Edit & Beta: Hoa Cúc
Lâm Trạch Xuyên từng ngụm từng ngụm thở dốc, mồ hôi trên thái dương chảy xuống. Cố Viêm dùng tay xoa trán anh, “Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?” Bình thường ở trên giường, Lâm Trạch Xuyên tuy không kháng cự, nhưng không nhiệt tình thế này. Ngày hôm nay, lần đầu tiên phá lệ chủ động.
Lâm Trạch Xuyên bị *** xâm chiếm hai mắt thoáng thanh minh, nhưng anh vẫn cắn môi, nhìn như đang khống chế tiếng rên rỉ, nhưng Cố Viêm biết, Lâm Trạch Xuyên đang kháng cự.
Cố Viêm chậm rãi lui ra khỏi thân thể anh, hai người đều có thể cảm nhận rõ ràng sự ma xát ấy mang đến những khoái cảm sắc bén.
“Anh định bắt tôi cung khai như vậy sao?” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, hình như không bị ảnh hưởng. Nhưng cánh tay nắm chặt sau lưng Cố Viêm lại bán đứng anh. Dù là ai tại thời điểm sắp lên cao trào lại bị cưỡng ép đánh gãy đều cực kì bực bội và khó chịu.
“Không.” Cố Viêm hôn hôn trán anh, “Tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên đi về trước, túng dục đối với thân thể em không tốt.”
Nghe lời này, thật đúng là săn sóc đến mức không còn gì để nói. Nhưng Lâm Trạch Xuyên lại như bị xé lòng, lời quỷ gì đây! Người này ngay cả lời đó cũng nói ra đường hoàng như vậy! Sao trước kia không nói túng dục không tốt với thân thể anh? Nỗi lòng Lâm Trạch Xuyên vốn đang rất bực bội, mà hiện tại dục vọng lại bị kẹt ở giai đoạn thiết yếu, tiến lùi đều không được, càng làm cho anh nóng nảy không thôi.
Môi Lâm Trạch Xuyên từ cổ Cố Viêm trượt một đường xuống dưới, dao động lưu lại những vệt ẩm ướt, anh dừng lại trước ngực Cố Viêm, dùng đầu lưỡi ở điểm nào đó vẽ một vòng lại một vòng. Cố Viêm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên ánh mắt tối sầm, tay dọc theo thắt lưng trợt xuống, tại khe hở nơi hai thân thể giao nhau nhưng lại không đi vào. Hai người ràng buộc lẫn nhau, nhưng không ai có ý thỏa hiệp.
Lâm Trạch Xuyên dùng sức cắn xuống, ngón tay linh hoạt vuốt ve xoa bóp dục vọng đang nóng của Cố Viêm.
Âm thanh Cố Viêm trầm thấp nói “Em nhiệt tình, thật là khiến người ta điên cuồng.” Y nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên, sâu trong đôi mắt là dục vọng không thể che dấu. Nói xong động thân một cái, lần thứ hai tiến vào trong thân thể anh. Lâm Trạch Xuyên cười một chút, hơi nước mờ mịt sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sáng không rõ. Dù làm thế nào cũng không ức chế được con thú trong nội tâm đang bạo động, có lẽ dung túng cho dục vọng cũng là một phương thức phóng thích tốt nhất.
Lâm Trạch Xuyên hoàn toàn không muốn che giấu cái gì, anh nâng cổ lên, rên rỉ hoàn toàn không tận lực áp chế, âm thanh nhỏ vụn mà *** mỹ phát ra từ trong miệng, phóng đãng lại mị hoặc. Thân thể dần dần bị dục vọng khống chế, vòng eo theo động tác của Cố Viêm mà lắc nhẹ, không tự giác hùa theo.
Đầu óc vốn thoáng thanh tỉnh lại bởi vì từng cơn sóng dục vọng xâm lấn mà ngủ say. Không đủ, vẫn không đủ. Đại não anh một mảnh hỗn loạn vẫn bị những âm thanh rầm rĩ không biết tên chiếm cứ toàn bộ.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong xe, hai thân thể trần truồng giao triền cùng nhau. Phía dưới là một thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo, song mâu híp lại bởi vì *** mà tán loạn không có tiêu cự, khóe mắt đuôi mày nhiễm lên một màu hoa đào đỏ ửng không tự giác phát ra sự mị hoặc. Bắp chân trắng nõn mảnh khảnh bị treo phía trên phần eo của nam nhân có thân hình cao lớn, theo động tác của nam nhân mà nhấp nhô lên xuống. Dưới ánh trăng da thịt trắng nõn giống như sáng lên còn ẩn ẩn những điểm màu đỏ son.
Hai mắt Lâm Trạch Xuyên thất thần, vô thức rên rỉ. Bỗng nhiên anh kêu lên, thân thể cũng không khống chế được mà run rẩy, ngay khi tất cả như vỡ ra, đã sắp đạt tới đỉnh, thì động tác của Cố Viêm ngừng lại, vươn tay ngăn chặn không để anh phát tiết.
Lâm Trạch Xuyên tựa như một con cá nằm trên thớt gỗ, khó chịu liều mạng vặn vẹo thân thể, “A buông… tránh…” ánh mắt thoáng có tiêu cự nhìn về phía Cố Viêm, hình như muốn trừng y. Nhưng không có một chút lực uy hiếp, ngược lại càng giống như đang cầu khẩn.
Cố Viêm ghé sát vào tai anh, âm thanh mang theo *** “Cầu tôi.”
Lâm Trạch Xuyên trợn to hai mắt thất thần nhìn Cố Viêm, giống như nghe không hiểu lời Cố Viêm nói.
Cố Viêm ác liệt xoa bóp chặt dục vọng đang run rẩy của Lâm Trạch Xuyên, Thân thể Lâm Trạch Xuyên không tự chủ được run rẩy.
“Buông ra… Ư…” Lúc này Lâm Trạch Xuyên đã hoàn toàn nói không nên lời, dục vọng bị ép buộc bị nắm lấy không thể phóng thích khiến cả người khó chịu không thôi.
“Cầu tôi, tôi sẽ để em bắn.” Cố Viêm cắn vành tai Lâm Trạch Xuyên, chậm chạp nói, nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ, dịu dàng nhưng kịch liệt.
Một lần lại một lần cơn sóng dục vọng đánh úp, khiến anh hận không thể chết đi. Bắp đùi cọ vào thân thể Cố Viêm, dục vọng bị Cố Viêm nắm chặt cũng ma xát lòng bàn tay Cố Viêm.
“Cầu tôi.” âm thanh Cố Viêm cũng lộ ra sự khó nhịn, nhưng vẫn không động thân.
“Cầu anh ——” đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế Lâm Trạch Xuyên cuối cùng cũng lớn tiếng kêu lên, tiếng nói thế nhưng còn mang theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Cố Viêm buông, thân thể cũng mạnh mẽ vận động vài cái. Môi Lâm Trạch Xuyên thoáng mở, cổ họng khàn khàn nhẹ nhàng rên rỉ, bụng co rúm, chất lỏng trắng ngà phun ra, bắn đến bụng và đùi Cố Viêm, thân thể hoàn toàn mềm nhũn.
Cố Viêm tay nắm thắt lưng đã mềm xuống, trong mắt lóe lên như dã thú đang xâm chiếm, sau đó bắt đầu mạnh mẽ chạy nước rút. Lâm Trạch Xuyên đã không còn sức lực đẩy y. Cũng không biết bao lâu, Cố Viêm cuối cùng cũng tiết ra trong thân thể anh.
Lúc này Lâm Trạch Xuyên đã mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả ánh mắt cũng mở không được. Cố Viêm ôm Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng hôn chóp mũi anh. Hai người hai tay mười ngón giao nhau, hai cái nhẫn kiểu dáng giống nhau tựa vào nhau cùng một chỗ.
Trước khi hoàn toàn mê man, trong lòng Lâm Trạch Xuyên chỉ có một suy nghĩ: Về sau ngàn vạn lần không nên chủ động trêu chọc Cố Viêm. Kết quả như thế này chỉ có thể nói là tự làm bậy không thể sống. Giáo huấn rất chi thảm thiết. Quả nhiên gặp được Chu Vũ Đồng và Tần Minh, sẽ không có chuyện tốt.
Một hồi vận động kịch liệt qua đi, tất cả những cảm xúc bực bội đều bị vứt ra sau đầu, khoái cảm và mỏi mệt chiếm cứ thân thể.
Cố Viêm nhìn gương mặt Lâm Trạch Xuyên ngủ say, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lâm Trạch Xuyên không biết bọn họ trở về như thế nào, ngày hôm sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình mặc áo ngủ nằm trên giường Cố Viêm, thân thể được rửa sạch nhẹ nhàng khoan khoái. Anh giật giật ngón tay, may mắn, thân thể vẫn là có tri giác. Nhưng cả người đau nhức, khiến anh không muốn nhúc nhích. Trên cánh tay cũng có dấu hôn rõ ràng, không cần nghĩ trên thân thể nhất định lại càng nhiều.
Anh ai thán một tiếng, cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống? Anh biết rõ ràng Cố Viêm – người này là một tên cầm thú, vậy mà tối hôm qua lại rút đầu đi chủ động trêu chọc y! Hơn nữa còn không chỉ một lần! Điều này đơn giản là một sự bắt đầu!
Lúc này, cửa mở ra.
Cố Viêm đi vào, tinh thần sảng khoái, mặc một thân âu phục đứng đắn, ung dung đạo mạo —— hình thành sự đối lập hoàn toàn với Lâm Trạch Xuyên đang nằm trên giường.
Lâm Trạch Xuyên nhìn Cố Viêm, trong lòng nén giận vạn phần. Vì sao anh thậm chí di chuyển một ngón tay cũng rất khó khăn, mà Cố Viêm lại vẫn như trước rất có sức sống! Chuyện này thật không thể tha thứ!
“Anh thức dậy thật sớm nhỉ.” Tâm tình Lâm Trạch Xuyên khó chịu giọng điệu khi nói chuyện cũng không tốt lắm.
Cố Viêm cởi áo khoác, treo lên giá, đi tới bên cạnh Lâm Trạch Xuyên. Thân thể Lâm Trạch Xuyên không tự giác dịch sang bên cạnh một chút, nhưng động tác rất nhỏ này bây giờ Lâm Trạch Xuyên làm rất khó khăn.
Cố Viêm ngồi xuống bên giường, sờ sờ trán anh “May mắn không phát sốt.” Ngày hôm qua khi trở về nhà, đã rất khuya. Tuy y đã giúp Lâm Trạch Xuyên rửa sạch thân thể, nhưng vẫn sợ bởi vì làm tình kịch liệt mà thân thể Lâm Trạch Xuyên bị thương.
Ngày hôm qua y thiếu chút nữa bị Lâm Trạch Xuyên bức điên, ngay cả sự kiêu ngạo luôn luôn tự động điều khiển được cũng biến mất, nên xuống tay ít nhiều không biết tiết chế.
“Không còn sớm, đã gần tới buổi chiều.” Cố Viêm mỉm cười nói.
“Cái gì?” Anh vậy mà ngủ lâu như thế? Bức màn rất dày chặn ánh sáng bên ngoài, cho nên anh căn bản không đoán được thời gian. Anh nghĩ nhiều nhất chỉ là giữa trưa, không nghĩ tới thế nhưng đã vào chiều. Anh liếc Cố Viêm một cái, tên hỗn đản này! Anh hoàn toàn cố ý xem nhẹ chuyện hôm qua kịch liệt như vậy là do chính anh tự mình lặp đi lặp lại nhiều lần chủ động trêu chọc Cố Viêm.
Cố Viêm nhìn ánh mắt Lâm Trạch Xuyên sắp phun ra lửa vì giận, cũng chỉ dung túng cười cười. Ăn uống no say về sau bị chú mèo nhỏ cào một cái, cũng là vì chú mèo nhỏ của y thẹn thùng mà thôi, sẽ không ai vì vậy mà so đo.
“Đói bụng không?” Không cần nghĩ, tối hôm qua vận động kịch liệt tuyệt đối rất tiêu hao thể lực, cho nên Cố Viêm săn sóc hỏi một chút.
Nhưng mà săn sóc như vậy trong mắt Lâm Trạch Xuyên đang mệt mỏi tê liệt lại hoàn toàn biến thành kẻ khoe khoang, cho nên Lâm Trạch Xuyên kéo chăn qua đỉnh đầu, quyết định không nhìn khuôn mặt Cố Viêm, anh ngay cả sức để tức giận cũng không có…
Cố Viêm đào Lâm Trạch Xuyên từ trong chăn ra “Ăn một chút rồi lại nghỉ ngơi, đã gần một một ngày nay em chưa ăn cơm.”
Lâm Trạch Xuyên không muốn nói gì với Cố Viêm. Nhưng bị Cố đại thiếu đùng mọi cách chăm sóc, bạn học Lâm Trạch Xuyên tỏ vẻ đã bớt giận hơi một chút.
Lâm Trạch Xuyên nghỉ ngơi suốt một ngày mới khôi phục nguyên khí. Vốn anh còn lo lắng dấu hôn sẽ đầy người, không thể đi ra cửa. Nhưng khi soi gương, anh phát hiện toàn thân đều có dấu hôn, nhưng trên cổ lại không có. Xem ra Cố Viêm vẫn suy xét đến điểm này. Nhưng Lâm Trạch Xuyên đương nhiên lại không suy xét nhiều như vậy, trên cổ Cố Viêm vết cắn rất rõ ràng. Hơn nữa vết cắn khác với dấu hôn, không dễ dàng mất đi nhanh chóng. Khi nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Trạch Xuyên có chút chút áy náy, nhưng rất nhanh một chút áy náy đó bị cơn đau nhức toàn thân đá bay mất.
Lâm Trạch Xuyên chỉnh lý ổn thỏa xong, mới tới công ty. Ở đại sảnh dưới lầu, anh gặp Đường Dao Phỉ. Đường Dao Phỉ vẫy vẫy tay với anh, sau đó đi tới “Lâm, thân thể cậu khá hơn chút nào chưa?” Điều này làm cho Lâm Trạch Xuyên vốn chột dạ chuyện đêm hôm qua mà thân thể cứng đờ một chút, chẳng lẽ thân thể có dấu vết nào không bị che khuất? Hay là vẻ mặt anh giống như túng dục quá độ?
“Nghe Giang ca nói cậu về trước vì thân thể khó chịu, cho nên nghỉ sớm một chút. Trách không được trên mặt cậu khí sắc không tốt lắm.” Đường Dao Phỉ nói. Đường Dao Phỉ đương nhiên là hiểu lầm chuyện trên xe khi Lâm Trạch Xuyên rất không kiên nhẫn.
Nhưng mà đó đúng là một sự hiểu lầm tốt đẹp. Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn đã quan tâm.”