Chuyện phủ Vọng Dương Bá truyền ồn ào huyên náo ở Nghiệp kinh, mọi người vừa thương Lăng Phỉ Ngữ, vừa cực kỳ phỉ nhổ với đại phu nhân không làm tròn bổn phận người mẹ. Việc này cũng không thể không bay đến tai Duyên Hi đế, Duyên Hi đế cũng càng chắc chắn để cha Lăng Kì Ương ly hôn với Vọng Dương Bá là chính xác, nếu không tôn nhi của mình chẳng phải cũng khiến người chê cười?
Quan phủ bên kia bởi vì đại phu nhân không chịu phối hợp, án tử kéo dài. Đại phu nhân vốn muốn chờ mẫu gia tới cứu nàng một phen, đưa Lăng Phỉ Ngữ về, lại quên mất Dung tướng quân phủ hiện tại đã ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian rỗi đi quản một nữ nhi gả ra ngoài còn bị người chê cười chứ?
Phủ Vọng Dương Bá sứt đầu mẻ trán cũng không ảnh hưởng đến Lân Vương phủ. Lăng Kì Ương uống xong thuốc dưỡng thai, Lạc Tố đưa người đem y phục mới vào. Trước đó Hoàng hậu phần thưởng không ít vải vóc, nhưng bởi vì ít màu đỏ, cho nên phần lớn đem làm y phục mới cho Lăng đa đa. Quân Ly Xuân lại đặt một ít gấm vóc màu đỏ, làm cho Lăng Kì Ương mấy bộ rộng thùng thình.
Từ khi bắt đầu lộ rõ, bụng Lăng Kì Ương liền lớn đặc biệt nhanh, nhìn bóng lưng thì vẫn gầy, nhưng chuyển tới trước mặt, sẽ thấy bụng giấu không được.
Cầm lấy y phục mới ướm thử trên người hắn, Quân Ly Xuân vừa lòng gật gật đầu, xoa xoa bụng Lăng Kì Ương, cười nói: “Ta phải để ngươi ăn ít một chút. Không phải không muốn cho ngươi ăn, mà lỡ đâu hài tử quá lớn, ngươi cũng dễ gặp nguy hiểm.”
Lăng Kì Ương nhìn y, cười mà không nói.
Không đợi Quân Ly Xuân tiếp tục nói, Cô Diệu đã bưng một bát canh gà đi đến, nhìn nhìn y phục đỏ đầy bàn, lại đánh giá hai người một chút, để canh lên một cái bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Nếu đói thì ăn cái này.”
Lăng Kì Ương cười đáp: “Cám ơn sư phụ.”
Quân Ly Xuân bất đắc dĩ nhìn Lăng Kì Ương, quay đầu nói với Cô Diệu: “Tiền bối, ta cảm thấy không nên để Kì Ương ăn nhiều như vậy, bụng hắn càng lúc càng lớn, ta sợ hắn khi sinh sản gặp nguy hiểm.” Đối với cách ăn không cao lên mà chỉ lớn bụng này của Lăng Kì Ương, Quân Ly Xuân lo lắng không phải không có lý.
Cô Diệu nhìn nhìn Quân Ly Xuân, không biểu cảm nói: “Hắn hoài song thai, bụng có lớn hơn một chút cũng bình thường. Nếu không cho hắn ăn, hài tử làm sao có thể lớn tốt được?”
“Song thai?!” Quân Ly Xuân kinh ngạc, ở Nghiệp quốc sinh một đứa đã không dễ dàng, Kì Ương lần này lại hoài hai đứa, đây là bao nhiêu phúc khí? Người khác thật sự là cầu cũng không được.
Lăng Kì Ương bật cười, sư phụ trước đây đã phát hiện, nhưng bởi vì ít tháng, cho nên chưa kết luận. Hôm qua hắn đến chỗ sư phụ kia hỏi chuyện dược lý, sư phụ lại bắt mạch cho hắn, mới bằng lòng xác định thật sự là hai đứa. Lăng Kì Ương cũng phi thường kinh hỉ, đồng thời cũng có chút tự trách mình lười biếng, có sư phụ ở đây lại chưa bao giờ để người bắt mạch, cứ thế hôm qua mới biết.
“Song thai dễ dàng sinh non, ngươi tốt nhất nên chiếu cố hắn.” Cô Diệu nói với Quân Ly Xuân.
“Vâng, tiền bối yên tâm.” Quân Ly Xuân lập tức lấy canh gà của Cô Diệu đưa đến trước mặt Lăng Kì Ương, “Ăn thêm chút, hài tử mới có thể rắn chắc.”
Lăng Kì Ương cười nói: “Chờ một chút nữa rồi ăn, mới vừa uống thuốc, trong bụng toàn nước.”
“Được.” Quân Ly Xuân kỹ càng đặt canh vào hộp giữ ấm, sau đó nắm tay Lăng Kì Ương, cười vui vẻ.
Cô Diệu nhìn hai người, không nói gì xoay người rời đi, đến viện Lăng đa đa.
Ngày kế, Quân Ly Xuân vào cung. Một là làm chuyện trước đó đã hứa với Đan Văn Kha, hai là muốn nói cho Hoàng hậu Kì Ương hoài song thai. Vì để Lăng Kì Ương hảo hảo dưỡng thai, Quân Ly Xuân không dẫn hắn theo.
Biết được tình hình Lăng Kì Ương, Hoàng hậu cao hứng nhanh chóng sai người chuẩn bị chút ngọc khí trân bảo, ban Quân Ly Xuân mang về cho Lăng Kì Ương gối và chơi đùa.
Sau đó Quân Ly Xuân còn nói cả hôn sự của Đại Công chúa. Chuyện quan hệ cá nhân giữa y cùng với Đan Văn Kha tuy rằng không thể để Hoàng Thượng biết, nhưng có thể cho Hoàng hậu biết, Hoàng hậu cũng tuyệt đối là người giữ kín bí mật.
“Ừm, hai ngày này bản cung đã nghĩ đến hôn sự của Đại Công chúa. Vốn còn có chút do dự, dù sao cũng không biết Sí Trạch đế tính tình thế nào, hiện giờ nghe con nói vậy, hắn thật ra cũng là người đáng phó thác. Ta mấy ngày trước cũng hỏi ý Đại Công chúa, nó nói toàn bộ để ta làm chủ. Ta mặc dù không phải thân mẫu của nó, nhưng đại sự này cũng tất phải lo lắng chu toàn cho nó.” Hoàng hậu nói: “Đã vậy, đợi tối ta gọi nó tới, hỏi lại ý nó.”
“Vâng.” Quân Ly Xuân gật gật đầu.
Hoàng hậu uống ngụm trà, nói: “Con có biết gần đây Tam ca cùng Lục ca con bận cái gì không? Bản cung đã mấy ngày không thấy chúng.” Trên cơ bản Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt mỗi ba ngày sẽ tới thỉnh an nàng, nhưng đã vài ngày, không thấy bóng dáng hai người bọn họ.
Quân Ly Xuân cũng đã mấy ngày chưa gặp hai vị huynh trưởng, nghĩ hai người có thể đều đang bận.. Điều tra thân thế Mạc Thanh Ca, hơn nữa còn chuyện bè phái của Hoàng Quý phi, cho nên bận đến mức không rảnh, “Tam ca cùng Lục ca đang bậndiệt trừ bè phái của Hoàng Quý phi, con ở phủ trông chừng Kì Ương, không giúp được cái gì, còn phiền hai vị huynh trưởng quan tâm.” Chuyện Mạc Thanh Ca y tất nhiên sẽ không nhiều lời, chỉ có thể dùng chuyện Hoàng Quý phi chắn.
Hoàng hậu gật gật đầu, “Ừ, con cứ chuyên tâm chiếu cố Kì Ương đến, mặt chuyện khác để hai người chúng nó làm. Con hôm nay trở về đến thăm phủ Uyên Nhi cùng Triệt Nhi, giúp bản cung tặng một ít thuốc bổ qua, cũng nói hai đứa nó mọi việc cẩn thận chút.”
“Vâng, nhi thần biết.” Quân Ly Xuân gật gật đầu.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Quân Ly Xuân trà mới vừa uống một ngụm, chợt nghe người hầu bên ngoài cao giọng nói.
Quân Ly Xuân cùng Hoàng hậu đứng dậy tiếp giá, Duyên Hi đế vào thấy hai người, liền khoát tay áo, “Đứng lên đi. Con sao lại một mình đến? Kì Ương đâu?”
“Kì Ương ở phủ nghỉ ngơi, nhi thần thấy hắn mệt mỏi, không cho hắn tiến cung.” Quân Ly Xuân nói.
“Chỉ là thân mình không thoải mái?” Duyên Hi đế hỏi.
Hoàng hậu cười tiếp nói, “Kì Ương hoài song thai, Xuân Nhi sợ nó mệt, mới mới để ở lại phủ nghỉ ngơi.”
“Thật sao?” Duyên Hi đế trên mặt cũng lộ ra ý cười kinh hỉ.
“Là chính Y thánh tiền bối nói, không sai được. Nhi thần cả gan, đưa tiền bối vào phủ ở lâu, cũng tiện để ngài chiếu cố Kì Ương cùng hài tử.” Quân Ly Xuân mượn cơ hội nói.
“Ừ, hẳn nên thế.” Duyên Hi đế gật gật đầu.”Hắn hiếm khi nguyện ý vào vương phủ, con cũng cần chiếu cố chu toàn, không được chậm trễ.”
“Nhi thần tuân chỉ.”
Nói xong chuyện Kì Ương, Hoàng hậu hỏi: “Hoàng Thượng sao giờ này lại đến đây?” Theo lý Hoàng Thượng hẳn là đang ở ngự thư phòng phê tấu sớ.
“À, về chuyện liên hôn, trẫm muốn nghe ý của nàng. Chuyện này vẫn chưa định ra, Sí Trạch đế cũng không thể ở Đại Nghiệp lâu, vẫn nên nhanh chóng định cho thỏa đáng.” Duyên Hi đế nói.
“Nếu Phụ hoàng có việc,nhi thần cáo lui trước.” Quân Ly Xuân nói.
“Không sao cả, con ngồi đi.” Duyên Hi đế cũng không tránh y, tiếp tục nói với Hoàng hậu: “Đêm qua, Hoàng Quý phi sai người gửi cho trẫm một phong thư, nói đã biết sai, cam nguyện bị phạt, nhưng trong thời gian cấm túc không khỏi lo lắng hôn sự của Nhị Công chúa, nàng tuy sai, nhưng Công chúa vô tội, thỉnh trẫm ban cho Nhị Công chúa một hôn sự tốt. Cũng có thể khiến nàng sau khi vô tri gây ra chuyện mất con, được an ủi một chút.”
Hoàng hậu trầm mặc một lát, hỏi: “Vậy ý của Hoàng Thượng?”
“Đại Công chúa cùng Nhị Công chúa đều là nữ nhi của trẫm, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, trẫm cũng chưa nghĩ xong.” Duyên Hi đế nói: “Hoàng Quý phi tự tung tực tác khiến trẫm tức giận, cũng thất vọng. Nhưng Nhị Công chúa dù sao cũng không tham dự, trẫm cũng không thể trách nó. Việc hôn sự tất nhiên vẫn phải hảo hảo ban chỉ.”
“Đúng vậy. Kỳ thật hai vị Công chúa ai gả qua cũng được, đối với Đại Nghiệp mà nói đều là trăm lợi vô hại. Phàm là nữ tử, đều hy vọng gả cho một lang quân như ý, được trượng phu yêu thương. Công chúa ngày sau sống có tốt, Hoàng Thượng cũng có thể an tâm. Nếu hai vị Công chúa đều có thể, vậy sao không để Sí Trạch đế chọn? Sí Trạch đế chọn người vừa ý, tất ngày sau cũng sẽ sủng ái đối xử tử tế, Công chúa cũng nhưng cả đời sung sướng.” Hoàng hậu ngữ khí rất ôn hòa, câu nào cũng như từ mẫu suy nghĩ cho các nữ nhi.
Duyên Hi đế nghĩ nghĩ, gật đầu, “Vậy theo Hoàng hậu làm đi. Hai ngày nữa trẫm thỉnh hắn tiến cung, giới thiệu cho hai vị Công chúa gặp mặt, rồi định đoạt.”
Nếu Hoàng Thượng đã an bài, vậy vừa không tổn hại thanh danh, lấy lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, khiến Công chúa trong tình cảnh có phụ mẫu ở bên gặp mặt Sí Trạch đế, cũng coi như bình thường.
“Vậy chuyện này giao cho nàng làm.” Duyên Hi đế nói với Hoàng hậu.
“Vâng.” Hoàng hậu hành lễ.
“Được rồi, trẫm còn có việc, về ngự thư phòng trước.” Duyên Hi đế đứng dậy, khi đi tới cửa, lại quay đầu nói với Quân Ly Xuân: “Cô Diệu bên kia có gì cần cứ việc nói cùng trẫm, hết thảy làm theo lễ chế Thân Vương.”
“Vâng.” Quân Ly Xuân đáp: “Cung tiễn Phụ hoàng.”
Duyên Hi đế gật gật đầu, lập tức rời khỏi Nhã Khôn cung.
Xuất cung, Quân Ly Xuân đầu tiên đến phủ hai vị huynh trưởng, Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt như y nghĩ, đang điều tra chuyện Mạc Thanh Ca. Đưa đồ xong, lại giao Hoàng nương phân phó, Quân Ly Xuân trở lại Lân Vương phủ.
Vào đêm, thị vệ bên người Đan Văn Kha đến lấy bức họa Đại Công chúa. Chuyện sau đó không cần Quân Ly Xuân quan tâm nữa.
Hai ngày sau, Duyên Hi đế thỉnh Đan Văn Kha vào cung ẩm yến, tịch gian cũng an bài hai vị Công chúa xa xa ngồi. Đan Văn Kha sau khi xem qua bức họa, đã có chút ái mộ với Đại Công chúa, hôm nay thấy người thật, lại tâm sinh ái mộ. Nhị Công chúa tuy rằng ăn vận kiều diễm, nhưng không bì được với Đại Công chúa thanh lịch càng dễ nhìn.
Đợi hai vị Công chúa dùng xong yến rời đi, Duyên Hi đế hỏi Đan Văn Kha vừa ý ai. Đan Văn Kha nói: “Hai vị Công chúa tất nhiên đều tốt. Nhưng ở dân gian Sí Trạch chúng ta có tập tục, bất luận là gả hay lấy, đều phải theo tuổi đến sắp xếp, nhỏ không thể vượt lớn, nếu không cuối cùng sẽ gả không ra, cũng lấy không vào. Bản quân đã là Hoàng đế Sí Trạch, cũng phải thep dân tộc. Nên muốn hướng Duyên Hi đế cầu lấy Đại Công chúa.”
Duyên Hi đế cũng nghe qua tập tục này của Sí Trạch, liền gật đầu, nói: “Vậy trẫm theo người mong muốn.”
Hôn sự của Đại Công chúa định sau mười ngày, Đan Văn Kha năm ngày sau rời kinh, quay về Sí Trạch trước một bước an bài, chuẩn bị cưới Đại Công chúa. Đại Công chúa mười ngày sau từ này theo biểu ca mẫu phi gia tiễn thân, Lăng Hồng Chi làm tướng hộ tống, đến Sí Trạch trước.
Trước khi Đan Văn Kha về nước, lại lặng lẽ vào Lân Vương phủ. Cùng Quân Ly Xuân thương nghị chuyện chờ sau khi bè phái của Hoàng Quý phi rơi đài, cần hắn hỗ trợ.
Mười ngày sau, Hoàng Thượng Hoàng hậu cùng chư vị tần phi và Hoàng tử tiến đến tiễn Đại Công chúa.
Đại Công chúa sau khi bái phỏng Hoàng Thượng Hoàng hậu, lại với Quân Ly Uyên, Quân Ly Triệt cùng Quân Ly Xuân, cảm tạ bọn họ nhiều năm qua chiếu cố, cũng nhờ họ chiếu cố Phụ hoàng mẫu hậu, tẫn hiếu hộ nàng. Cuối cùng cười nói với Lăng Kì Ương, đợi ngày sau quay lại Đại Nghiệp vấn an Phụ hoàng mẫu hậu, tái kiến chất nhi của mình còn chưa sinh ra. Lăng Kì Ương gật gật đầu, nói câu chúc phúc. Đại Công chúa tạ ơn, liền xoay người trên kiệu liễn.
Đội ngũ chậm rãi xuất phát, mười dặm hồng trang, vui mừng mà long trọng......
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Quân Ly Xuân giật mình nhớ tới đội ngũ của Lăng Kì Ương kiếp trước khi chết kia, không khỏi giơ tay ôm trụ lấy Lăng Kì Ương, gắt gao siết, cảm thụ chân thật của thời khắc này.
Lăng Kì Ương ngẩng đầu nhìn y, cười vô cùng hạnh phúc. Quân Ly Xuân ngăn xúc động muốn hôn hắn, đáp lại bằng một ý cười thỏa mãn mà chân thật......