Hôm sau, lúc Phỉ Vô Thuật mở mắt trên giường, bị gương mặt phóng đại ở khoảng cách gần dọa tới, vô thức vung nắm đấm ra, rồi nghe thấy một tiếng kêu thảm cùng với một tiếng ‘rầm’ của vật nặng ngã xuống đất.
Y ngồi dậy, ánh mắt lười biếng nhìn xuống dưới, chỉ thấy Adolf bịt mũi co dưới đất, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu ai oán nhìn y, giọng nói mơ hồ: “Cần gì vậy hả…”
“A, xin lỗi.” Phỉ Vô Thuật vẫy nắm tay, không chịu trách nhiệm cười nói: “Vừa rồi tay trơn.”
“Đó… cậu là bị tôi hù dọa phải không?” Adolf cố gắng nói cho rõ, con mắt bị phủ một tầng nước mắt sinh lý lại cong lên đắc ý, “Nhìn không ra lá gan Vô Thuật cậu nhỏ như thế.”
Phỉ Vô Thuật trở người xuống giường: “Tôi cảm thấy tôi lại muốn trơn tay lần nữa.”
“Hả hả hả?” Adolf trừng to mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Phỉ Vô Thuật bước tới đạp cho một cái lên lưng, cứ như không nhìn thấy, thản nhiên bước qua.
Adolf nằm sải dưới đất gào lên: “Phỉ Vô Thuật!” Eo gãy rồi eo gãy rồi! Không ngồi dậy nổi rồi!
“Thật xin lỗi.” Phỉ Vô Thuật dừng lại, quay đầu nhìn hắn, “Lần này là chân trơn.”
“Lần sau cậu có muốn trơn toàn thân không?” Adolf buồn bực đấm mặt đất, “Qua dìu tôi một chút, eo gãy thật rồi!”
“Thật thể xương cốt yếu quá.” Phỉ Vô Thuật không chút khách khí chế nhạo, nhưng vẫn đi qua kéo hắn dậy, vòng vai đỡ người lên người.
Adolf kỳ quái liếc y một cái, chần chừ nói: “Hôm nay cậu sao vậy? Mới sáng sớm tâm tình đã không tốt? Lửa giận thật lớn.”
Phỉ Vô Thuật dừng bước, mặt không biểu cảm nghiêng đầu nhìn hắn: “Tâm tình tôi không tốt?”
Adolf thành thật gật đầu: “Toàn bộ viết trên mặt, sắc mặt siêu cấp không tốt, cứ như oán phu bị người ta giành mất phụ nữ.” Hắn bất mãn lầm bầm, “Nhưng tâm trạng có không tốt cũng không nên lấy anh em ra trút giận được chứ, thật không nghĩa khí!”
Hắn vừa dứt lời, thân thể lập tức mất chỗ dựa, lại ngã xuống đất, lần này khác ở chỗ, ngã xuống cùng hắn còn có Phỉ Vô Thuật, lúc chạm đất cùi chỏ vừa lúc đè lên da bụng mềm mại của Adolf, Adolf đáng thương lại lần nữa bạo phát tiếng kêu thảm với âm cuối kéo dài lần thứ ba sáng nay.
“A, xin lỗi.” Giọng Phỉ Vô Thuật truyền tới từ phía trên, “Không cẩn thận trơn toàn thân.”
“…” Không cận thận mẹ cậu! Tuyệt đối là cố ý!
Chẳng qua cuối cùng Adolf cũng thông minh một phen, biết nên ngậm miệng__ ngay từ lúc thấy mặt Phỉ Vô Thuật đen thùi lùi tuyên cáo tâm trạng không vui, hắn nên ngậm miệng rồi. Adolf lặng lẽ phản tỉnh, hắn đây là tự đưa mình tới cho Phỉ Vô Thuật phát tiết? Đúng là thiếu não!
Phỉ Vô Thuật chậm rãi đứng lên, tâm trạng y chính là không tốt. Khi rời khỏi tinh hệ Hà Việt, cô gái Tina lại làm như không có gì chạy tới tìm Tiểu Dực Dực, phải nói cô ta có một người anh điều phối sư lợi hại là rất may mắn sao? Hay phải nói tinh thần chết cũng không từ bỏ của cô ta rất đáng quý?
Ánh mắt cô ta ngôn ngữ cô ta đều tản ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, quyết tâm phải có được Tần Dực, càng nhìn càng cảm thấy bực bội, cho dù Tần Dực chẳng nói chẳng cười với cô ta, lạnh nhạt hết sức có thể, không hiểu sao y vẫn cảm thấy nổi giận.
Thế là Phỉ Vô Thuật hiểu rõ hành vi ‘không cẩn thận’ hay tái phạm của chính mình, trước khi không thể khống chế được cảm xúc bực bội, y đã thông minh chọn lựa rời khỏi tinh hệ Hà Việt, tránh mình lỡ không cẩn thận cướp mất quyền khống chế chạy ra đánh người. Như vậy sẽ gây phiền phức cho Tiểu Dực Dực.
Nhưng cho dù đã rời khỏi tinh hệ Hà Việt, vừa nghĩ tới lúc này cái cô gái thiếu ý tứ kia còn đang nghị lực kinh người quấn lấy Tiểu Dực Dực, Phỉ Vô Thuật liền buồn bực nóng nảy không thể bình tĩnh được.
Nổi chút xíu lòng hổ thẹn nhìn Adolf dưới đất một cái, anh em chính là lấy ra dùng vào lúc này, Adolf cậu hy sinh vì tôi một lần vậy. Giày vò như thế một phen, tâm trạng tốt hơn chút.
Thuận tay xách Adolf lên, ném người lên giường như ném con gà con, đồng thời nhíu mày vì trọng lượng nhẹ hều trong tay, tên Adolf này, rốt cuộc đã ốm tới mức nào? Trọng lượng ngay cả con trai trưởng thành bình thường cũng không đạt tới.
“Ngoan ngoãn nằm yên đừng chạy, lát nữa có chuyện hỏi cậu.” Phỉ Vô Thuật dặn dò một câu, rồi đi tắm. Sau đó lại liên lạc với Lallot, để hắn tới đây, đồng thời thuận tiện mang theo hai phần cơm sáng.
Một ngày ba bữa đúng giờ ăn mới có thể bảo đảm thân thể khỏe mạnh, Phỉ Vô Thuật không nhìn nổi cái thân thể trừ da ra chỉ còn lại xương của Adolf, vừa rồi lúc ngã xuống, y ngược lại còn bị cấn tới khó chịu.
Đợi lúc Phỉ Vô Thuật quay lại giường Adolf, tên này đã vùi mình vào chăn kín mít, một bộ ngủ rồi đừng quấy rầy.
Phỉ Vô Thuật ngồi xuống bên giường, cười lạnh nói: “Adolf, có bản lĩnh cậu cứ tự làm mình nghẹn thế cả ngày đi. Tôi chờ nổi.”
Ổ chăn nhúc nhích một chút, dần dần hé ra một miệng nhỏ, lộ ra cái đầu tổ gà loạn cào cào và gương mặt bất đắc dĩ của Adolf: “Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, tôi có thể không nói không?”
“Có thể.” Phỉ Vô Thuật thong dong nói, không nhìn tới vẻ mặt vui sướng của Adolf, “Chẳng qua, phải cai thuốc phiện trước đã.” Tinh thần lực mới cấp sáu đã dám chạm vào hải liên na độ thuần cao, hại mình luôn nghĩ hắn là cao thủ tinh thần lực cấp tám, biểu cảm kinh ngạc đã cho lãng phí rồi.
“Có thể không cai không?” Adolf khổ sở cào chăn, đáng thương nhìn Phỉ Vô Thuật, giống như thiếu nữ bị cưỡng bức, “Tôi có lý do.”
“Tôi cũng cảm thấy cậu có.” Phỉ Vô Thuật nhếch môi, tươi cười như ác quỷ trong mắt Adolf, “Có muốn nói ra nghe thử?”
“Không phải nói có thể không nói sao?” Adolf lầm bầm một câu, nhíu mày, miễn cưỡng mở miệng, “Được rồi, nói một chút thôi… vì một chuyện nào đó, tôi nhất định nâng cao tinh thần lực lên cấp tám trở lên trong thời gian ngắn.”
“Sau đó thì sao?” Phỉ Vô Thuật tỏ vẻ y rất kiên nhẫn lắng nghe.
“Sau đó thì sao, muốn thì muốn thế, cũng phải có một động lực…” Adolf có chút lúng túng cười cười, “Cái thứ hải liên na này, không phải đạt tới tinh thần lực cấp tám thì có thể dứt được cơn nghiện của nó sao? Trước khi chưa đạt được mục tiêu này, một khi lên cơn, mùi vị đó đủ để nhắc nhở tôi, còn cần phải nỗ lực thêm một bước… sao vậy.” Hắn nhìn sắc mặt Phỉ Vô Thuật càng lúc càng đen, tự giác ngâm miệng… Phỉ Vô Thuật đen mặt cả buổi sáng không mệt sao?!
Phỉ Vô Thuật nhìn Adolf như nhìn quái vật: “Cậu không sợ không lên được tinh thần lực cấp tám, cậu đã đứt trước sao?” Tên này thì ra không phải vô lại gì, mà là cuồng tự ngược sao?
“Tôi cần phải lên tới cấp tám trong thời gian ngắn.” Adolf rũ mắt xuống, Phỉ Vô Thuật thế mà có một thoáng cảm thấy tên này rất bi thương, “Trong thời gian này, tôi sẽ không tùy tiện chết, mà qua thời gian này, nếu không lên tới cấp tám, chết hay không chết cũng không là gì nữa cả.”
“Nói hàm hàm hồ hồ, tôi hoàn toàn không hiểu.” Phỉ Vô Thuật ghét bỏ liếc Adolf một cái, “Nói đơn giản, cậu chính là muốn đột phá tinh thần lực cấp tám trong thời gian ngắn đúng không? Bất kể dùng phương pháp nào?”
Adolf ngẩn ngơ gật đầu.
Phỉ Vô Thuật trảm đinh chặt sắt: “Chuyện này tôi sẽ giám sát cậu, một khi thả lỏng tôi sẽ đánh cậu tới chết, hiệu quả không kém hơn hải liên na.”
“Hả?” Adolf trợn to mắt, y không phải là ý đó chứ. Nếu không đạt tới tinh thần lực cấp tám, vậy hắn không thể hoàn thành chuyện muốn làm, không làm được chuyện đó, hắn cứ thế bị thuốc phiện giày vò chết cũng được… hắn vẫn luôn ôm suy nghĩ này!
“Cho nên, thuốc phiện chúng ta vẫn phải cai!” Phỉ Vô Thuật mới bất kể hắn suy nghĩ gì, ngoài cười trong không cười nói: “Yên tâm đi, có tôi giám sát, cấp tám đảm bảo. Trong thời gian ngắn của cậu, là bao lâu?”
Adolf chần chừ nói: “Hai năm.”
“Hê, hai năm?” Phỉ Vô Thuật sửng sốt, sau đó không nể mặt bậc cười, “Tôi còn cho là nửa năm một năm, đang muốn đau đầu một chút. Hai năm à? Tôi bao hết, chuyện đơn giản quá chừng. Adolf cậu thật không có chí khí!”
Adolf mài răng: “Cậu nghĩ tinh thần lực là thứ dễ tăng như vậy sao!” Liên bang ai ai cũng tu luyện tinh thần lực, trình độ bình quân cũng mới khoảng cấp một cấp hai? Càng tăng lên cao, càng gian nan được chưa!
“Là rất dễ tăng đấy. Cậu không tin tôi?” Phỉ Vô Thuật vô tội nhìn hắn, mỗi ngày y đều có thể cảm giác được tinh thần lực đang chậm rãi tăng trưởng không ngừng nghỉ, xem ra không bao lâu nữa, lại sẽ ổn định bước lên cấp tám. Tung Hải quyết nếu không thể cho Adolf, vậy thì hỏi thử Tiểu Dực Dực, có thể lấy bí thuật tu luyện khác ra hay không. Tinh hệ Hà Việt tài nguyên nhiều, hoàn toàn không lo.
“Cậu thật sự là…” Adolf hít một hơi, tựa hồ hết cách với Phỉ Vô Thuật, thỏa hiệp, “Cậu có thể thử xem.” Hắn không tin có biện pháp cai thuốc phiện… để Phỉ Vô Thuật thử thì y sẽ từ bỏ, hắn nghĩ thế, nhiều lắm thì mình bị giày vò một trận, ăn chút khổ thôi.
“Cậu nên tin tưởng tôi một chút.” Phỉ Vô Thuật vỗ vai hắn, lộ ra nụ cười khiến Adolf sợ hãi, “Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép lại chạm vào hải liên na.”
Đây là Tần Dực dặn dò, trước dẫn phát cơn nghiện, ở ranh giới không thể chịu đựng nổi nữa, mới cho thuốc mạnh diệt tận gốc, cuối cùng lại dùng thuốc ôn hòa tu bổ hệ thống thần kinh từng chút một.
Adolf sụ mặt, biểu tình khổ sở, nhưng trong lòng lại trở nên an ổn yên tâm kỳ lạ, cảm giác có anh em, thật là đáng tin. Cho dù không ôm quá nhiều hy vọng với hành động của Phỉ Vô Thuật, nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt vui. Thích cảm giác được người ta quan tâm lo lắng, nghe tuy rất kém cỏi, hoàn toàn không phải phong cách của đại gia Adolf hắn, nhưng hắn vẫn muốn nói thế.
“Nè, Vô Thuật.” Hắn trầm mặc một lúc, buồn bực nói: “Cảm ơn.” Vì rất nhiều chuyện.
Phỉ Vô Thuật nhếch môi, tà khí đầy mặt, “Tôi có dự cảm, mấy ngày sau cậu sẽ không nói thế nữa.”
Adolf lại rùng mình… hắn có phải đã quên cái gì không?
Xin nghỉ hẳn một tuần, giáo viên tựa hồ đã biết tình huống Adolf, đối với hành động của Phỉ Vô Thuật là ngầm cho phép cũng là ủng hộ, Adolf là mầm mống tốt, các giáo viên không muốn tên nhóc xấu xa này đi nhầm đường.
Đương nhiên, do thỉnh cầu của y, Elizabeth vẫn luôn nghẹn cơn giận muốn tới trước mặt y chửi vài câu nâng khí thế cũng bất hạnh không chụp được người, buồn bực phát tiếc lửa giận đầy bụng lên đám hộ hoa sứ giả của cô.
Phỉ Vô Thuật trong đoạn thời gian này cũng không đi tinh hệ Hà Việt nữa, trước khi dọn dẹp tâm tình phiền toái hỗn loạn của mình, y không muốn đi nhìn gương mặt nhu nhược đó của Tina, y thật sự sẽ không cẩn thận đấm một phát.
Nhưng Tần Dực ngược lại tới liên bang thời gian khá dài, tuy nói là vì phối chế thuốc cho Adolf, nhưng vẫn khiến tâm trạng Phỉ Vô Thuật tốt hơn mấy phần__ nếu không có tiếng kêu thảm không nỡ nhìn của Adolf, như vậy cuộc sống mỗi ngày liền hoàn mỹ.
“__ Phỉ Vô Thuật cậu tên ác ma khốn kiếp lưu manh a a a a__ mẹ kiếp cậu đừng lo chuyện bao đồng__”
“Thả ông ra! Hải liên na! Tôi muốn hải liên na!”
“Phỉ Vô Thuật! Ông nhất định sẽ xẻo cậu a a a!”
__ Trong một căn phòng ký túc xa, mỗi ngày mỗi đêm đều có một âm thanh khàn đặc kiệt lực mắng chửi, người không biết chuyện còn sẽ cho rằng Phỉ Vô Thuật trong miệng người này rốt cuộc đã làm chuyện cùng hung cực ác nào với hắn.
Mà đương sự bị chửi rủa, vào buổi tối khi nghỉ ngơi, luôn sẽ hảo tâm giúp bịt miệng tên này, bất đắc dĩ phủi tay, đã nói rồi mà, đừng nói cảm ơn y, đã biết sẽ phát triển thành tình huống hiện tại mà.
Adolf khóc không ra nước mắt, kỳ thật tâm trạng của Phỉ Vô Thuật vẫn chưa tốt trở lại phải không? Hắn vẫn là tên ngu tự dâng mình lên.