Tống Cảnh Nghi tức lên nhảy lên giường muốn bắt nó, mèo nhỏ thoắt cái đã nhảy xuống giường, đôi chân dài chạy vài bước nhảy lên trên giá, quay đầu lại nhìn Tống Cảnh Nghi giống như đang muốn chửi hắn vậy.
Tống Cảnh Nghi tức thở phì phò.
"Mày...đồ con mèo xấu xa. Biết mày như vậy tao sẽ không đưa mày về."
Mèo nhỏ quay người lại đưa cho hắn cái mông đầy lông xù, như muốn nói với hắn.
"Sen ngu, muộn rồi."
Tống Cảnh Nghi chỉ vào nó, nghẹn nửa ngày không chửi được câu nào.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm đã ngưng, con mèo nhảy xuống đi nhẹ nhàng đến trước cửa phòng tắm. Tiêu Dạ Nguyệt tắm xong mặc đồ ngủ gấu con ra ngoài, mèo nhỏ liền đi đến dụi dụi vào chân cậu như làm nũng.
Tiêu Dạ Nguyệt thích thú ôm nó không rời tay, lúc ngủ cũng để cho nó ngủ trong lòng mình.
Tống Cảnh Nghi không chịu, hắn ghét con mèo này rồi.
"Bé con, mèo nhỏ không thể ngủ cùng chúng ta được. Anh đã bảo dì Trần làm tạm cho nó cái ổ ở phòng bên cạnh, chúng ta đưa nó qua đó ngủ được không?"
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ tủi thân như hỏi: Tại sao mèo nhỏ không thể ngủ cùng em?
Tống Cảnh Nghi ghét bỏ chỉ vào đám lông xù của con mèo.
"Lông mèo hít nhiều sẽ ho."
Tiêu Dạ Nguyệt vẫn ôm mèo không rời tay, mèo nhỏ cũng đưa đôi mắt như sắp khóc đến nơi nhìn cậu.
Sau đó mèo nhỏ chủ động nhảy xuống tính đi ra ngoài, Tiêu Dạ Nguyệt cũng chạy theo xuống ôm nó lên trở lại giường.
Mèo nhỏ ở sau lưng Tiêu Dạ Nguyệt đưa móng vuốt đã được bấm tỉa ngọn ngàng lên với Tống Cảnh Nghi. Tiêu Dạ Nguyệt vừa quay ra, nó lại buồn bã rúc vào lòng cậu.
Tống Cảnh Nghi nhìn thấy một màn này, chuông cảnh báo trong lòng reo không ngừng.
Tiêu Dạ Nguyệt dùng vẻ mặt tủi thân nhìn hắn.
"Tiên sinh, không phải vừa rồi nhân viên đã kiểm tra và tắm cho nó sạch sẽ rồi sao, còn chải lông cho nó nữa."
Tống Cảnh Nghi nhìn đôi mắt của cậu, buộc phải gật đầu.
Đêm đó mèo nhỏ chiến thắng nằm giữa Tiêu Dạ Nguyệt và Tống Cảnh Nghi.
Có mèo nằm giữa, Tống Cảnh Nghi không thể ôm bé yêu trong lòng, tức đến ngực phần phồng. Cố tình con mèo ở trước mặt cậu lại dùng móng vuốt cào nhẹ lên tay hắn. Hắn đánh cũng không được, mà đẩy ra cũng không xong.
Tiêu Dạ Nguyệt nhớ đến mèo nhỏ của Uông phu nhân, vội lay tay đưa điện thoại qua cho Tống Cảnh Nghi nhìn.
"Tiên sinh, em muốn đặt tên cho mèo và chuột."
Tống Cảnh Nghi dịu dàng hỏi cậu: "Bé yêu muốn đặt tên gì?"
Tiêu Dạ Nguyệt tìm vài cái tên hay đặt cho mèo ở trên mạng đưa cho Tống Cảnh Nghi xem.
Hắn vừa nhìn liền chỉ ngay vào một cái tên tiếng anh, Donna - tiểu thư.
Tiêu Dạ Nguyệt nhẩm cái tên Donna trong lòng, thích đến lắm qua lăn lại.
Tống Cảnh Nghi sợ cậu không để ý lăn ngã vội đưa tay giữ cậu lại.
"Bé cưng nằm im nào?"
Tiêu Dạ Nguyệt lại cầm điện thoại, cách một con mèo đã nằm phơi bụng ngủ rúc vào lòng Tống Cảnh Nghi.
"Vậy chuột hamster tên là gì?"
"Chuột hamster tuổi thọ không cao, chúng ta đặt cho nó cái tên đơn giản, hy vọng nó có sức khỏe tốt."
Tiêu Dạ Nguyệt gõ một cái tên.
"Vậy gọi Tiểu Bạch."
Tống Cảnh Nghi "ừ" nhẹ một tiếng, nhớ đến cái tên Bánh bao của cậu.
Hắn đã xem ảnh lúc bé của cậu, lúc sinh ra đã rất nặng cân, sau đó cứ như vậy lớn, tròn ủng như một con lật đật, hai má căng tròn như cái bánh bao. Vì vậy ở tiệc đầy tháng mẹ cậu đã đặt cho cậu cái tên đơn giản gọi là Bánh bao. Đến bây giờ cha cậu vẫn gọi cậu là Bánh bao. Một cái tên mang theo bao lời chúc tốt đẹp của cha mẹ cậu, hy vọng cậu trưởng thành vẫn giữ được cơ thể khỏe mạnh, sống tốt, không cần phải phiền lòng suy nghĩ.
Tống Cảnh Nghi cầm lấy điện thoại của cậu tắt đi, "Bé cưng, đã muộn lắm rồi, phải đi ngủ thôi."
Tiêu Dạ Nguyệt nhớ đến mai là thứ sáu, là đến trường học, ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng Tống Cảnh Nghi ngủ, bụng lại áp sát mèo nhỏ ấm áp.
Cậu thầm nghĩ, mèo nhỏ thật ấm, mùa đông có thể ôm nó sửa ấm rồi.
Không chỉ có Tiêu Dạ Nguyệt rúc vào lòng Tống Cảnh Nghi, đến khi hai người đã ngủ say, mèo nhỏ cũng đứng dậy xoay người áp sát vào Tống Cảnh Nghi, ngoan ngoãn ngủ.
Thành ra buổi sáng chính là một màn như này.
Tiêu Dạ Nguyệt luôn dậy trước, còn Tống Cảnh Nghi sẽ bám giường thật lâu mới dậy. Nhưng hôm nay Tống Cảnh Nghi lại dậy trước.
Vì hắn nằm mơ.
Mơ thấy một con quái vật lông xù muốn đuổi theo bắt Tiêu Dạ Nguyệt. Thấy bé yêu của mình sắp bị nó tóm, hắn liền quay lại nhằm ngăn chặn nó, ai ngờ bị nó đè cho thở không nổi.
Hắn vừa mở mắt, một chiếc đuôi mèo lông xù quệt qua quệt lại trên mặt hắn. Còn trên ngực hắn là một con mèo đang cuộn tròn lại ngủ ngon lành.
Ngủ còn vạch áo hắn ra, ha, thật là biết hưởng thụ.
Tống Cảnh Nghi đang muốn túm nó ném xuống giường, mèo nhỏ đang cuộn lại ngủ bỗng mở mắt. Nó ngồi dậy đi đến cọ đầu vào mặt Tống Cảnh Nghi, kêu meo một tiếng, sau đó nhảy sang cọ vào mặt Tiêu Dạ Nguyệt, lại nằm xuống bên cạnh cậu tiếp tục ngủ.
Tống Cảnh Nghi đen mặt.
Hóa ra mèo còn biết làm giá.
Cơn ghen tức ngày hôm qua của hắn bỗng biến mất chẳng còn thấy đâu.
Hôm nay và ngày mai Tiêu Dạ Nguyệt đều phải đến trường đi học. Thứ bảy vẫn học cùng mọi người, nhưng chủ nhật là buổi học riêng của cậu và Lâm Nghị. Sáng chủ nhật ông sẽ dạy riêng cho cậu, còn buổi chiều cậu muốn ở trường hay về nhà luyện tập đều được.
Tống Cảnh Nghi nghĩ, phải nhanh chóng kiếm một căn nhà ở gần đó mới được. Để cậu đi lại nhiều như vậy quá mệt mỏi.
Tiêu Dạ Nguyệt có một buổi học khá tốt, buổi trưa vẫn tiếp tục ăn cùng với nhóm bạn nam của Cố Linh Lan. Cậu biết được, nam sinh cao nhất ở trong nhóm đó là người yêu của cô, tên Tư Dạ Ly, những người bạn khác đều gọi cô là chị dâu.
Điều khiến bữa cơm trưa hôm nay của cậu trở nên rộn ràng hơn nữa là có thêm sự góp mặt của Diệp Nam.
Nhóm nam sinh hình như đều vô cùng thích Diệp Nam, thấy cậu đi đến ngồi xuống hỏi có thể ăn cùng mọi người không, ai cũng nhao nhao muốn cậu ngồi cạnh mình. Diệp Nam đáp lại họ bằng một nụ cười ngọt ngào rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt không ý kiến gì, cậu nên ăn thì ăn, biểu cảm vẫn giống như mọi ngày, trong mắt đều là ý cười.
Diệp Nam thì lại liên tục bị nhóm nam sinh hỏi chuyện, không ăn được nhiều.
Tiêu Dạ Nguyệt thấy vậy thì tốt bụng mua cho cậu ta một cái bánh hai tầng nhỏ. Buổi chiều mọi người đều luyện tập rất vất vả, nếu trưa không ăn được nhiều sẽ bị hạ đường huyết mất.
Diệp Nam biểu hiện rất kinh ngạc liên tục nói cảm ơn cậu, khen cậu là người tinh tế.
Tiêu Dạ Nguyệt thấy rất ngượng ngùng. Cậu khó khăn lắm mới có bạn, chỉ là để ý một chút. Bạn bè nên như vậy.
Tiếc là cái bánh của Tiêu Dạ Nguyệt lại bị tàn nhẫn vất vào thùng rác trong nhà vệ sinh.
Diệp Nam giống như rất ghét bỏ mà rửa sạch tay mình, thầm chửi con người Tiêu Dạ Nguyệt là kẻ giả tạo, kinh thường người khác. Vì cậu ngồi đến đó ăn cướp mất sự nhiệt tình của mọi người dành cho cậu ta, nên cậu ta mua bánh để sỉ nhục mình.
Chỉ là một cái bánh rẻ tiền lại làm ra vẻ mặt đó cho ai xem, chê cậu ta nghèo không có tiền một một cái bánh sao? Rõ ràng là sỉ nhục người khác.
Diệp Nam vừa rửa tay đi ra thì thấy Triệu Mẫn đứng bên ngoài đợi mình. Vẻ mặt tức giận của cậu ta nhanh chóng trở nên nhu hòa ấm áp.
"Triệu Mẫn!"
Triệu Mẫn vừa gọi điện xìn quay ra, giọng điệu có vẻ rất bất mãn.
"Diệp Nam, buổi trưa nay cậu không ngồi ăn với mình."
Hai tay Diệp Nam đan lại vào nhau tỏ ra rất khó xử.
"Mình và Dạ Nguyệt cùng Linh Lan hợp tác, nếu không ăn cùng nhau họ sẽ nghĩ mình không có thành ý."
"Đâu phải ăn cùng nhau mới là có thành ý. Hơn nữa với năng lực của cậu, hai người họ mới là người nên chạy lại với cậu. Lần này cậu lùi một bước cho cậu ta cơ hội, cậu ta tỏ vẻ cái gì?"
Diệp Nam vội kéo tay cô ta đi về hướng ký túc xã.
"Tiễu Mẫn, cậu đừng tức giận nữa. Dạ Nguyệt là học trò của thầy Lâm, cho dù mình có độc diễn thì... Thôi không nói nữa."
Triệu Mẫn lại càng tức giận hơn.
"Đó là thiên vị. Chúng ta phản ánh lên nhà trường là được."
Diệp Nam vội giật tay cô ý bảo cô nói nhỏ thôi, đưa mấy liếc nhìn xung quanh.
"Nhà trường rất khó mới mới được thầy Lâm đến dạy, cho dù có là cái gì cũng sẽ dành cho thầy ấy mặt mũi."