Vì nhị thiếu gia muốn cùng anh trai ăn cơm, nên khi Phúc quản gia vừa nhận được tin đã huy động toàn bộ phòng bếp, làm ra cả bàn đồ ăn thịt cá tinh mỹ khéo léo, nhưng vẫn không quên rau quả đủ vị.
Làm xong việc, Phúc quản gia bắt đầu chia đồ ăn vào hai hộp đựng cơm ba tầng, lại bọc trong thùng giữ ấm, cuối cùng bỏ vào túi balo đen, cho Diệp Phong khoác trên lưng. Phúc quản gia ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy thân thể nhị thiếu gia nhà mình thực sự khiến người ta lo lắng, thế nên muốn khuyên cậu mang ít đồ thôi, còn lại thì để người giúp việc xách. Nhưng Diệp Phong sống chết cũng không đồng ý, cậu chẳng qua là đi thăm anh trai thôi à, làm gì phải động viên nhân lực như thế, hệt như hoàng đế đi du lịch ấy.
Tuy rằng trước đó đã trải qua một đống sự việc phức tạp mà trong mắt Diệp Phong không khác gì nội dung phim truyền hình cẩu huyết, nhưng hai anh em bọn họ vẫn anh một miếng, em một miếng, tương thân tương ái ăn xong cơm trưa.
“Còn đói không, có muốn ăn thêm một cái bánh bao nhân thịt bằm nấm hương nữa không?” Diệp Cảnh dùng đũa chọc chiếc bánh bao nhỏ, đưa đến bên miệng Diệp Phong. Nhìn hai cánh môi đỏ mọng của cậu chậm rãi khép mở, sau đó bao trọn một góc bánh bao cắn một miếng, đôi mắt nheo lại, hai má phúng phính ngập tràn hương vị hạnh phúc, ánh mắt Diệp Cảnh tối lại vài phần.
Anh tươi cười tràn đầy sủng nịch nói, “Bẩn rồi này”, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng chà lau khóe môi mê người của Diệp Phong, nơi đó bị dính chút nước canh trong suốt.
Diệp Phong cắn nuốt loại bánh bao mà cậu thích nhất, đôi mắt cong xong sáng ngời, có vẻ vô cùng thỏa mãn.
“Đồ ăn thừa phải làm sao bây giờ?” Diệp Phong gãi gãi sau gáy, có chút buồn bực, nếu để lại đến tối thì không còn ngon nữa, nhưng cậu không thể cầm về nhà được. Chẳng lại lại vứt đi à? Lãng phí lắm đó………..
Diệp Cảnh đánh mắt sang nhìn chút cơm thừa canh cặn còn lại, thật ra thức ăn Phúc quản gia gói lại không nhiều, nhưng nhiều loại quá, ăn không nổi.
“Không sao đâu, đám sói đói trong phòng anh có thể chén sạch sẽ.” Lấy khăn tay ra, tỉ mỉ giúp Tiểu Phong lau miệng, Diệp Cảnh thản nhiên nói.
Không được gặp bạn cùng phòng của anh trai nên Diệp Phong thấy hơi đáng tiếc, nhưng cậu cũng không muốn quấy nhiễu thời gian nghỉ trưa của anh nữa nên cơm nước xong liền chuẩn bị ra về. Diệp Cảnh kiên trì muốn đưa Tiểu Phong tới tận cổng trường, tận mắt thấy cậu lên xe tư gia mới lưu luyến cáo biệt.
“Cuối tuần này lại không được gặp Tiểu Phong rồi.” Anh trai đại nhân vô hạn thương cảm thở dài, bé Tiểu Phong lập tức mắc câu, nhổm dậy “vuốt lông” an ủi anh trai.
“Đợi đến tuần sau nữa ha, đến lúc đó anh sẽ được về nhà mà, đúng không?!!” Diệp Phong chớp chớp mắt, “Anh hai đã đáp ứng em rồi đó nhá, sau này không được so sánh lung tung nữa!”
Sâu dưới đáy mắt Diệp Cảnh lóe lên ý cười vui vẻ: “Đương nhiên, anh hai đồng ý với Tiểu Phong”.
Trước khi rời đi, Diệp Phong vẫn cẩn thận lén nhìn cằm của anh trai, dấu răng trên đó đã không còn rõ ràng nữa, chỉ lưu lại ít nhấn hồng nhợt nhạt. Điều này khiến Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy chút buồn bực, giống như kiêu rõ ràng cậu đã đánh dấu lãnh thổ rồi mà vẫn bị phai nhạt. Lần sau có nên dùng lực thêm tý nữa không nhỉ? Cậu chợt nghĩ muốn làm như thế.
.
Sau đợt quân huấn, Diệp Cảnh được về nhà. Cả người anh đen đi đôi chút, cũng gầy hơn trước, nhưng hiển nhiên lại thêm được phần thông minh tháo vát. Vừa về nhà đã được Diệp Phong bổ nhào vào lòng tiếp đón, cả hai lại bắt đầu tiến vào thời kì hép pi cuồn cuộn. Anh trai đại nhân bị em trai bảo bối nhà mình hết hôn rồi lại cắn, không cần phải nói, anh hạnh phúc đến mức nào ~ (*^__^*)
Hai anh em, một kẻ học đại học năm nhất, một kẻ học cấp ba lại vẫn như trước ở chung một phòng, ngủ cùng một giường. Ngoại trừ lầ trước vì Tiểu Phong sợ quấy rầy anh trai nghỉ ngơi nên mới yêu cầu tách ra ngủ riêng, thì sau đó chẳng ai thèm chú ý đến chuyện này nữa.
Phúc quản gia cùng người làm trong nhà đã nhìn thành quen, nếu có một ngày mà hai anh em mỗi người một phòng mới khiến bọn họ cảm thấy quái lạ. Mà cha Diệp cùng Diệp phu nhân rất ít khi về nhà, căn bản chẳng bao giờ để ý.
Có lẽ từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ấy, được anh trai dung túng, sủng nịch, nên Tiểu Phong tự nhiên bị dưỡng ra tính cách ỷ lại, dựa dẫm vào anh trai. Cậu chưa bao giờ tự hỏi hình thức ở chung của hai anh em có vấn đề hay kì quái ở đâu hay không.
Bạn bè của cậu_____ Dương Bân cùng Tào Duệ hình như không thích anh trai cậu cho lắm. Diệp Phong mẫn tuệ cảm giác được, mỗi lần khi anh trai cậu xuất hiện, cho dù là Dương Bân hay Tào Duệ thì sẽ luôn dùng vẻ mặt vô cùng khẩn trương, tìm đủ loại lý do để lẩn mất, mà dáng vẻ lủi đi thực sự không khác gì chạy chối chết.
Diệp Phong thực sự không hiểu, rõ ràng anh trai cậu cười cực kì dịu dàng, thái độ làm người cùng đối nhân xử thế khôn khéo lõi đời, tuổi còn nhỏ đã có thể lay động tâm can người khác, sao hai thằng bạn của cậu lại dùng vẻ mặt như chuột thấy mèo khi nhìn anh hai như thế. Cho nên Diệp Phong rất ít khi chủ động nhắc đến anh trai khi nói chuyện với hai đứa bạn thân, mà nghi hoặc vùi lấp trong lòng này tất nhiên càng không được giải đáp.
Dương Bân nói, mỗi lần Diệp Cảnh xuất hiện, cậu ta luôn cảm thấy như bị độc xà quấn chân, khí thế mãnh liệt kia khiến cậu ta không thể không trốn chạy. Còn Tào Duệ tuy rằng cũng có anh trai, nhưng anh trai Tào Duệ lại hơn cậu ta tới tận mười tuổi, cảm giác sẽ khác.
Giữa lúc mà Diệp Phong luôn bị Diệp Cảnh yêu cầu làm ra những chuyện rất kì quái, cậu bắt đầu tự hỏi, anh em nhà khác cũng ở chung như vậy sao? Thế nên Diệp Phong quyết định đi tìm Tào Duệ, uyển chuyện dò hỏi một chút, phát hiện hoàn toàn không phải như thế. Ít nhất anh trai nhà người ta chưa bao giờ tùy tiện hôn môi em trai, lại càng không mua cho em trai áo ngủ hình động vật, cũng sẽ không cả ngày ôm em trai sờ tới sờ lui, lại còn muốn giúp em trai tắm rửa rồi ôm em trai ngủ.
Diệp Cảnh vuốt ve bé thỏ con dịu ngoan đang gối đầu trên đùi anh, nghe những lời cằn nhằn liên miên khi so sánh sự đối lập của Tiểu Phong xong, liền mỉm cười như gió mùa xuân.
“Tiểu Phong không thích anh hai làm như vậy với em sao?” Anh vuốt ve cái gáy lộ ra khỏi cổ áo Diệp Phong, cậu nhất thời hệt như con mèo nhỏ, híp mắt lại, cọ cọ vào ngực Diệp Cảnh. “Thích không?”
Con mèo nhỏ sụt sịt mũi, nũng nịu nói: “Thích ~”
Khóe môi Diệp Cảnh cong lên, nụ cười còn hiện rõ hơn trước: “Nếu vậy Tiểu Phong còn để ý ánh mắt người ngoài làm gì, anh hai thích Tiểu Phong, Tiểu Phong cũng thích anh hai, như thế là được rồi, không phải sao?”
Giống như đến từ dục vọng, thanh âm trầm thấp ngập tràn từ tính kia từng bước từng bước dẫn dắt cậu vào mê lộ. Dưới cái vuốt ve vô cùng thoải mái, Diệp Phong mơ mơ màng màng gật đầu: “Vâng ~”
Dù sao anh trai cũng không hại cậu, những điều anh trai nói……căn bản là đều muốn tốt cho cậu. Bé mèo con nghĩ như thế đấy. Mèo vốn là loại động vật tham luyến sự ôn nhu cùng lười nhác vậy đó.
Vì thế, qua mười mấy năm, hai người vẫn giữ hình thức ở chung như trước, do không còn so sánh sự khác biệt, càng không có ai chỉ ra hướng đi đúng đắn, Diệp Phng vẫn chưa phát hiện ra bản thân cậu đã sớm bị anh trai đại nhân uốn cong vặn vẹo tới mức không thể cứu chữa.
Chẳng qua thật lâu thật lâu về sau, bỗng nhiên quay đầu lại, biết hết thảy đều là “âm mưu” của Diệp Cảnh, Diệp Phong cũng đã hoàn toàn không thể rời bỏ cái ôm dịu dàng ấm áp cùng sự yêu chiều sủng nịch này nữa rồi. Yêu thương cưng chiều thực ra không khác gì thuốc phiện, nếu bạn nghiện rồi thì bạn sẽ không bao giờ muốn từ bỏ nó nữa.