Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 3 - Chương 85: Một người một câu chuyện 1



Tin tức Angeral tới học viện thủ đô, trước khi hắn đến, đều là bảo mật.

Tính thời gian, giáo quan Văn dẫn các học sinh tới cổng trường đợi vị thiên sứ hòa bình được liên bang công nhận này tới. Còn về Adolf ở bên thò đầu rụt cổ, giáo quan Văn nỗ lực thuyết phục bản thân, hắn không nhìn thấy người này.

Thời gian được thông báo là chín giờ, nhưng Angeral vẫn luôn có lời khen đúng giờ tốt đẹp đã gần mười giờ rồi còn không thấy nửa bóng dáng.

Phỉ Vô Thuật sớm đã đứng tới mất kiên nhẫn, cùng Adolf, trong ánh mắt không thể tin nổi của các đàn anh đàn chị, không chút hình tượng ngồi xuống đất, lười biếng phơi nắng, một bộ sắp ngủ tới nơi.

Giáo quan Văn nhịn gân xanh muốn nhảy lên trên trán__ Phỉ Vô Thuật cũng thôi đi, Adolf cậu một bộ fan não tàn của Angeral, có cần cũng trưng cái bộ lười biếng không dậy nổi hứng thú vậy không!

Adolf xem như không nhìn thấy ánh mắt giáo quan Văn, hết cách, hắn trước giờ không thể quy củ đứng vượt quá mười phút, bản năng thân thể không chịu tư duy chủ quan khống chế.

Mà Angeral bị đám người bên này tâm tâm niệm niệm, lúc này còn đang bị kẹt trên đường tới tinh cầu thủ đô.

Hắn có mái tóc trắng bạc như ánh trăng, đôi mắt xanh khổng tước trong trẻo sạch sẽ, làn da trắng tin trơn mịn như sữa bò, giống như xưng hô mọi người dành cho hắn, chỉ nhìn người này, sẽ liên tưởng đến thiên sứ thuần khiết không vết bẩn, thiện lương chân thành, tốt đẹp đến mức khiến người có bạo ngược cỡ nào cũng không nỡ khinh nhờn hắn.

Người đại diện của hắn Agee đang bừng bừng lửa giận trở lại, ngồi vào sau xe đấm bốp một cái lên cửa xe, đang muốn phát tiết mắng vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy Angeral như thế, lập tức không còn giận dữ.

Trước mặt Angeral, ngôn ngữ thô lỗ giống như một loại khinh nhờn. Hắn giống như một tấm gương, bất kể ai đứng trước mặt hắn, sự tốt đẹp hoặc xấu xa của bản thân đều có thể bị soi ra không chút bỏ sót.

Agee sờ mũi, từ sau khi làm người đại diện của Ange, tam tự kinh của hắn liền vĩnh viễn tạm biệt hắn rồi.

“Phía trước rốt cuộc là sao?” Angeral nghi hoặc hỏi, họ đã bị kẹt ở đầu đường này sắp một tiếng rồi, chẳng lẽ tin tức hắn tới học viện thủ đô bị tiết lộ sao?

Nói tới cái này, Agee liền giận: “Phía trước thiết lập đường cảnh giới, tất cả mọi người bị cấm thông hành. Nói sao cũng nói không thông, một đám binh phiền phức đứt gân não!” Hắn không dễ gì mới gặp được chủ sự, nhưng mới vừa gặp mặt, đã bị một câu xua về__ “Ai cũng không được phép thông qua, đây là mệnh lệnh của quân bộ.”

Hắn hiếu kỳ, liền hỏi đã xảy ra chuyện gì, quân bộ phải đại động can qua như thế, nhưng mới mở miệng hỏi, đã bị túm cổ áo ném ra__ quả thật là khi người quá đáng! Nếu không phải không muốn gây phiền toái cho Ange, hắn nhất định sẽ để lộ thân phận người đại diện của Ange ra!

“Không thể đổi hướng khác đi sao?” Angeral khổ não nói, “Đã quá giờ hẹn với học viện thủ đô rồi.”

“Tôi thấy vẫn nên đợi đường cảnh giới bị bỏ hãy đi thì hơn.” Agee khoác tay, “Trên đường về, tôi tìm bạn bên quân đội nghe ngóng rồi, phía trước ẩn náu một đám hải tặc tinh tế ý đồ phản liên bang, may mà trước khi tạo ra hỗn loạn, họ đã bị thủ hạ của thiếu tướng Hastings phát hiện hành tung, hiện tại đang truy bắt.”

“Thiếu tướng không hổ là khắc tinh của hải tặc tinh tế.” Nói đến cuối cùng, Agee còn không quên biểu đạt một chút lòng khâm phục kính ngưỡng của mình, gật đầu như thật, “Vận tải tinh tế liên bang sở dĩ an toàn như hiện nay, cũng nhờ thiếu tướng mỗi năm ở tiền tuyến tác chiến tiêu diệt.”

Angeral cong mắt, gật đầu: “Ừ, cậu ấy rất lợi hại.”

“Tôi còn cho rằng cậu lại muốn nói mấy lời ngây thơ như chiến tranh tàn khốc, tính mạng kẻ địch chết đi cũng là tính mạng chứ.” Agee khoa trương nhún vai, “Có lúc tôi cũng không hiểu trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.”

Angeral mỉm cười nói: “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy quá nhiều máu chảy vô nghĩa. Đằng sau mỗi tính mạng đều có một gia đình khóc thảm, tôi càng không muốn nhìn thấy nước mắt của những người đó.”

“…” Agee thở dài, sau đó cười, “Cậu luôn có thể dễ dàng thuyết phục tôi.”

Angeral mỉm cười rũ mắt, lông mi dài che đi con mắt xanh khổng tước xinh đẹp__ ngay cả bản thân hắn cũng không thể thuyết phục được mình đâu Agee, hắn chỉ là ngoài miệng nói không muốn nhìn thấy máu chảy vô nghĩa, nhưng hoàn toàn không cách nào ngăn cản máu chảy vô nghĩa. Mỗi ngày ở mỗi nơi trên liên bang đều có tranh đấu, từ ma sát nhỏ tới đến chiến tranh, nhưng hắn lại vô lực làm gì.

Chỉ là ngoài miệng nói cho dễ nghe mà thôi.

Nhưng Agee nhìn bộ dạng xuất thần của hắn, liền biết hắn lại chui vào sừng trâu, buồn cười đưa tay vỗ vai hắn: “Tôi nói này, cậu đã làm đủ nhiều đủ tốt rồi. Phản loạn ở Duy Đa tinh, nếu không phải cậu không sợ nguy hiểm vì hai bên chiến loạn điều đình hòa giải, bách tính của tinh cầu đó còn phải sống trong nước sâu lửa bỏng. Luật lao động khai thác mỏ bản sửa đổi mới nhất của liên bang, cũng là do cậu chịu đựng áp lực của đại quý tộc, tranh thủ với cấp cao liên bang… còn rất nhiều công lao nữa, cậu có cần tôi nói cho cậu nghe từng chuyện không?”

Agee thật lòng khâm phục người trước mặt này, có lẽ hắn không phải là chúa cứu thế của cả liên bang, nhưng lại là thiên sứ duỗi cánh tay hy vọng cho rất nhiều người tuyệt vọng.

Hắn bền bỉ nỗ lực khiến bao nhiêu người được sống cuộc sống tốt đẹp an ổn hơn, có lẽ hắn không để ý, nhưng người từng được giúp đỡ đều sẽ nhớ. Agee mỉm cười, so với bản thân hắn, từ thiếu niên đã vào tù, ba mươi mấy tuổi mới trở về xã hội bình thường. Trong lúc hoang mang không thể hòa nhập nổi, cũng là người này đưa tay cho hắn, người đại diện tiền nhiệm của tôi đã cùng vợ đi du lịch, anh có muốn thử làm người đại diện của tôi không?

“Cậu chỉ là người, không phải thần, Ange.” Agee mỉm cười, “Đừng yêu cầu bản thân quá mức hà khắc.”

Angeral anh tĩnh gật đầu, cũng không biết có thật sự nghe lọt hay không.

“Đợi thôi.” Agee vỗ đùi, “Nghe nói sắp xong rồi, không quá hai mươi phút nữa, chúng ta có thể thông qua.”

“Ừm.”

Đường cảnh giới kéo một vòng rất lớn trong thành phố, người đi bộ, xe từ nổi ngoài vòng đều bị chặn lại, chen chút chờ đợi lúc đường cảnh giới được bãi bỏ, náo nhiệt huyên náo.

Mà trong vòng, mọi người không thể kịp thời sơ tán ra ngoài đều căng thẳng co mình trong phòng, không dám phát ra âm thanh dư thừa. Vì thế lúc này trên con đường rộng rãi trong vòng, tĩnh mịch như một thành phố chết.

Nhưng tỉ mỉ nghe ngóng, lại có thể nghe được tiếng bôm bốp khi lửa cháy.

Xung quanh một khách sạn đã đổ sụp hơn nửa, có thể nhìn thấy tàn dư của bốn chiếc cơ giáp đã cháy sạch, một cục đen thui, gần như không nhìn rõ được đường nét ban đầu, xem ra ở đây trước đó đã trải qua một vụ nổ và cháy kinh hoàng, lúc này chỉ còn sót lại từng đốm lửa nhỏ yếu run rẩy lay lắt dưới đất.

Chiến đấu nơi này đã kết thúc.

Tô Đường trong phòng thí nghiệm, khóe môi cong lên cười lạnh chế nhạo: “Đúng là bốn tên không tự lượng sức, thời gian tự hủy kéo chân, lại có thể khiến Phỉ Vô Tranh chạy thoát được bao xa chứ?”

__ “Thượng tá Tô, trên không phát hiện tinh hạm cỡ nhỏ phi pháp, nhân vật mục tiêu đang tiếp cận bên đó.”

Một tin tức đúng lúc này nhảy lên ở góc phải dưới màn hình.

Vậy mà có thể đột phá mạng lưới tình báo tầng tầng của quân đội, chuẩn bị tốt tinh hạm cho Phỉ Vô Tranh__ Mạc Sinh, quả nhiên đáng để hắn nghiêm túc đối phó. Tô Đường cười nhẹ: “Điều động chiến hạm, phong tỏa cả không gian các nơi.” Mạc gia đại thiếu, đừng xem thường lực hành động và tính cơ động của quân đội.

Mạc Sinh trong ký túc xá ngồi ôm gối, ánh mắt đảo qua tin tức không ngừng chớp lóe trên màn hình.

Người Mạc gia đội lốt quân buôn lậu vũ khí liên hệ với người bên Phỉ Vô Tranh, đáp ứng cung cấp cho họ một chiếc tinh hạm cỡ nhỏ, hôm nay sẽ tới khách sạn Hồng Nguyệt. Mà đám hải tặc bị phía quân đội bức ép từng bước, thế mà trong lúc bệnh nặng tìm lang băng tin tưởng họ, cũng không suy nghĩ xem thế lực có thể làm được đến mức này dưới mí mắt quân đội, sao có thể dễ dàng để mắt tới mấy vai nhỏ như họ.

Ai ai cũng ngốc tới mức này, khó trách tên nào cũng chỉ biết tự hủy để kéo dài thời gian cho người khác.

Mạc Sinh đảo mắt qua một tin nhắn, năm người thế mà đã chết hết bốn? Mấy tên hải tặc này sao lại yếu như thế? Vậy thì lát nữa nếu Tô Đường phái người phong tỏa cửa không gian các nơi, sẽ do ai đi đối đầu với những kẻ phong tỏa đó, tạo thời cơ cho Phỉ Vô Tranh ly khai?

Một đám ngốc. Mạc Sinh nhíu mày, lẽ nào thật sự phải xuất động người nhà Caesar đang âm thầm chờ đợi chi viện?

Mà lúc này trên không, nơi phía trên tầng mây, một chiếc tinh hạm cỡ nhỏ đang lặng lẽ trôi nổi trên đó.

Cửa tinh hạm trượt mở, một chiếc cơ giáp đen kịt chui vào.

Khoang điều khiển cơ giáp trượt mở, Phỉ Vô Tranh từ đó nhảy ra, cậu quay người nhìn khoang cơ giáp còn chưa đóng lại, con mắt tử la lan trống rỗng đã nhiều ngày cuối cùng có lại thần thái, hoảng loạn, bi thương, tuyệt vọng, khẩn cầu: “Chú Jona, đi cùng con đi!”

“Bốn người họ chỉ có thể kéo chân quân đội một chút.” Nghĩ đến bốn người anh em vào sinh ra tử nhiều năm lúc này đại khái đã chết, ánh mắt Jona cũng có chút ẩm ướt, “Truy binh sau đó sẽ do chú cản trở. Vô Tranh, con nhất định phải rời khỏi từ cửa không gian, không đến một khắc cuối cùng tuyệt không thể từ bỏ bản thân!”

Phỉ Vô Tranh run môi, nhưng lại không nói được cái gì… đến cuối cùng, tất cả mọi người đều không còn, chỉ còn lại một mình cậu thôi sao?

“Đáp ứng chú.” Jona nhìn chằm chằm Phỉ Vô Tranh, nói từng chữ, ngữ khí cường ngạnh tàn khốc, “Mạng của con là do chúng ta dùng mạng đổi tới, con đã không có tư cách tùy tính yếu đuối!”

“Con…” Phỉ Vô Tranh phát ra vài âm vụn trong miệng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của Jona, lời tới miệng lại bị nuốt trở về. Ánh mắt trở nên trống rỗng, cậu nhẹ gật đầu: “Được.”

“Vậy thì tốt.” Jona nhìn Phỉ Vô Tranh lần cuối, mơ hồ thấy được bộ dạng của thủ lĩnh Lei năm đó trong con mắt tử la lan kia, ánh mắt chua xót, “Phải sống sót … xin lỗi…” __ Khoang cơ giáp đóng lại, cửa giảm sốc đóng lại, cơ giáp đen kịt biến mất trước mặt Phỉ Vô Tranh, chỉ còn lại cửa thông đạo giảm sốc phản xạ tia sáng màu bạc trắng chói mắt chặn ngay tầm mắt, ngăn cản cánh tay đang duỗi tới trước.

Ngón tay run rẩy khép lại, không khí trượt ra từ kẽ ngón tay, cái gì cũng không nắm được, trống rỗng.

Từ nay về sau, thật sự chỉ còn một mình rồi.

Tâm lạnh triệt để, đây chính là điểm cuối con đường cậu đã chọn sao?

Nếu, nếu ban đầu…

Nếu ban đầu lại sao chứ?

Cậu nghi hoặc híp mắt lại, đột nhiên cái gì cũng không nghĩ được nữa, cậu muốn nói nếu ban đầu lại sao chứ? Ban đầu là khi nào? Tại sao cậu lại muốn nói nếu?

Trong đầu trống rỗng, chỉ có câu nói đó của Jona__ “Vô Tranh, con nhất định phải rời khỏi từ cửa không gian, không đến giờ phút cuối cùng tuyệt không thể từ bỏ bản thân!” Không ngừng vang vọng bên tai, cứ như một lời ma chú.

Như một con rối bị thao túng, cậu chậm rãi quay người, vô thức chạy vào phòng điều khiển, phải sống sót, cậu phải sống sót… đúng không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv