Phỉ Vô Thuật đuổi theo Tần Dực, cân nhắc khi nào ra tay. Lại nghĩ tới kinh nghiệp đoạt xác trước kia, quyết định đợi người này ngủ rồi sẽ độngt hủ.
Đoạt thân thể NPC trong trò chơi, cần phải tính toán tinh thần lực so với NPC. Ai yếu sẽ bị tiêu diệt, ai mạnh mới có quyền sở hữu thân thể. Đó là một cuộc chiến trên tinh thần, vì thế quá trình xây dựng nhân vật mới được đặt tên là ‘đoạt xác’.
Chẳng qua người chơi đoạt xác thất bại, cùng lắm đợi tinh thần lực hồi phục, đăng nhập bắt đầu lại là được. Mà NPC nếu bị đoạt xác thành công, vậy nhân cách của NPC sẽ hoàn toàn biến mất, thân thể NPC chính là thân thể người chơi dùng hoạt động trong trò chơi, thân phận NPC có chính là thân phận của người chơi trong trò chơi.
Sau khi NPC ngủ, phòng vệ tinh thần sẽ yếu hơn nhiều, vì thế tỷ lệ đoạt xác thành công cũng lớn hơn. Phỉ Vô Thuật nhìn chằm chằm Tần Dực, quyết định chính là người này, cắn chặt răng cũng phải đoạt được người này!
Tần Dực đi thẳng về con suối nhỏ, lúc tới cạnh suối, cả người tựa vào thân cây ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Phỉ Vô Thuật nhìn mặt trời sáng rực, thầm nói không phải mong muốn thành thật chứ? Tên này định ngủ à? Đang ban ngày…
Nhưng có thể hôm nay nhân cách y tốt nên vận cũng tốt không chừng. Phỉ Vô Thuật nghĩ tới chuyện mình trọng sinh, lại nghĩ tới lần đầu vào trò chơi đã gặp được thân thể vừa ý, cảm thấy may mắn thêm một lần cũng là đương nhiên, nói không chừng là ông trời không có mắt bắt đầu bồi thường cho mình.
Y lại gần quan sát vẻ mặt Tần Dực, quả thật đã chìm vào ngủ say. Đại khái là truy sát quá lâu nên kiệt quệ, bây giờ ngồi xuống đã ngủ? Phỉ Vô Thuật tùy tiện tìm một lý do cho Tần Dực, dù sao nghe nói đã truy đuổi mấy cái tinh cầu rồi, cực khổ cực khổ.
Vực tinh thần dậy, Phỉ Vô Thuật điều khiển tinh thần thể của mình kéo lan vào đầu Tần Dực. Quá trình mỗi lần đoạt xác đều làm người ta buồn nôn, Phỉ Vô Thuật cứ luôn liên tưởng tinh thần thể của mình thành nước mũi dinh dính, loi nhoi trong đầu người ta.
Cho nên một lần là phải thành công, quá trình ghê tởm như vậy, trải qua một lần là đủ rồi, không thể lại có thêm!
Rất nhanh, Phỉ Vô Thuật đã phát giác được tinh thần thể của bản thân NPC, nhưng tinh thần thể của Tần Dực lúc này không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút mê mang lại có chút hiếu kỳ, không chút phòng bị với tinh thần thể hùng hổ của Phỉ Vô Thuật.
Ha, chính là thế!
Phỉ Vô Thuật giả vờ vô hại lại gần tinh thần thể của Tần Dực, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tấn công tinh thần thể đó, tư thái rất hung mãnh giống như con hổ vồ ngã con dê, cắn vào tinh thần thể của Tần Dực.
Bất ngờ là, tinh thần thể của Tần Dực kháng cự không mãnh liệt, mềm nhũn không có một chút xíu sức lực nào, thật giống như một con dê yếu ớt vô lực, không tạo nên bất cứ uy hiếp nào cho Phỉ Vô Thuật.
Nhìn bộ dạng NPC, lực ý chí đáng lẽ phải rất cường hãn, sao mà y lại vào như chốn không người thế này nhỉ? Phỉ Vô Thuật chỉ nghi ngờ một giây, rồi nắm cơ hội khuếch đại lãnh địa, cuối cùng sau mười mấy phút, nhẹ nhàng lấy được quyền sở hữu cả thân thể.
Mà tinh thần thể của Tần Dực, lại không vô thanh vô tức biến mất trong khói súng chiến đấu.
Tuy người đoạt xác đã khác, nhưng quá trình vẫn tương tự. Đối với kinh nghiệm từng đoạt xác cậu ấm kia, Phỉ Vô Thuật cảm thấy lần này tương đối thành công. Hơn nữa lần đoạt xác cậu ấm kia ít nhiều cũng gặp phải kháng cự và giãy dụa, Tần thiếu gia này lại hoàn toàn không phòng bị, cứ như mở rộng cửa lớn mời y tới đoạt xác vậy, dễ dàng đến bất ngờ.
Phỉ Vô Thuật đứng lên, đi lại con suối đánh giá bề ngoài của thân thể trò chơi này, càng nhìn càng vừa lòng, trong đôi mắt đen như mực đã không còn nét bình tĩnh, mà phủ lên khí chất thổ phỉ nhàn nhạt.
Đoạt xác thành công, từ nay về sau chỉ cần thân thể này không chết, Phỉ Vô Thuật y sẽ cột chặt với thân thể này. Thoát khỏi trò chơi Tân Đại Lục, nhân vật sẽ không biến mất. Saukhi rời khỏi trò chơi, thân thể này sẽ không có người khống chế, để để phòng thân thể không có thần trí bị kẻ không có mắt báo thù phá hoại, Phỉ Vô Thuật tìm một sơn động bí mật tránh đi, rồi mới vừa lòng thỏa dạ thoát khỏi trò chơi, sắp sáng rồi, y phải chuẩn bị để tham gia tụ hội.
Phỉ Vô Thuật có một điều không biết, sau khi y rời khỏi trò chơi không lâu, thân thể y giấu trong sơn động, vốn nên giống như người thực vật, lại chậm rãi mở mắt ra, nếu chỉ nhìn, sẽ cảm thấy trầm tĩnh như nước.
Nằm trên giường ngủ không đến ba tiếng, đồng hồ sinh học tự động khiến Phỉ Vô Thuật mở mắt ra.
Máy thông tin trên tủ đầu giường có thêm một tin nhắn, là bạn nhỏ Mạc Hoa gửi đến, ý là đừng quên buổi tụ hội hôm nay, càng đừng dẫn theo người không nên dẫn tới.
Cười thức dậy mặc áo, Phỉ Vô Thuật cảm thấy tiểu thiếu gia Mạc Hoa Hoa hình như mở miệng càng thêm không chút kiêng kỵ, không sợ bị y búng trán sao? Chẳng qua hiện tại y quả thật sẽ không vì Phỉ Vô Tranh mà giáo huấn Mạc Hoa Hoa, tiểu thiếu gia Hoa Hoa đáng yêu hơn Phỉ Vô Tranh nhiều.
Chỉnh lý xong vệ sinh cá nhân, mặc bộ trang phục thoải mái, Phỉ Vô Thuật dự định ra ngoài.
Hôm qua không hẹn rõ mấy giờ gặp mặt, y vẫn muốn đi sớm một chút, từ sau khi y bị phế, mấy vị thiên chi kiều tử đó vẫn đối xử với y như thường, anh em là chuyện suốt đời, y vẫn luôn cảm thấy trân trọng đối với một chút ấm áp còn tồn tại trong những ngày tháng đen tối đó.
Nếu không phải những người anh em này, Phỉ Vô Thuật không biết sau khi bị phế y liệu có tự vứt bỏ mình đến trình độ cả bản thân cũng phỉ nhổ không. Cũng may có họ, Phỉ Vô Thuật mới có thể tâm lý bình thường bước ra khỏi bóng ma phế vật.
Chỉ tiếc dù được họ ẩn ý nhắc nhở rất nhiều lần phải chú ý Phỉ Vô Tranh, điều này y từ đầu đến cuối không hề nghe, cho nên mới có cảnh ngộ thảm liệt bị phản bội sau đó. Theo một khía cạnh nào đó cũng có thể nói rõ công phu ngoài mặt của Phỉ Vô Tranh đã làm rất tốt, mấy anh em thần thông quảng đại cũng không tìm ra được chứng cứ không tốt của nó, cho dù có nóng ruột nói rõ sự hiểm ác của Phỉ Vô Tranh với mình, cũng không thể cung cấp được chứng cứ xác thực khiến y chỉ mỉm cười cho qua.
Phỉ Vô Tranh à Phỉ Vô Tranh, mày nói mày hận tao mười mấy năm, rốt cuộc tao đã làm gì khiến mày oán hận như thế? Phỉ Vô Thuật lắc đầu, hoàn toàn nghĩ không ra.
Thượng Hoa Cư là một câu lạc bộ giải trí dưới danh nghĩa Phỉ gia, cách Phỉ gia không xa, Phỉ Vô Thuật cũng không mở xe từ của y, sau khi ra khỏi cửa Phỉ gia, liền trực tiếp đi bộ tới Thượng Hoa Cư.
“Vô Thuật ca!”
Từ xa nhìn thấy biển hiệu ảo đủ màu của Thượng Hoa Cư, Phỉ Vô Thuật cũng đồng thời nhìn thấy tiểu thiếu gia Mạc Hoa đang vẫy tay với mình, Hoa Hoa hôm nay vẫn ăn diện hoa lệ đỏm dáng, đứng một bên cửa, cả người cũng lấp lánh phát sáng, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Xem ra mình đến cũng không sớm sủa gì, Phỉ Vô Thuật bước nhanh tới, xấu xa ấn Hoa Hoa vào lòng, vò loạn mái tóc bạc được chải vuốt tỉ mỉ của Hoa Hoa: “Hôm nay sao đến sớm vậy? Hoa Hoa nhà ta không phải cần trang điểm cả buổi sáng mới ra khỏi cửa được sao?”
Mạc Hoa bảo vệ mái tóc muốn giãy dụa thoát khỏi lòng Phỉ Vô Thuật, khổ nỗi khí lực không bằng, giãy đến mức mặt nhỏ đỏ hồng đành không thể không cam chịu an tĩnh lại, phẫn nộ bất bình nói: “Vô Thuật ca đừng mỗi lần gặp em thì anh lại giày vò tóc em chứ!” Cậu sẽ không nói cho Phỉ Vô Thuật biết, vì muốn nhanh chóng xem thử rốt cuộc là cái gì khiến Phỉ Vô Thuật đổi tính, mới sáng ra cậu đã bắt đầu chải chuốt, sau đó kéo anh hai nhà mình hưng phấn tới đây!
“Họ đều ở bên trong rồi nhỉ.” Phỉ Vô Thuật hỏi, ôm tiểu đệ huênh hoang bước vào Thượng Hoa Cư.
Thượng Hoa Cư tổng cộng có một trăm bảy mươi tám tầng, tầng cao nhất luôn được mấy người bọn họ dùng làm nơi tụ hội. Mạc Sinh Mạc gia, Lallot nhà Caesar, còn có Phỉ Vô Thuật, ba người họ đều là gia chủ đời sau được ba gia tộc lớn bồi dưỡng, từ nhỏ đã cùng lớn lên, coi như là trúc mã trúc mã.
Hải Lam tinh này là đại bản doanh của Phỉ gia, gia tộc Mạc gia và nhà Lallot không ở đây, nhưng Mạc Sinh và Lallot lại được gia tộc đưa tới Hải Lam tinh trưởng thành. Theo cách nói của Mạc gia và nhà Caesar, so với Mạc gia không khí phóng túng và nhà Caesar tràn đầy bạo lực, bên Phỉ gia tuy có hơi thổ phỉ chút, nhưng vẫn thích hợp cho con nít trưởng thành.
Cũng chính vì thế, Mạc Sinh, Lallot và Phỉ Vô Thuật ba người từ thời con nít ở truồng đã chơi với nhau, cùng phá hoại cùng hại người cùng trêu chọc con gái, bây giờ lớn rồi, lập tức sẽ cùng đi hãm hại học viện thủ đô.
Cuộc sống tương lai thật sự rất đáng mong đợi… Phỉ Vô Thuật vô cùng thổ phỉ cười gian.
Hoa Hoa vẫn luôn trộm đánh giá Vô Thuật ca giật thót, thầm bi ai cho thứ bị Phỉ Vô Thuật nghĩ đến.
Thang máy chạy thẳng tới tầng cao nhất, Phỉ Vô Thuật gác vai Mạc Hoa, cười hi hi bước vào đại sảnh đã được thông suốt hoàn toàn. Bốn vách tường đều là thủy tinh tổng hợp trong suốt, nhìn ra phía ngoài, xe từ lơ lửng đang bay qua bay lại trên những quỹ đạo cao thấp khác nhau, đèn xe năm màu rực rỡ, tạo thành một vùng sáng tráng lệ trên không.
Trong đại sảnh đèn đuốc hoa lệ, Mạc Sinh, Lallot, còn có hộ vệ Ngô Khởi của Lallot, đều đã ngồi bên trong.
Buông Mạc Hoa ra, làm ổ trên sô pha màu đen của mình, Phỉ Vô Thuật mới nhìn sang mấy người bạn tốt, cảm khái nói: “Đã lâu không gặp rồi.”
Trong cuộc sống tương lai, mỗi người đều có chức trách của mình, rảnh nhất chính là y, tụ hội đơn giản thoải mái thế này mấy năm mới có được một lần.
“Tôi không biết khi nào thì một tuần đã có thể định nghĩa là rất lâu?” Nói chuyện chính là Mạc Sinh anh hai Mạc gia, người thanh niên tựa như nước ấm cười tươi nhìn Phỉ Vô Thuật, mắt hoa đào cong cong, điệu bộ hiếu kỳ bình dị dễ gần, “Thật không nhìn ra Vô Thuật cậu sẽ nói mấy lời này, lẽ nào giống như Hoa Hoa nói, mấy ngày không gặp cậu đã đổi tính rồi?”
Phỉ Vô Thuật giật giật khóe miệng: “Mạc Sinh cậu đừng dùng cái món hỏi tình báo đó trên người tôi!”
“Tôi muốn biết mà.” Mạc Sinh chậm rì nói, gương mặt tuấn mỹ có chút ủy khuất, “Nghe nói cậu ghét em trai cậu rồi?”
Một thanh niên bày cái vẻ mặt này là muốn làm trò gì! Phỉ Vô Thuật nghẹn một chút, nhưng nói đến Phỉ Vô Tranh, trước mặt đám anh em này, y cũng lười che giấu: “Đâu chỉ là ghét, nếu có thể, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt nó nữa.”
Mạc Sinh và Lallot nhìn nhau một cái, trong mắt đều có chút kinh ngạc, vốn còn xem là trò đùa, bây giờ xem ra vấn đề này hình như khá nghiêm trọng.