn đau tim mà chết, về sau cha cô gái mất con rồi lại mất vợ nên cũng tự tử theo.
Vì chuyện lần đó xảy ra, Tạ Đình lại vẫn bỏ trốn được, cảnh sát bị người dân quay lưng chỉ trích rất nhiều.
Lần này họ nhận được tin Tạ Đình đột nhiên xuất hiện ở đây đã nhanh chóng liên lạc với bảo vệ kêu họ lén lút để ý người nhằm kéo dài thời gian để họ đến kiển soát tình hình, nhưng vẫn bị lộ.
Hơn nữa họ vừa nhận được tin ở cấp trên, con tin lần này là con trai duy nhất của một ông lớn trong giới kinh doanh, cảnh cậu bị bắt đã lan truyền trên mạng, cha của cậu ấy đã trực tiếp liên hệ với tổng thanh tra cục điều tra tội phạm.
Nghe đâu nếu sự việc lần trước còn tiếp diễn, lần này không chỉ đơn giản là cha mẹ theo con, mà là cả nền kinh tế nước nhà chao đảo.
Áp lực của cảnh sát lần này tăng gấp mấy lần, họ đều không dám manh động nữa chứ. Cảnh sát trưởng cầm loa muốn khuyên giải Tạ Đình quy hàng.
Tạ Đình cười lớn, vẻ cợt nhả nói lại với ông.
"Cảnh sát trưởng à, sao bây giờ ông lại khúm lúm như một con chó vậy."
Cảnh sát trưởng nghiến răng nhưng vẫn phải nhẹ nhàng.
"Tạ Đình, ông thả con tin ra, chúng tôi đảm bảo sẽ để ông rời khỏi đây an toàn. Lần này cứ coi như chúng tôi không nhìn thấy ông."
Tạ Đình thả tay đang kẹp cổ Tiêu Dạ Nguyệt ra, đổi qua túm tóc sau đầu cậu kéo ngược về sau khiến cậu vừa được buông ra chưa kịp thở đã phải hít trọn một ngụm khí lạnh, đau đến mức cậu muốn khóc.
"Mấy người dè dặt như vậy..." Từng chữ trong câu Tạ Đình chậm dần, ghé sát vào bên tai Tiêu Dạ Nguyệt, "Chẳng lẽ con tin lần này có giá trị."