Nói đầu tiên là Hoa Hoa.
Phương diện tinh thần lực của Mạc gia rất có thiên phú, không nói tới Mạc Sinh có tinh thần lực cao đến cấp tám, chỉ nói riêng Hoa Hoa hoàn toàn ngày ngày lười biếng không tu luyện, tinh thần lực cũng cấp bốn, cao hơn trình độ bình quân của liên bang hai tầng, thể chất khiến người ta ghen tỵ ngưỡng mộ oán hận này khiến Phỉ Vô Thuật cực khổ tu luyện cũng có cảm giác nhìn trời thở dài.
Cho nên đối tượng đoạt xác của Hoa Hoa trong trò chơi cũng không phải rất phế.
Cậu đăng nhập trò chơi ba lần, mỗi lần trực tiếp chờ đến khi tiêu hết tinh thần lực bị cưỡng chế đăng xuất, cũng không thể tìm được thân thể NPC vừa lòng. Mà lần thứ tư, cậu bị ngẫu nhiên chuyển tới một tinh cầu tên là Lạc Anh, phát hiện hòn ngọc trong tay thế gia Bạch Vũ của tinh cầu đó, tiểu thiếu gia Bạch Vũ Ưu, thân hình đó tướng mạo đó đều hợp ý cậu, thế là Hoa Hoa không chút khách khí đoạt xác luôn.
Tuy quá trình có hơi tốn sức, nhưng may mà tiểu thiếu gia Bạch Vũ Ưu vốn chính là nhân vật được nuông chiều thành quen, tu luyện tinh thần lực giống hệt Hoa Hoa có thể lén trốn là trốn, nhưng nhóc ta không có thể chất tốt như Hoa Hoa, thế là tự nhiên thua Hoa Hoa một bậc, cuối cùng Hoa Hoa thành công đoạt xác nhóc ta, thu hoạch được thân phận tiểu thiếu gia quý báu, có sự nuông chiều vô điều kiện, có tiền vốn tùy ý tiêu pha, còn có thuốc mỹ dung chăm sóc da cao cấp do gia tộc cung cấp o(≧v≦)o~.
Hoa Hoa hưng phấn biểu thị, thứ vừa lòng nhất ở tinh hệ Hà Việt chính là điều phối sư ~ thuốc đều là thuần tự nhiên, so với mấy sản phẩm hóa học từ viện nghiên cứu liên bang thì ưu tú hơn nhiều!
Chẳng qua Hoa Hoa vẫn có một phiền não rất lớn, Bạch Vũ Ưu có một người cha cực nuông chiều cậu là Bạch Vũ Mạc Liễu, hiện tại cậu là Bạch Vũ Ưu, đương nhiên cũng phải đối mặt người này. Bạch Vũ Mạc Liễu đối với cậu thật sự rất tốt rất dịu dàng, hiện tại nghĩ tới mình đã đoạt thân thể con trai ông, liền cảm thấy đặc biệt hổ thẹn. Cho dù người đó chỉ là NPC trong trò chơi, Hoa Hoa vẫn cảm thấy mình sắp không thể đối mặt ông, sợ mình nhất thời lỡ lòi đuôi, bị người đó dùng ánh mắt căm hận nhìn. Thế là Hoa Hoa tâm địa thiện lương mềm yếu đã giả bệnh rất nhiều ngày trong trò chơi__ dù sao mấy người chơi họ mà đăng xuất, thân thể trong trò chơi sẽ tự động chìm vào trạng thái thực vật, giả bệnh cũng sẽ không bị điều tra ra.
Thỉnh thoảng đăng nhập một lúc, dưới ánh mắt đau lòng của người đó mà căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh dạ dày co giật, chống không được bao lâu đã nhanh chóng đăng xuất.
Sớm biết như thế, cho dù điều kiện có tốt, Hoa Hoa cũng sẽ không đoạt thân thể một đứa con được cha thương yêu. Trò chơi quá chân thật, Hoa Hoa không thể xem cảm xúc của những NPC đó là tập hợp số liệu hư ảo, cậu không nỡ nhìn bộ dạng thương tâm muốn chết của Bạch Vũ Mạc Liễu sau khi biết sự thật… nhưng tiếp tục thế này, có thể che giấu bao lâu?
Cho dù vĩnh viễn giả bệnh, Bạch Vũ Mạc Liễu sẽ không thương tâm đau lòng sao? Gần đây mới ngắn ngủi vài ngày, người đó đã tiều tụy không còn ra hình.
Mà so với Hoa Hoa, Lallot tốt hơn nhiều lắm.
Hắn không có yêu cầu đặc biệt gì với nhân vật trong game, chỉ cần nhìn thấy thuận mắt, không phải loại xấu đau xấu đớn khiến người ta chán ghét là được. Nhưng lần đầu tiên lúc hắn đăng nhập trò chơi, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng ác thiếu bức ép thiếu niên cùng khổ giữa đường.
Vốn dĩ định bay đi tìm thân thể, Lallot thấy người đó ức hiếp quá mức, mà thiếu niên vẫn luôn trầm mặc thống khổ co thành cục thừa nhận cũng đã ngoi ngóp sắp đứt hơi, hắn liền trực tiếp đoạt thân thể của ác thiếu kia__ dù sao cũng phải đoạt xác một người, tên ác thiếu này tuy huênh hoang hống hách hơi khốn kiếp chút, nhưng mặt mũi dù sao cũng xem được, thuận tiện cứu luôn tiểu quỷ nhìn có vẻ thuận mắt kia.
Ác thiếu là trực hệ Tương Thủy Cốc gia tại Bồi Hương tinh, trước giờ nổi tiếng ác, bên cạnh trừ mấy tên tay sai, cực ít bạn tri kỷ, khi đi trên đường cũng không ai dám nhìn hắn một cái, quan hệ ngoại giao ác liệt vô cùng. Thế là Lallot làm rất tự tại, hoàn toàn không sợ bị người quen vạch trần. Nhặt tiểu quỷ đã giở sống giở chết trên đường về, trước mắt đang vừa học tập hệ thống điều phối, vừa lợi dụng thứ học được thử trị liệu.
Tương Thủy Cốc gia là thế gia kiệt xuất trong điều phối sư, Lallot trùng hợp có hứng thú với phương diện này, cảm thấy mình là người tốt có hảo báo, đoạt xác đúng đối tượng ^_^.
Phỉ Vô Thuật dùng ánh mắt kỳ quái liếc Lallot một cái: “Kỳ thật tôi đã muốn hỏi từ lâu __”
Lallot gật đầu tỏ vẻ y cứ hỏi.
“Lallot cậu làm sao lại muốn học khoa làm vườn? Nếu chỉ đơn giản là có hứng thú với hoa cỏ lá cây, cũng quá đáng tiếc…” Đáng tiếc giá trị võ lực phi nhân loại của cậu! Phỉ Vô Thuật có chút ngẩn ngơ nghĩ, nói không chừng đệ nhất chiến thần liên bang mới không phải mình, mà là đại đế tương lai nhà Caesar không hiển sơ không lộ thủy trước mắt này.
“Không phải.” Lallot mỉm cười liếc Ngô Khởi bên cạnh, “Cậu biết đó, tôi ở đâu, a Khởi cũng sẽ ở đó.”
Phỉ Vô Thuật và Mạc Sinh cầu bát quái đều dựng lỗ tai lên nghe, hiểu ý gật đầu.
“Cho nên, tôi không thể đến khoa cơ giáp, ngay cả khoa tác chiến, khoa chỉ huy, khoa trinh sát v.v… mấy khoa bình thường đó đều không thể đi.” Lallot mỉm cười, “Học sinh những chuyên ngành đó quá hăng máu, rất dễ khiến a Khởi nổi nóng.” Hắn nuông chiều nhìn Ngô Khởi tùy tiện ngồi xổm trên ghế, ôm đầu gối hình như đang ngủ, đưa tay vuốt mái tóc ngắn màu đỏ như ngọn lửa của Ngô Khởi, nhẹ giọng, “Nếu mỗi ngày đều phải đánh mấy trận, a Khởi sẽ rất vất vả.”
Phỉ Vô Thuật: “…”
Mạc Sinh: “…”
Mạc Hoa: “…”
Rốt cuộc ai là hộ vệ của ai!!! Lallot cậu có cần dung túng một con dã thú hình người như thế không?!!! Tại sao bọn họ lại có ảo giác chủ nhân đang vuốt lông thú cưng cỡ lớn nhà mình? Nhất định là cách nhìn của họ không đúng!
Lallot thu lại ngón tay nghịch tóc Ngô Khởi trong ánh mắt quái dị của mọi người, dịu dàng cười với mấy người đang nghẹn lời, giọng nói trầm thấp ổn trọng đáng tin: “Hơn nữa, a Khởi nên tu thân dưỡng tính, đã lớn rồi, còn cả ngày tùy ý vọng động vô pháp vô thiên giống như đứa con nít.”
Cái này không phải do cậu chiều ra sao? Cho nên ánh mắt mọi người đều đang yên lặng chất vấn như thế.
Dù sao mỗi lần xung đột với người khác, đánh nhau, chuốc họa, đều có ông ba cậu đứng sau ung dung thản nhiên thu dọn tàn cục, cuối cùng nuông chiều ra một dã thú hoàn toàn không hiểu nguyên tắc sinh tồn của nhân loại cũng rất bình thường đi?
Lallot giống như không nhìn thấy ánh mắt của họ, tiếp tục cười nói: “Lần này trong trò chơi, cũng không thương lượng với tôi một chút, đoạt xác một giác đấu sĩ trên tinh cầu nô lệ, mỗi đêm đều đấu sinh tử với người khác. Bị thương trong trò chơi cũng sẽ đau sẽ mất mạng, các cậu nói xem sao cậu ta lại không sợ chết thế chứ?”
Người đang co thành cục bên cạnh hắn không thoải mái cử động cơ thể, tóc đỏ lay động theo biên độ nhỏ.
“Cho dù gần đây đã nghe lời tôi khuyên, không còn tham gia giác đấu mỗi tối, cũng chạy khỏi lồng rồi, nhưng vẫn mang một thân thương tích, co ro tại nơi nào đó trên tinh cầu nô lệ thoi thóp hơi tàn.” Lallot làm lơ động tĩnh của người bên cạnh, ôn hòa thở dài, “Ai biết lần sau đăng nhập, thân thể đó có chết chưa? Một cơ hội chơi trò chơi tốt như vậy cứ thế mất trắng, lần sau phải chờ tới nửa năm.”
Ngô Khởi cuối cùng ngẩng đầu lên, nhíu mày, con mắt màu đỏ bực bội trừng Lallot: “Đã nói sẽ không sao! Trước khi đăng xuất, có một cô gái bản địa dẫn tôi về, cô ấy nói sẽ chăm sóc tốt thân thể của tôi!”
Mạc Sinh bừng tỉnh: “…” Thì ra trọng điểm là ở đây.
Phỉ Vô Thuật và Hoa Hoa đồng dạng mù tịt: “…” Lệch đề hồi nào vậy? Chủ đề ban đầu của họ là cái gì nhỉ?
Lallot nâng tay vuốt mái tóc ngắn cưng cứng của Ngô Khởi, mái tóc bướng bỉnh y hệt chủ nhân, đâm tay hắn ngứa ngáy, hắn nhịn không được cười lên: “Lần sau đừng tùy tiện tin tưởng người khác.”
“Ừ.” Ngô Khởi buồn bực đáp một tiếng, lại co thành cục, giọng nói khàn khàn mang theo ghét bỏ không kiên nhẫn, “Đừng luôn lo lắng cái này lo lắng cái kia, anh phiền chết được!”
“Ha ha.” Lallot cười.
Phỉ Vô Thuật và Mạc Sinh rùng mình, mẹ ơi lại nụ cười này! Muốn ôm đầu kết bạn khóc chạy quá!
“Mạc Sinh, cậu đoạt xác ai?” Lallot giống như chưa có gì phát sinh, dùng con mắt xanh thẳm xinh đẹp nhìn Mạc Sinh, biểu cảm ôn hòa như mọi khi.
Mạc Sinh lệ rơi đầy mặt, nụ cười khinh bạc phong lưu không giữ được nữa, con mắt hoa đào đau khổ chớp hai cái, nghênh diện áp lực tinh thần cực lớn nói: “Tôi không định đoạt xác ai.”