“Tôi đây.”
Một âm thanh cứng nhắc vang lên trong thế giới tinh thần, không chỉ Phỉ Vô Thuật nghe thấy, Tần Dực cũng nghe được.
Phỉ Vô Thuật là người gọi hệ thống ra cũng ngẩn người, đại khái là cảm thấy quái dị với việc hệ thống thần bí có thể dứt khoát hiện thân như vậy. Trong sự lý giải của y, hệ thống chưa từng nghe qua này, đại khái cần y kiên trì quấy rối vô số lần, nói không chừng mới sẽ lọ mọ chần chừ lộ mặt.
… Xuất hiện cũng quá nhanh gọn nhỉ?
Ngược lại phản ứng của Tần Dực bình tĩnh vô cùng: “Là mày, thiên đạo?”
“Phải.” Thiên đạo tự xưng hệ thống ngôn ngữ đều rất ngắn gọn, tựa hồ không nguyện ý nói thêm một chữ.
“Tinh hệ Hà Việt, thật sự là trò chơi sao?” Tần Dực ngữ khí bình thản, nhưng nội dung lại như lưỡi dao, sắc bén đâm thẳng vào chính đề, theo sát sau lưng hệ thống, khiến hệ thống không cách nào tránh né vấn đề này.
Tuy không thể tránh né, nhưng lại không nguyện ý đưa ra đáp án, hệ thống chỉ có thể trầm mặc.
Phỉ Vô Thuật lúc này mới hoàn hồn lại, không chút lưu tình chế nhạo: “Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận rồi? Thiên đạo mày chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không hiểu?”
Hệ thống đây là không nói.
Phỉ Vô Thuật lại kinh ngạc: “Lẽ nào thật sự là ngầm thừa nhận?”
“Tôi không thể nói.” Âm thanh máy móc cứng nhắc của hệ thống cuối cùng lại vang lên.
Phỉ Vô Thuật vui rồi: “Nếu đáp án là khẳng định, mày trực tiếp trả lời ‘phải’ là có thể. Nhưng nếu không đưa ra đáp án này, vậy chính là ‘không phải’? Cứ thế đáp án không phải có rồi sao?… Chẳng qua mày thật là một hệ thống thành thật nha, chuyện này không thể nói, lừa chúng tôi cũng có thể mà.”
“Tôi không muốn lừa hai người.” Hệ thống cứng nhắc nói, “Các cậu là hy vọng thứ hai của tôi.”
“Hy vọng cái gì? Thứ nhất là ai?” Phỉ Vô Thuật càng khẳng định thiên đạo có trí năng chủ quan, nhìn đi, có thể đùng động từ chủ quan ‘muốn’ mà.
Hệ thống: “Tôi không thể nói.”
Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ: “Mày có gì có thể nói không?”
Hệ thống chần chừ một chút, tựa hồ đang quy nạp tổng kết: “Trừ những gì không thể nói, cái khác tôi đều có thể nói.”
Phỉ Vô Thuật đen mặt: “…” Trí năng của hệ thống này là cao hay là không cao đây?
Tần Dực vẫn luôn yên tĩnh nghe, hơi lắc đầu, tên ngốc Phỉ Vô Thuật này quả nhiên không túm được trọng điểm câu chuyện.
Hắn không còn trông mong vào Phỉ Vô Thuật nữa, tự mở miệng: “Tinh hệ Hà Việt không phải trò chơi, chúng tôi cũng không phải NPC. Như vậy người liên bang tới đoạt xác chúng tôi, rốt cuộc tính là gì? Người tinh hệ Hà Việt bị đoạt xác, thì cứ thế chết sao?”
Trong lời nói tuy mang theo nghi vấn, nhưng từ ngữ khí đặt câu hỏi của hắn kỳ thật không khó nhìn ra, hắn đã khẳng định chuyện này, hỏi và không hỏi, trong lòng hắn đều đã có phán đoán và đáp án của mình.
Hệ thống bị ngôn ngữ bình thản nhưng cường thế của Tần Dực bức ép từng bước, cuối cùng vẫn là bốn chữ đó: “Tôi không thể nói.”
Phỉ Vô Thuật đã xác định rồi, bốn chữ này ở chỗ hệ thống, kỳ thật đại biểu với đáp án ‘phải’. Ngầm thừa nhận gì đó chính là chuyện thế này đây.
Chỉ là xác định đáp án của hệ thống, tâm trạng Phỉ Vô Thuật còn kém hơn trước đó__ tinh hệ Hà Việt, mười thì hết chín phần là thật sự tồn tại.
… Kỳ thật sau khi xác nhận như thế, y không kinh ngạc, thật sự là một chút cũng không kinh ngạc, ngược lại suy đoán lơ lửng trong lòng đã lâu cuối cùng chạm đất, trở nên chân thật.
“NPC”, hệ thống sức mạnh hệ thống văn hóa hoàn thiện độc đáo, còn có chuyện một xác hai hồn mà y tự mình trải nghiệm, Tiểu Dực Dực có thể thoát ly ‘trò chơi’ tới liên bang, làm gì có trò chơi nào có thể nghịch thiên như thế vượt khỏi nhận thức của nhân loại như thế?… Tuy trong miệng y luôn nói trò chơi rồi NPC, nhưng trong lòng sớm đã có hoài nghi rồi phải không? Hoài nghi tất cả đều thật sự tồn tại…
Nhưng tuy hoài nghi, lại không tìm được đáp án có thể giải thích tất cả. Cho nên chỉ có thể ngầm thừa nhận đây là trò chơi.
Nếu tinh hệ Hà Việt không phải trò chơi, rốt cuộc nó tồn tại ở nơi nào? Nếu không phải trò chơi, vậy sao lại có hệ thống? Thiên đạo rốt cuộc sắm vai gì trong đó? Tinh hệ Hà Việt lại có liên hệ gì với liên bang? Tại sao người liên bang có thể thông qua máy dẫn tinh thần tới được tinh hệ này? Tại sao họ có thể đoạt thân thể của người nơi này?
…Người bị đoạt xác, họ đều chết sao?
A, đúng rồi. Vừa rồi Tiểu Dực Dực đã hỏi, những người đó chắc đều chết rồi.
Nếu tất cả đều là thật, vậy thì kiếp trước của y, trong thời gian trò chơi phổ biến mười năm đó, rốt cuộc có bao nhiêu người tinh hệ Hà Việt bị người liên bang vô thức giết chết? Phỉ Vô Thuật run rẩy sợ hãi tính toán một chút, lại phát hiện không tính nổi.
Người liên bang không phải một người chỉ từng đoạt xác một người, họ kéo tranh đấu trong hiện thực vào đến trò chơi, có thể tùy ý càn quấy tiến hành giết chóc sinh tử, nhưng không lo lắng thật sự chết đi__ dù sao nhân vật trong trò chơi chết rồi, lại đổi thân thể khác là được, ôm suy nghĩ như thế, vào trò chơi nửa năm đổi thân thể mới… nửa năm nửa năm, giết chết một người sống sờ sờ.
Càng đáng sợ hơn là, tất cả đều phát sinh trong tình huống người liên bang không ý thức được.
Chơi trò chơi tuyệt đại bộ phận là dân chúng bình thường, nếu họ biết được mình từng vô thức đoạt đi một thậm chí mấy mạng sống, họ sẽ nghĩ thế nào? Sẽ không thể tin nổi, áy náy tự trách, tâm lý sụp đổ?
Chính phủ liên bang phổ biến trò chơi này rốt cuộc hiểu được mấy phần sự thật? Nếu cấp cao biết rõ như thế lại vẫn làm, vậy mục đích của họ là gì? Nếu cấp cao không biết chút gì, vậy rốt cuộc là ai lấy ra ‘trò chơi’ này?
Thiên đạo nhất định có đáp án, nhưng Phỉ Vô Thuật biết, cho dù là hỏi, tên này vẫn chỉ lặp lại bốn chữ ‘tôi không thể nói’.
Đúng là chết tiệt!
Loại chuyện chơi đùa tính mạng của người tinh tệ, Phỉ Vô Thuật chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng chán ghét, chưa từng thấy chuyện nào tàn khốc lãnh đạm hơn thế. Rốt cuộc là ai đạo diễn cho cục diện cực kỳ lãnh khốc này? Gã xem lòng người và tính mạng là thứ gì?!
Trong lòng Phỉ Vô Thuật dâng lên nỗi rét lạnh sau sợ hãi, y đoạt xác Tiểu Dực Dực, nếu không phải vì trùng hợp bất ngờ của thâu thiên hoán nhật, vậy Tiểu Dực Dực cũng sẽ bị y giết chết sao? Nghĩ đến mình có lẽ có thể trong lúc vô thức giết chết Tần Dực, trong lòng y liền có cảm giác tự ghét bỏ khó thể khắc chế, cảm xúc lập tức tụt dốc.
Hiểu rõ lúc này Phỉ Vô Thuật sẽ nghĩ lệch đến chỗ nào, Tần Dực cất giọng lạnh nhạt nhắc nhở Phỉ Vô Thuật: “Nếu không trúng phải thâu thiên hoán nhật, cậu căn bản không thể đoạt xác tôi được.” Ngữ khí gần như tự phụ, cao cao tại thượng khinh bỉ Phỉ Vô Thuật lúc đó nhân người gặp nguy, ghét bỏ ai đó tự chuốc phiền toái, “Muốn giết chết tôi, cho thêm một trăm năm nữa cậu cũng không có cái năng lực đó.”
Phỉ Vô Thuật: “…” Đừng xem thường y như thế chứ! Y vẫn rất lợi hại được không?
Có điều tuy lại bị cúi nhìn đầy khinh thường, tâm trạng Phỉ Vô Thuật lại trở nên tốt hơn, y cười nói: “Kỳ thật, Tiểu Dực Dực anh đang khuyên giải tôi?”
Tần Dực: “…” Được một tấc lấn một thước.
“Anh cũng học được chiêu ngầm thừa nhận.” Phỉ Vô Thuật cố ý bày ngữ khí bất đắc dĩ, “Chiêu này rất giảo hoạt.”
Hệ thống cứng nhắc chen vào: “Cái này không phải ngầm thừa nhận.”
Mẹ nó, hàng này còn ở đây à?
Phỉ Vô Thuật đột nhiên ý thức được một điểm: “Hệ thống nè, rốt cuộc mày chú ý tụi tao bao lâu rồi? Giao lưu kiểu của tao và Tiểu Dực Dực, mày vẫn luôn nhìn trộm đúng không?”
Hệ thống thành thật thừa nhận: “Các cậu là ngoài ý muốn duy nhất của tinh hệ Hà Việt, tôi vẫn luôn quan sát các cậu.”
Quả nhiên…
Khó trách y vừa có nguy hiểm, hệ thống đã lập tức tìm tới Tiểu Dực Dực, tốc độ phản ứng này vừa nhìn đã biết là luôn luôn chú ý bọn họ.
Phỉ Vô Thuật nghiêm chỉnh nói: “Trước đó coi như mày đã cứu tao, cho nên nói, mày là đứng về phía tụi tao sao?”
“Không. Nhưng tôi sẽ không để các cậu chịu tổn hại.” Hệ thống lại cường điệu, “Các cậu là hy vọng thứ hai của tôi. Tôi có dự cảm, các cậu có thể giúp đỡ tôi đạt được nguyện vọng của tôi.”
Quả nhiên là trí năng, ngay cả dự cảm cũng có sao? Phỉ Vô Thuật cười hì hì hỏi: “Mày có nguyện vọng gì? Không nói tụi tao làm sao giúp mày?”
“Tôi…” Hệ thống chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, “Hiện tại tôi không thể nói, nhưng nhất định sẽ không tổn thương các cậu.”
Đáng vui đáng mừng, giờ có thêm chữ hiện tại.
Phỉ Vô Thuật không sao cả nói: “Nếu đã không hại tụi tao, vậy thì thôi. Khi nào mày muốn nói thì nói, nhớ phải chủ động mở miệng! Tao nghĩ hiện tại mày tuyệt đối còn trông vào hy vọng thứ nhất của mày phải không? Tao và Tiểu Dực Dực chỉ là chọn lựa dự phòng thôi? Hiểu mà hiểu mà, mày tiếp tục tự do xem trộm đi__ dù sao là ân nhân cứu mạng của tao mà.”
“Cứ vậy?” Hệ thống có chút khó tin.
“Mày quả nhiên quá giống người!” Phỉ Vô Thuật trêu chọc, “Nhưng giống người cũng đừng học cái cá tính lèm nhèm này. Học tao nè, dứt khoát quả đoán chút, vậy mới được người thương. Anh nói phải không, Tiểu Dực Dực?”
“Ừ.” Tần Dực tán đồng.
“Hề ~” Phỉ Vô Thuật cao hứng lăn một vòng trong thế giới tinh thần, lại được biểu dương một lần, phải nhớ phải nhớ. Lúc này Tần Dực đã về tới điểm neo đậu tinh hạm, bước lên tinh hạm của hắn đang đậu tại đây.
Tinh hạm khởi động bay lên, tiến vào tầng mây.
Phỉ Vô Thuật ở thế giới tinh thần nhìn ra ngoài, vũ trụ bao la sâu thẳm ngoài cửa sổ tinh hạm giống hệt như liên bang, chưa lần nào ý thức được rõ ràng hơn hiện tại, nơi này không phải trò chơi, mà là một nơi chân thật tồn tại.
Y thầm thấy may mắn, mười năm trò chơi lưu hành vẫn chưa bắt đầu, cục diện chơi đùa lòng người xem thường tính mạng vẫn chưa hoàn toàn triển khai, máy dẫn tinh thần liên bang phát hành trước mắt ít ỏi quý giá, như vậy đại biểu người bị đoạt xác chỉ có số cực ít, tất cả đều có thể cứu vãn.
… Chỉ cần ngăn cản liên bang phát hành máy dẫn tinh thần quy mô lớn, tất cả vẫn còn kịp!
Tựa hồ cảm nhận được quyết tâm của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực hơi nhếch môi lên, gương mặt lạnh lẽo tựa hồ được phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng ấm áp, hắn thấp giọng nói: “Cảm ơn. Tôi sẽ cùng cậu.” Cảm ơn cậu bảo vệ gia hương tôi, Vô Thuật.
Tần Dực ánh mắt kính nể nhìn vũ trụ tràn đầy thần bí rực rỡ, tinh hệ Hà Việt là gia hương của hắn, tuyệt không cho phép bị kẻ sau màn chơi đùa trong bàn tay! Thề với sự kiêu ngạo của hắn!
“A, cùng nhau.” Phỉ Vô Thuật nhìn vẻ mặt nghiêm túc trang trọng của người này, sảng khoái cười, “Có Tiểu Dực Dực bên cạnh, đột nhiên tự tin gấp bội! Chúng ta nhất định có thể làm được!”
Người liên bang không nên bị lợi dụng trở thành cò lái, người tinh hệ Hà Việt không nên vô tội bị giết chết. Nếu tất cả đều là sai lầm là bóp méo, vậy thì họ sẽ thử kéo tất cả trở về quỹ đạo bình thường!
Tinh hạm bay sâu vào vũ trụ, ràng buộc giữa hai người trên tinh hạm, chặt chẽ không thể phân ly.
Gặp được anh thật tốt.
Đúng, gặp được anh thật tốt.
…
Tân Ngân Hà hệ, liên bang.
Lallot và Ngô Khởi cũng theo bước Phỉ Vô Thuật tiến vào trò chơi. Thế là hiện tại chỉ còn lại Mạc Sinh chưa xây dựng nhân vật trò chơi một mình không có gì làm. Hết cách, mấy người khác đều đi rồi, nói sao cũng nên chừa lại một người chăm sóc hai tên trong bệnh viện.
Xách trái cây đi thăm em trai của mình, sau khi vào phòng bệnh mới phát hiện giường bệnh bên cạnh Mạc Hoa trống không__ Lallot vô lương xếp Mạc Hoa và Phỉ Vô Tranh cùng một phòng bệnh, lý do là anh em tốt phải làm bạn với nhau. Trên thực tế đương nhiên là hy vọng Hoa Hoa có thể trông Phỉ Vô Tranh một chút.
Mạc Sinh đặt trái cây sang một bên, gõ gõ đầu Hoa Hoa: “Người bảo em trông đâu? Đi đâu rồi?”
Vì thân thể suy yếu, ngay cả tóc cũng không thể chỉnh lý, rối loạn thành cục trên đầu, Hoa Hoa ủy khuất liếc nhìn ra cửa sổ bên cạnh: “Hừ, ở đó. Em vẫn luôn nhìn tên đó mà! Y tá nói luôn ở trong phòng bệnh không tốt, vừa rồi dẫn em ra ngoài đi một vòng, hiện tại tới lượt cậu ta.”
Mạc Sinh đứng bên cửa sổ liếc nhìn một cái, khoảng cách hơi xa, mơ hồ có thể thấy được dưới bóng cây, thiếu niên ngồi trên xe lăn, được y tá đẩy đi. Dung mạo không thấy rõ, nhưng cảm giác là người đó không sai.
“Luôn nằm trong tầm mắt?” Mạc Sinh nhíu mày.
Mạc Hoa chớp chớp mắt: “Lúc em bị đẩy về, cậu ta đã bị đưa đi rồi. Sau đó là y tá chỉ cho em xem, nói cậu ta ở đó…”
Mạc Sinh thở dài: “Anh xuống dưới xem thử.”
“Anh, có phải em không làm tốt?” Mạc Hoa có chút bất an.
“Không, máy theo dõi anh đặt trên người Phỉ Vô Tranh cũng không có phản ứng gì đặc biệt.” Mạc Sinh mở ra máy thông tin mình đã cải tạo, nhấn mở màn hình theo dõi, là phong cảnh không thể bình thường hơn, nhìn quả thật là quay lại lúc ngồi trên xe lăn chậm rãi di động.
“Anh chỉ là đi xem thử.” Mạc Sinh vỗ đầu Mạc Hoa, tự cười nhạo: “Bệnh nghi ngờ của anh quá lớn mà thôi. Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
Ngoan ngoãn gật đầu, Mạc Hoa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh, anh đi đi, em ở đây nhìn.” Mạc Sinh mỉm cười, quay người chạy ra ngoài.
Hắn thật sự cảm thấy không bình thường, nhân viên tình báo luôn có thứ gọi là dự cảm, nhân viên tình báo ưu tú luôn có thể dựa vào loại dự cảm này miêu tả được xu hướng tương lai có thể nhất. Nói đến cùng cũng không phải là chuyện gì huyền bí, dự cảm tới từ đầu óc sau khi chỉnh hợp phân tích vô số tin tức, đưa ra suy đoán có khả năng lớn nhất, tinh thần lực yêu cầu cực cao và lượng tin tức cực kỳ khổng lồ, mà Mạc Sinh vừa khéo có cả hai thứ.
Sự thật chứng minh dự cảm của hắn rất chính xác.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn cực kỳ nhàm chán nhìn bệnh nhân và người nhà bệnh nhân chậm rãi tản bộ phơi nắng xung quanh, bất mãn oán thán: “Tôi còn phải ngồi trên thứ này bị cô đẩy đi bao lâu nữa! Thiếu úy Martha?”
Mặt cậu ta là mắt to mày rậm đầy sức sống, rõ ràng không phải gương mặt âm nhu tinh xảo của Phỉ Vô Tranh.
Cô gái thân hình khá tốt sau lưng cậu ta đưa tay vỗ đầu cậu: “Thiếu úy Garcia, nhẫn nại thêm một chút đi, tên đó đã đi lâu như thế, chắc sắp về rồi. Cứ coi như cùng chị gái tản bộ đi.”
“A a, thật phiền toái!” Garcia thấp giọng oán trách, nhưng bộ dạng vẫn là suy yếu tựa trên xe lăn, không có vẻ muốn đi, “Thiếu tướng gặp tên đó làm gì chứ! Không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi, chỉ nghĩ tôi cũng cảm thấy buồn nôn muốn ói!”
“Người ta không phải là người thừa kế chính thống của Phỉ gia, đương nhiên phải tích cực luồn cúi thôi, nếu không có ai sẽ ủng hộ cậu ta?” Martha cười nói, “Cậu bất bình cái gì chứ hả?”
“Tôi chỉ là không nhìn nổi thằng nhóc đó!” Garcia phẫn nộ bất bình, “Nếu tôi có một người anh như Phỉ Vô Thuật, cho dù tôi có phải bồi mạng cho Phỉ Vô Thuật cũng nguyện ý! Thằng nhóc đó quả thật là, quả thật là!!!” Thiếu úy Garcia thẳng ruột ngựa kích động xoắn cả lưỡi, khiến Martha bật cười.
“Cậu là người của thiếu tướng, làm gì lại hướng về phía Phỉ Vô Thuật?” Martha lại gõ đầu cậu ta một cái, “Cẩn thận bị trung tá Ninh phạt.”
Garcia lầm bầm: “Tôi ngưỡng mộ đỏ mắt không được sao! Từ nhỏ đến lớn không có ai đối đãi tốt với tôi như Phỉ Vô Thuật đối với Phỉ Vô Tranh, tên nhóc đó sống trong phúc mà không biết phúc, tôi nhìn thôi cũng muốn quất cậu ta! Cậu ta không cần, thì nhường cho tôi đi!”
“Đồ con nít.” Martha bất đắc dĩ than thở, “Đừng nói thế trước mặt trung tá Ninh, chúng ta và Phỉ gia không phải người chung đường, đừng nói những thứ gây phiền phức cho bản thân. Làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
“Nhưng…” Martha nhẹ cười không rõ nghĩa, “Phỉ Vô Thuật à, là một người đàn ông tốt.”
“Đúng đó đúng đó!” Garcia phụ họa, “Lớn lên đẹp trai còn biết đánh nhau, thẳng thắn bộc trực, dịu dàng thân thiết còn biết nghĩa khí, làm bạn bè làm anh em đều được!”
“Còn có thể làm người tình nha, thiếu úy Garcia ~” Martha ái muội trêu ghẹo, “Thân hình đó mà làm, sẽ rất sướng nha ~”
“Cô cô cô cô cô!!!!” Garcia lại xoắn lưỡi.
Mà ở xa, Mạc Sinh đang bước vội tới phía này.