Diệp Cảnh vẫn luôn vừa lòng với chỉ số thông minh của mình, nếu trong kiếp trước, thời điểm đi học hay làm việc ở công ty, anh làm còn có chút cố hết sức, nhưng đến hiện tại, mọi thứ đã hoàn toàn trôi chảy. Vừa mới lên cấp hai, anh đã bắt đầu phụ giúp cha Diệp từng bước từng bước thâu tóm quyền lực trong Diệp thị. Lúc trước, Diệp Cảnh vì muốn chiếm trọn công ty nên mới không để cho Diệp Phong giao thiệp rộng rãi, còn hiện tại thì chính là vì bảo vệ tương lai Tiểu Phong.
Thật ra Diệp Cảnh luôn hiểu Diệp Phong không thích hợp tiếp nhận chức vụ chủ quản Diệp thị, cậu không có đủ nhạy cảm trong lĩnh vực kinh tế thị trường, nếu chỉ làm một nhân viên quèn thì dư dả, nhưng khó có thể ngoi lên tầng quản lý. Huống chi, hiển nhiên Tiểu Phong không hề có chút hứng thú nào với công việc này, khi cậu điều chỉnh ống kính cameras, sắc mặt rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, không thể lãng phí tài chụp ảnh của cậu được.
Diệp Cảnh thích một Tiểu Phong không chút giả tạo, thật tâm tươi cười, thích một Tiểu Phong đơn thuần không gian trá. Một người trong sáng, đơn giản như thế rõ ràng chỉ thích hợp đối mặt với phong cảnh tự nhiên thôi, cố ép cậu lao vào vòng xoáy thương chiến sẽ khiến cậu bị tổn thương, thương trường khốc liệt sẽ hủy đi Tiểu Phong đáng yêu của anh.
Nhưng mà đơn thuần cũng không đồng nghĩa với xuẩn ngốc. Dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng Diệp Cảnh hơi cong lên, biểu hiện tâm tình anh giờ phút này vô cùng tốt.
Diệp Phong sắp lên cấp ba, còn Diệp Cảnh đã lên đại học. Cậu biết ở kí túc xá đại học không giống như hồi còn học cấp ba, lần này xem ra anh trai thật sự phải ở trong kí túc rồi, nhiều lắm thì cậu chỉ có thể gặp anh một tuần một lần.
“Anh, nếu không em cũng ở kí túc xá được không?!” Diệp Phong rầu rĩ nói, phòng ngủ hiện giờ chỉ có một mình cậu ngủ, sẽ rất cô đơn, cậu cực kì mất hứng, không thoải mái chút nào.
Để Tiểu Phong ở trong kí túc xá sao? Trong óc Diệp Cảnh chợt lóe qua vài cảnh, em trai nhà mình sẽ cùng một đống tên con trai khác tắm rửa, ăn cơm hay làm gì đó, điều này khiến anh cảm thấy khó chịu. Tiểu Phong chính là vợ anh, được anh bảo bọc từ nhỏ, thân thể cậu sao có thể để kẻ khác nhìn, cho dù là người cùng giới cũng không được.
Anh trai đại nhân không chút suy nghĩ cực tuyệt.
“Tiểu Phong, thân thể em không tốt…..” Diệp Cảnh vuốt ve cái đầu đen xù tóc của thiếu niên trong ngực, nuôi mãi tới giờ, vất vả lắm mới khiến cơ thể gầy còm này béo ra tí thịt, nếu để cậu ở trong kí túc xá, giữa môi trường sống chung đụng thiếu đủ thứ, anh sẽ đau lòng chết mất, “Anh hai sợ em ở trong trường không quen, khiến bệnh cũ tái phát thì phải làm sao”.
“Em đâu phải trẻ con, sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà.” Diệp Phong vốn cũng biết thân thể của mình yếu hơn người bình thường, nhưng đấy chỉ là trước đây thôi, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi. Hơn nữa, chỉ cần cậu kiên trì rèn luyện thân thể thì nhất định sẽ thoát khỏi kiếp thể chất yếu ớt như gà què này mà. Thế nhưng anh trai cùng Phúc quản gia chẳng bao giờ chịu tin cậu, kiên quyết nuôi cậu như cây hoa trong nhà kính. o(╯□╰)o
Ngay lúc Diệp Phong bĩu môi, hơi có chút không phục thì Phúc quản gia bưng đĩa hoa quả tới cũng mở miệng.
“Nhị thiếu gia vẫn nên tự lo lắng cho mình một chút đi, thân thể cậu không tốt, ăn cái gì mặc cái gì có rất nhiều điều kiêng kị, hơn nữa ra ở riêng phải tự dọn dẹp đồ đạc, giữa tiết trời giá rét phải giặt quần áo bằng tay, như thế sẽ khiến thân thể mệt nhọc…” Phúc quản gia đặt đĩa quả xuống bàn, tận lực khuyên nhủ, “Nhị thiếu gia, cơ thể của cậu sao chịu được những thứ ấy”.
Tiểu Phong dẩu môi: “Rõ ràng hiện tại cháu cũng có khác mọi người lắm đâu ~”
Lúc ở trường cậu tuyệt đối không có vẻ gì khác người, bằng không đã sớm bị người ta cười nhạo rồi ╮(╯_╰)╭. Đương nhiên, cũng có thể là vì lợi ích từ bề ngoài đẹp trai dễ gây thiện cảm, thành tích xuất sắc cùng gia thế hiển hách nên chẳng ai ngu đến mức động tới cậu.
Người đẹp trai lại tài giỏi thì luôn nhận được sự yêu thích cùng những ưu đãi đặc biệt ╮(╯▽╰)╭. Hơn nữa, cậu còn là một sinh vật hiếm có khó tìm miễn dịch với đa số nữ sinh giữa thời đại này nữa chứ, được hoan nghênh là chuyện bình thường.
Diệp Cảnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phúc quản gia ý nói “Tiếp tục”. Vì thế Phúc quản gia lại ho khan một tiếng, bắt đầu thuyết trình một bài diễn văn dài về thân thể yếu nhược của nhị thiếu gia, hòng thuyết phục cậu.
Thời điểm tuyết rơi đầu xuân năm nay, Phong thiếu gia chỉ ở ngoài trời nghịch tuyết chưa đầy nửa tiếng mà ngay đêm đó đã bị sốt cao, nghiêm trọng tới mức phải nhập viện.
Còn có lần trước, khi ra ngoài thì trời đang nổi gió lớn, Phong thiếu gia không chịu mặc thêm áo nên buổi tối về nhà đã bị cảm.
Lần trước nữa, vì học xong tiết thể dục có chút nóng, Phong thiếu gia đã cởi áo khoác đứng trước quạt, kết quả lại bị gió quật ngã lăn trên giường bệnh, suýt chút nữa phát triển thành viêm ruột cấp tính.
………..
Diệp Phong: = 口 =
Này…….không phải là sự thật đấy chứ, thân thể cậu sao có thể yếu ớt đến thế QAQ, quá không khoa học!!! Tuy rằng trong ấn tượng từ nhỏ đến giờ của Tiểu Phong thì cậu cũng thường xuyên bệnh nặng bệnh nhẹ, thường xuyên phải uống thuốc, nhưng thật sự đã tốt hơn nhiều so với trước đây rồi mà, bác Phúc, bác rõ ràng là lôi cả chuyện từ mấy năm trước ra để kể cho đủ số, sự thật tuyệt đối không đúng như thế!
“Anh hai, em hay ốm như thế có thể nào sẽ đoản mệnh không ~ QAQ!!!”
Diệp Cảnh vỗ vỗ đám tóc quăn ngốc ngốc của Diệp Phong, cả giận nói: “Sao có thể, Tiểu Phong không được tự chù úm chính mình!”
Hức hức hức ~ cầu an ủi ________ TT^TT
Thiếu niên như con mèo nhỏ chui đầu vào lồng ngực anh trai cọ tới cọ lui. Cảm nhận được những cái vuốt ve dịu dàng trên đầu và lưng mình của anh, hơi ấm từ lòng bàn tay dày rộng khiến cậu thật thoải mái. Diệp Phong sung sướng cười híp mắt lại, vết thương trong lòng được xoa dịu một cách thần kỳ.
Phúc quản gia không đành lòng chứng kiến thêm nữa, ra khỏi phòng.
“Tiểu Phong cũng không muốn anh hai phải lo lắng đúng không?” Anh trai đại nhân lại bắt đầu lừa lừa từng bước một.
“Vâng ~”
“Tiểu Phong ngoan ngoãn ở nhà sẽ tốt hơn, hơn nữa, anh hai đâu có đi tuốt không về, anh khẳng định tuần nào cũng trở về thăm Tiểu Phong”.
“Nhưng một tuần chỉ được gặp anh một lần.” Diệp Phong rầu rĩ nói, những lọn tóc quăn trên đầu dường như cũng rũ xuống, không còn ngập tràn tinh thần như trước. Diệp Cảnh cảm thấy rất kì lạ, cảm giác như Tiểu Phong đã biến thành con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy, cái tai xinh xắn cụp xuống, đuôi buông thõng, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn chủ nhân nhà mình.
“Tiểu Phong…….” Diệp Cảnh thầm thở dài, cúi đầu xuống hôn lên trán rồi lướt dọc theo sống mũi của cậu, hô hấp ấm áp đan quyện vào nhau, sự mờ ám quanh quẩn đâu đây, chỉ cần mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy đối phương trong mắt.
Thiếu niên vẫn ngây ngô như trước, nhưng cậu đã không còn quá ngây thơ như hồi còn bé nữa, trong lòng ẩn ẩn cảm giác có chút khác lạ mà không biết sự kì quái đó chính xác là ở đâu. Diệp Phong chỉ cảm thấy hơi thở nam tính, vừa cường hãn vừa dịu dàng trên người anh trai khiến cậu quyến luyến không rời, cậu không thể ngăn cản ham muốn được nhích tới gần anh trai hơn, sắc mặt chợt ửng hồng mất tự nhiên.
“Anh hai!” Diệp Phong theo bản năng muốn lùi lại phía sau, tránh đi bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại bị Diệp Cảnh ôm chặt lấy, không thể nhúc nhích.
“Làm như thế không tốt sao, hửm?” Diệp Cảnh hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai Diệp Phong mà thì thầm, tiện thể liếm lên vành tai mê người của cậu, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, “Trước kia rõ ràng Tiểu Phong còn nói muốn gả cho anh trai, làm vợ của anh trai mà ~”
Bạn đang
Khác vá»i sá»± dá»u dà ng ÄÆ¡n thuần lúc xÆ°a, giá»ng nói của Diá»p Cảnh hiá»n tại nhÆ° có nhÆ° không trêu chá»c cáºu, vừa cÆ°á»ng thế mà cÅ©ng Äầy ma má». Giá»ng nhÆ° sá»± thần bà của mà n Äêm Äen tá»i, hÆ°Æ¡ng vá» ngá»t ngà o của rượu vang hoa há»ng, phong vá» lãng mạn Äá»ng lòng ngÆ°á»i giữa lòng nÆ°á»c Pháp hoa lá», từ từ thoảng bên tay thấm sâu tá»i táºn Äáy lòng, khiến trái tim Tiá»u Phong ngÆ°a ngứa, rÆ¡i và o cảnh Äẹp tuyá»t vá»i say lòng ngÆ°á»i trong mÆ¡.
ChÆ°a bao giá» bá» khÆ¡i gợi dục vá»ng, thiếu niên ngây ngô không biết tán tá»nh là thế nà o, cà ng không biết phải phản ứng ra sao trong tình cảnh ấy. Không thá» tá»± chủ tất nhiên sẽ Äánh mất quyá»n Äiá»u khiá»n thân thá», chá» có thá» bá» Äá»ng mặc ngÆ°á»i sai khiến. Ngoại trừ những phản ứng ÄÆ¡n thuần nhÆ° khà huyết dâng trà o, sắc mặt á»ng há»ng ra thì Diá»p Phong không thá» là m gì nữa, ngÆ¡ ngác chá»p chá»p mắt, vẻ mặt mặc cho ngÆ°á»i bắt nạt, mặc cho ngÆ°á»i dạy dá», là m má»t cục cÆ°ng ngoan ngoãn nghe lá»i Äến cá»±c Äiá»m.
Hiá»n nhiên lúc nà y Äại não bé nhá» của Tiá»u Phong Äã chẳng thá» nà o tiếp nháºn Äược câu há»i sặc mùi mỠám kia của Diá»p Cảnh nữa.
Äôi môi Äá» á»ng bóng loáng, hai má há»ng há»ng tản ra hÆ°Æ¡ng thÆ¡m quyến rÅ© gần ngay trÆ°á»c mắt khiến yết hầu Diá»p Cảnh khẽ lay Äá»ng. Anh bá»ng nhiên nhá» lại tình cảnh lần Äầu tiên Diá»p Phong chủ Äá»ng vòng tay ôm lấy cá» anh, khẽ cắn lên Äóâ¦â¦ Äầu lưỡi kia tháºt khéo léo, cÅ©ng tháºt Äáng yêu, mang theo chút ẩm Æ°á»t, tản ra hÆ¡i thỠấm áp dây dÆ°a quanh cá» anh, hÆ°Æ¡ng vá» tuyá»t vá»i khiến anh nhá» mãi!
Diá»p Cảnh bá»ng nháºn ra bản thân cà ng nghÄ© lại cà ng hÆ°ng phấn, tá»±a nhÆ° sắp khắc chế không Äược, má»t ngụm nuá»t luôn lấy cáºu mất. Anh Äã nhẫn nại rất nhiá»u nÄm, từ há»i mÆ°á»i bá»n tuá»i bắt Äầu má»ng xuân Äến nay, Tiá»u Phong luôn là ngÆ°á»i xuất hiá»n trong những giấc mÆ¡ kiá»u diá»
m ấy của anh.
Ãu yếm, hôn môi, chiếm giữâ¦â¦ Thân thá» trần trụi trà n ngáºp dục vá»ng cùng hấp dẫn, anh mãnh liá»t Äâm sâu và o cÆ¡ thá» cáºuâ¦â¦giãy dụa, vặn vẹo, rên rá», thá» dá»câ¦â¦.
âMuá»n nữa không? Em còn muá»n nữa Äúng không?â Trong mÆ¡, anh có thá» tùy ý Äùa bỡn hai viên Äáºu Äá» xinh Äẹp trÆ°á»c ngá»±c thiến niên, cắn mút da thá»t thiếu niên, lÆ°u lại những dấu hôn Äá» tÃm trên là n da trắng nhợt của cáºu, hai mà u Äá»i láºp trắng và Äá» tháºt kÃch thÃch thá» giác.
âAnhâ¦â¦Anh ~~~â Thiếu niên bá» kÃch thÃch tá»i cá»±c hạn, thoải mái Äến không sao chá»u ná»i, từng ngụm thá» dá»c, hÆ¡i thá» dá»n dáºp, khóe mắt lấp lánh nÆ°á»c mắt, má»t giá»t lá» không kiá»m chế Äược lÄn xuá»ng má, những tiếng nức ná» nhá» vụn nhÆ° mèo kêu, thân thá» cong lên hùa theo nhá»p ÄÆ°a Äẩy mãnh liá»t của anh.
âMuá»n nữa không?â Anh ác liá»t ÄÆ°a Äẩy, Äâm và o ná»i vách nóng bá»ng của thiếu niên, má»i lần rút ra Äá»u khiến vách thá»t bên trong lá» ra ngoà i, miá»ng tiá»u huyá»t bá» kéo cÄng không còn chút nếp nhÄn. Thiếu niên nằm gục trên sà ng Äan rất nhanh bắn tinh, thân thá» chìm trong khoái cảm sung sÆ°á»ng Äến cá»±c hạn, dâm Äãng rên rá» dÆ°á»i thân anh.
âNói Äi, ngoan ngoãn nói Äi, anh hai sẽ cho em sung sÆ°á»ng nhiá»u hÆ¡n nữa, nhiá»u hÆ¡n nữaâ¦â¦â¦â Má»m cÆ°á»i há»t nhÆ° lá»i má»i gá»i của ma vÆ°Æ¡ng, nghe hấp dẫn chẳng khác nà o dụ dá» từ ma quá»·, thiếu niên má» to Äôi mắt trong suá»t, sâu trong con ngÆ°Æ¡i trà n ngáºp tình dục, dÆ°á»i ánh trÄng tháºt lung linh, tháºt xinh Äẹp, tháºt quá mức dâm má» câu nhân.
âCho emâ¦â¦â Cáºu nâng tay lên ôm chặt lấy gáy Diá»p Cảnh, Äôi môi Äá» há»ng chủ Äá»ng dâng lên, tá»±a nhÆ° ngá»n lá»a nóng cháy mang tên âdục vá»ngâ Äá»t cháy cÆ¡ thá» anh. âEm muá»n, anh ~ cho em Äi ~~~~â
âGiá»ng nhÆ° thế nà o sao, há»m?â
âƯ aâ¦â¦Æ°m ~ cháºm má»t chút, dùng sức ~ A aâ¦â¦ Anh hai tháºt lợi hại, thoải mái quá ~ áâ¦â¦â¦.â
â¦â¦.
NhÆ°ng hết thảy Äó Äá»u là giả, là giảâ¦. Chá» là giấc mÆ¡ mà thôi, giáºt mình tá»nh má»ng, ngắm nhìn bé con nằm trong ngá»±c mình, nhÆ°ng anhâ¦.. vẫn không thá» hạ thủ.
Tiá»u Phong còn nhá», Tiá»u Phong cái gì cÅ©ng không hiá»u, nhÆ°ng anh sắp nghẹn Äến phát Äiên rá»i! Vì sao nhất Äá»nh phải chá» tá»i khi Tiá»u Phong trÆ°á»ng thà nh chứ, Diá»p Cảnh chợt nghÄ©, dù sao sá»m hay muá»n cÅ©ng phải là m, chi bằng tiến hà nh sá»m má»t chút, không chừng má»i quan há» giữa hai ngÆ°á»i sẽ thay Äá»i nhanh hÆ¡n thì sao?
Ra tay Äi, khiến Tiá»u Phong thông suá»t sá»m má»t chút cÅ©ng tá»t, anh sẽ không nhẫn nại nữa, sẽ không phải lo lắng má»t ngà y nà o Äó Äá»t nhiên nhảy ra tình Äá»ch. Nếu Tiá»u Phong chấp nháºn thì giai Äại vui mừng, chẳng còn gì tá»t hÆ¡n, anh cùng Tiá»u Phong có thá» sá»ng những ngà y hạnh phúc bên nhau.
Nếu Tiá»u Phong cá»± tuyá»tâ¦â¦.. Äáy mắt Diá»p Cảnh tá»i lại, váºy anh sẽ nhá»t Tiá»u Phong bên ngÆ°á»i, nhá»t cáºu á» má»t nÆ¡i chá» có anh má»i có thá» tá»i, chiếm giữ cáºu, thá»a mãn cáºu, trÆ°á»c tiên khiến thân thá» Tiá»u Phong dần quen vá»i anh, sau Äó sẽ từ từ dạy Tiá»u Phong phải yêu anh nhÆ° thế nà o, Äúng váºy, cáºu không thá» yêu ai khác ngoà i anh.
Dù sao cha cùng Diá»p phu nhân cÅ©ng không quan tâm tá»i Tiá»u Phong, Äến lúc Äó anh chá» cần tùy tiá»n kiếm lý do cho cáºu ra nÆ°á»c ngoà i du há»c là xong.
Äúng váºy, cứ là m nhÆ° thế Äi, Tiá»u Phongâ¦â¦. Mắt Diá»p Cảnh cà ng ngà y cà ng tá»i lại, cà ng lúc cà ng sâu thÄm thẳm, trá»±c giác Diá»p Phong mách bảo có gì Äó vô cùng nguy hiá»m Äang áp sát tá»i gần, cáºu theo bản nÄng giãy dụa muá»n rá»i Äi.
Thân thá» gầy yếu của Diá»p Phong cÄn bản Äâu thá» là m Äá»i thủ của Diá»p Cảnh, cáºu vừa má»i giãy dụa Äã bá» Diá»p Cảnh siết chặt lấy, cưỡng chế áp Äảo trên ghế sô pha.
âÄauâ¦â¦â¦â Diá»p Phong nÆ°á»c mắt lÆ°ng tròng khóc thét lên má»t tiếng, cáºu cảm giác cánh tay của mình Äã bá» bẻ ngoặt ra Äằng sau, hÆ¡n nữa còn nghe thấy cả tiếng xÆ°Æ¡ng bá» kéo.
Anh trai, anh rá»t cuá»c phát Äiên gì thế, là bá» quá»· ám hay anh vá»n là quá»· hả á á á!!!
Bác Phúc QAQ, cứu mạng_______
âTiá»u Phongâ¦â¦â Má»t bà n tay cháºm rãi vuá»t ve phÃa sau lÆ°ng cáºu, từ gáy Äến táºn cuá»i xÆ°Æ¡ng sá»ng, cách má»t lá»p vải má»ng, thong thả, nhè nhẹ, giá»ng nhÆ° Äang vuá»t ve má»t con búp bê sứ tinh xảo.
Rõ rà ng là dá»u dà ng Äến cá»±c Äiá»m lại khiến Diá»p Phong sá»n tóc gáy, da gà ná»i mẩn toà n thân.
âAnh, anh hai QAQ tha cho em Äiâ¦â¦.â
Thanh âm nho nhá» chết chìm trong Äá»ng gá»i dá»±a trên sô pha, Diá»p Phong cảm nháºn Äược hÆ¡i thá» cÆ°á»ng hãn Äầy tÃnh xâm chiếm á» phÃa sau phả tá»i, khiến ngÆ°á»i ta run rẩy từ táºn trong Äáy lòng.
Diá»p Cảnh chèn má»t chân và o giữa hai chân Diá»p Phong, vuá»t từ phần trong Äùi non tá»i eo cáºu, cÆ¡ thá» cháºm rãi cúi xuá»ng, nhìn Tiá»u Phong giá»ng nhÆ° má»t con thá» nhá» nằm ngoan chá»u chết, trái tim còn Äáºp thình thá»ch vì bất an, Äáy mắt anh cà ng tá»i hÆ¡n, chẳng khác nà o Äêm Äông Äen tá»i, nhÆ°ng vẫn âm á» má»t ngá»n lá»a nóng cháy.
Ngay lúc Tiá»u Phong nghÄ© mình sắp xong Äá»i rá»i thì Äá»t nhiênâ¦â¦â¦â¦