Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 57



Ngày đó, Tưởng Mộc Cận nói: “Ngươi là ai?”

“Em nói xem?”

“Đừng dùng gương mặt đó nói chuyện với ta!” Tưởng Mộc Cận ngoan lệ nói, nếu không phải là gương mặt đó giống ca ca như đúc, cậu đã sớm đem hắn đánh cho không còn hình dáng rồi.

“Trời sinh anh đã như vậy rồi, là ông ta phong ấn anh ở chỗ này….”

“Ngươi có ý gì?” Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ nói chuyện không chút lưu tình, người trước mắt không phải ca ca của cậu, ca ca cậu không xấu xa như vậy.

“Ha ha, đệ đệ tốt của anh…. không phải em rất yêu anh sao? Sao đột nhiên lại hận anh như vậy hở, chẳng lẽ em chỉ yêu một chút xíu như vậy thôi sao? Nhưng anh rất rõ ràng những chuyện mà em đã làm với anh đó……”

Tưởng Mộc Cận nhíu mày một cái, nói: “Người ta yêu là ca ca của ta, không phải là ngươi!”

“Anh chính là ca ca của em mà……” Nói xong, thân thể của hắn bắt đầu vặn vẹo, hình thể giống ca ca, nhưng cũng không giống, Tưởng Mộc Cận không biết đây là chuyện gì xảy ra.

Dường như cậu nhớ lại một chuyện, một mùa xuân vào hai năm trước, ca ca một mình xông vào tầng hầm ngầm này, sau khi ra ngoài thì cái gì cũng quên mất.

Khi đó cậu đang trong huấn luyện, không cách nào về nhà, khi về đến nhà, ca ca giống như không có việc gì, đối với chuyện ở tầng hầm ngầm hoàn toàn không biết.

Khi đó cậu liền để ý, phát hiện ánh mắt cha nhìn ca ca xảy ra thay đổi, mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng vẫn để cho cậu bắt được.

Người trước mắt không phải ca ca cậu, lại có quan hệ dây mơ rễ má với ca ca, Tưởng Mộc Cận nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy rùng cả mình, sau lưng chịu một chưởng đen kịt, nhất thời máu tươi phun ra……

Cậu không thể tin nhìn người trước mắt, nhìn hắn rõ ràng không có di chuyển, lại có thể phát ra công kích với cậu.

Tưởng Mộc Cận ổn định thân thể, không nhìn sau lưng, vẫn như cũ hung tợn nhìn chằm chằm người nọ.

Gương mặt biến thành hình dạng của ca ca kia đột nhiên nhíu mày, nhìn Tưởng Mộc Cận nói: “Ngươi vậy mà để lại khí trên người hắn?”

Tưởng Mộc Cận không nói gì, trên thực tế cậu còn nghe không hiểu hắn ta đang nói cái gì.

Thấy Tưởng Mộc Cận không nói lời nào, hắn lại nói: “Cũng được, coi như để lại khí thì như thế nào, người có thể có được thân thể kia vẫn như cũ là ta!…… Ngươi xem các ngươi xem, thật là ngu xuẩn, trước mặt cao thủ võ công chân chính, lại còn dám dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy để cùng ta đối chiêu, đáng đời chịu tội! Ha ha ha…… sớm muộn cũng là của ta, sớm muộn cũng là của ta thôi…… ha ha……”

Người nọ điên cuồng cười to, thân ảnh từ từ biến mất, Tưởng Mộc Cận sửng sốt, lập tức chạy lên, không được mấy bước, lại bị công kích.

Ha…… hiện tại cậu bị thương, xem ra những thứ ma quỷ ở tầng hầm ngầm này tìm đúng cơ hội tới trả thù đi: “Hừ…… một đám phế vật……”

Tưởng Mộc Cận bay lên không trung, góc áo nhanh chóng lóe qua, hai tay đấm về bốn phía, xoát xoát xoát từng trận gió lốc quét xuống dưới.

Sàn nhà chấn động, bùm bùm nổ mạnh, Tưởng Mộc Cận tựa như phát điên không ngừng vỗ lên mặt đất, máu chảy ra từ khóe miệng, hoàn toàn không quan tâm.

Rốt cục ma quỷ phía dưới an tĩnh lại, phát hiện Tưởng Mộc Cận bị thương ngược lại vẫn còn sức bật, lập tức không nắm rõ là có nên tiếp tục hay không.

Từng cái thân ảnh tàn khốc, chật vật kia, sau khi bị Tưởng Mộc Cận đánh liền trở nên càng thêm thê thảm, thậm chí còn phát ra tiếng kêu ngao ngao, quanh quẩn trong tầng hầm ngầm.

Bốp bốp bốp…..

“Quả nhiên là người thừa kế Tưởng gia!” Theo tiếng vỗ tay rơi xuống, một âm thanh tán thưởng mạnh mẽ hữu lực truyền tới, bóng đen kia đang ở chỗ cây cột âm u, khiến cho người ta không nhìn thấy hắn.

Tưởng Mộc Cận nhíu mày, cậu biết người này là ai, trong toàn bộ tầng hầm ngầm, năng lực của hắn ta là mạnh nhất, cho tới nay hắn chưa từng động thủ với Tưởng Mộc Cận, lần này không biết tại sao lại đột nhiên chạy ra.

Hiện giờ dị năng của Tưởng Mộc Cận là cấp mười hai, đang hướng về mục tiêu người trên người, mà người mới vừa vỗ tay kia dị năng ít nhất là cấp mười lăm, trước đây hắn không định đánh với Tưởng Mộc Cận, là bởi vì cảm thấy Tưởng Mộc Cận không đủ tư cách, chẳng lẽ bây giờ đã cảm thấy Tưởng Mộc Cận đủ tư cách sao?

Tưởng Mộc Cận cười lạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú quỷ mị trong nháy mắt lạnh xuống, nhóm ma quỷ xung quanh cũng bắt đầu run rẩy, ngược lại người nọ như cười như không nhìn Tưởng Mộc Cận, hoàn toàn không có hành động. Giống như đang chờ gì đó, đang mong đợi gì đó.

Cho tới bây giờ Tưởng Mộc Cận chưa hề sợ hắn, ngược lại, cậu đã sớm muốn cùng người này đánh một trận, trước kia vì ngại năng lực mình có hạn, đối phương căn bản nhìn không vừa mắt, bây giờ đúng lúc, hắn đi ra, còn nói này nói nọ, tự nhiên cậu sẽ không nương tay.

“Chờ một chút!” Đối phương đưa tay ra ngăn cản, cả người lộ ra.

Hắn không giống với những ma quỷ khác, một thân ăn mặc thật chỉnh tề, bộ dạng trung niên, ít nhất cũng đã bảy tám chục tuổi đi, sắc mặt hơi tái nhợt, giống như là quanh năm ở nơi âm u nên biến thành trắng bệch, không có huyết sắc, nhưng cũng có vẻ nhàn nhã, hoàn toàn không có dáng vẻ bị đánh, Tưởng Mộc Cận híp mắt một cái, nghiêm túc quan sát.

Người kia nói: “Tôi không phải tới đây để đánh với cậu, tôi tới đây để dạy dỗ cậu!”.

“Dạy dỗ tôi? Chỉ bằng ông?” Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không có dáng vẻ bị chọc giận, ngược lại cảm thấy buồn cười, giọng nói mang theo sự cao ngạo quật cường.

“Người tuổi trẻ à, không nên quá kích động, chẳng lẽ cậu đã quên mục đích hôm nay cậu tới nơi này sao?” Đối phương vẫn là một bộ dáng nhàn nhã.

Tưởng Mộc Cận sửng sốt, nghĩ thầm: ca ca quan trọng hơn! Xoay người muốn rời đi.

Người nọ lại đuổi theo, cười nói: “Không phải tôi đã nói, hôm nay muốn dạy dỗ cậu sao? Đừng có chạy trốn chớ…..”

Tưởng Mộc Cận mặc kệ hắn, vẫn như cũ đi về phía trước, lợi dụng dị năng không khí, tự nhiên bay trên không trung.

Hình như người nọ là dị năng thuộc tính thổ, tùy ý đuổi theo cậu, rất nhanh liền vượt qua Tưởng Mộc Cận.

Đây chính là sự khác biệt của dị năng cấp mười lăm và cấp mười hai sao? Tưởng Mộc Cận suy nghĩ, quả nhiên là không giống nhau, người này rất mạnh.

Hắn chỉ cần lượn tới lượn lui giữa mấy bức tường đã có thể đuổi kịp cậu, cậu cũng không khỏi nghiêm túc lên.

Tưởng Mộc Cận toét miệng cười nói: “Muốn đánh sao? Ha ha……”

“Đã nói muốn dạy dỗ cậu!” Một quả đấm không chút nào ngoài ý muốn quất tới, Tưởng Mộc Cận nghiêng người tránh được, nhưng lại không tránh được một quyền khác, bả vai hứng chịu một quyền.

Vốn dĩ cậu còn thương tích trong người, một quyền này đánh xuống nhất thời lại phun ra một ngụm máu tươi.

Người nọ lại hoàn toàn không thèm để ý, cười nói: “Nhóc con, mở rộng kiến thức đi, chiêu này gọi là giương đông kích tây!”

“…….”

Tưởng Mộc Cận không nói gì nhìn hắn, người nọ là đang đùa với cậu đi, lại làm cái trò xiếc như vậy, thật không biết là hắn thật sự muốn dạy dỗ cậu, hay là muốn bị cậu dạy dỗ nữa.

Hai người lại đánh nhau trên không trung, vách tường cứ như vậy ầm ầm ầm ngã xuống, đập đến người phía dưới, nhóm ma quỷ lập tức chạy trốn.

Cao thủ so chiêu, không thể xem cuộc chiến!

Không thể không nói, cho dù Tưởng Mộc Cận toàn lực nghênh chiến, thì cậu cũng không đánh thắng người trước mắt này, bất luận là cấp bậc dị năng, hay là cấp bậc kinh nghiệm, cậu cũng không thắng được hắn.

Tưởng Mộc Cận cũng coi như là sống lại ở trong tầng hầm ngầm này, lần đầu tiên khi cậu tiến vào nơi này thì mấy thứ ma quỷ ở phía dưới kia liền đánh muốn đưa cậu vào chỗ chết, theo cái đà đó thì nhất định sẽ đánh chết cậu.

Cũng là khi đó cậu mới biết được đúng là cha có thể nhẫn tâm như vậy, cũng là khi đó cậu thức tỉnh dị năng của mình, giết chết mấy ma quỷ kia, trốn thoát, cũng không muốn đi vào đây nữa, kết quả ngày hôm sau vẫn phải tiến vào.

Cậu chậm rãi thu phục hết những người ở tầng hầm ngầm này, đến khi không ai dám ra tay với cậu nữa, người này vẫn không đi ra dạy dỗ cậu!

Đúng vậy, thật sự là hắn đang dạy dỗ cậu, hắn không đem Tưởng Mộc Cận đánh vào chỗ chết, luôn cố ý tránh đi chỗ chí mạng.

Tưởng Mộc Cận cũng phát hiện điểm này, dù sao thì đánh không lại hắn, mình phản kháng chẳng qua là có thể trì hoãn thời gian mà thôi, định mặc cho hắn đánh, cậu cần nhanh một chút nhanh hơn một chút đi ra ngoài nhìn ca ca của cậu.

“Hừ…… nhóc con được lắm, cậu cứ như vậy xác định tôi sẽ không giết cậu à!?” Nhìn dáng vẻ chuẩn bị ăn đòn của Tưởng Mộc Cận, hắn rất khó chịu, tâm tình rất hỏng bét.

Tưởng Mộc Cận nhếch miệng cười với hắn, hoàn toàn không vì bị đánh mà lộ ra biểu tình tức giận, điều này làm cho người nọ càng thêm khó chịu: “Nếu cậu còn không phản kháng, tôi liền đánh chết cậu!”

Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ không phản kháng, người nọ mềm nhũn, nói: “Được rồi, chỉ cần cậu có thể trong ba mươi chiêu công kích được tôi một phần, tôi sẽ để cho cậu trở về!”

Hắn dễ dàng lắm sao, kể từ khi bị Tưởng Trạch Thành bỏ ở nơi này, cả ngày trông chừng người thừa kế bảo bối này của hắn ta, rất sợ cậu thật sự bị ma quỷ giết, chỉ sợ cậu mềm lòng bỏ qua cho ma quỷ gì gì đó, sao giờ ngược lại mình mới là người mềm lòng hở?

Aiz…… người nọ nhìn Tưởng Mộc Cận lớn lên, đối với hắn mà nói thì Tưởng Mộc Cận giống như con trai ruột, nhìn cậu từng ngày từng ngày lớn lên, nhìn cậu lần lượt tiến bộ, mới mười tám tuổi cũng đã đột phá dị năng cấp mười, thật là không đơn giản, đúng thật là thiên tài.

Thế mà, tên thiên tài này lại thua trong tay ca ca nó, hu hu hu…… ca ca nó tốt như vậy sao? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn trông nó không tốt sao?

Tưởng Mộc Cận cười lạnh một tiếng, thừa lúc lực chú ý của hắn không tập trung, đem hỏa cầu đã sớm chuẩn bị xong đánh về phía góc quần áo của hắn, đợi đến khi từng trận mùi khét truyền tới, hắn mới phản ứng được: “Hít hít…… mùi gì vậy?”

Nhìn sau mông mình bốc khói, hắn gấp đến độ giơ chân, thiếu chút nữa té xuống……

Tưởng Mộc Cận dứt khoát nhanh chóng bổ thêm cho hắn một cước, đơn giản dễ dàng liền thu phục, bay ra cửa.

***

Ca ca vẫn như cũ lẳng lặng nằm ở trên giường, nhưng mà cậu biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định ca ca sẽ không sao, nhất định sẽ khá hơn, cậu tin chắc, ca ca cũng không yếu ớt như cậu nghĩ.

Tưởng Mộc Mộc mở mắt, đôi mắt đen dường như thay đổi thành một loại màu sắc khác, màu đỏ sẫm.

Hắn kiểm tra thân thể của mình, lại giật giật xương chân, lật người nhảy xuống giường, quen cửa quen nẻo tìm được phòng y tế, lẳng lặng đứng ở cửa, trong mắt tràn đầy mùi vị khiêu khích, tà khí.

Trong tay tụ tập đầy một đám khí đen, từ từ nén lại thành một khối, phóng về hướng Tưởng Mộc Cận đang nằm trên giường bệnh.

Trần Tú Nhã là người đầu tiên chú ý tới Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc này không giống đứa con trai bình thường bà vẫn nhìn, Tưởng Mộc Mộc này rất nguy hiểm, hắn muốn giết đệ đệ hắn yêu sâu sắc sao?

Trần Tú Nhã không suy nghĩ nhiều, tình mẹ bộc phát, thân thể thoáng hiện qua ngăn trước mặt Tưởng Mộc Cận, nhận công kích của đám khí đen kia, vẻ mặt kinh sợ…… không thể tin nhìn Tưởng Mộc Mộc, đây không phải là con bà, lực sát thương của con bà tuyệt đối không có lớn như vậy!

Nhưng mà, không đợi bà quan sát xong, liền mất đi ý thức.

Tưởng Trạch Thành đột nhiên phản ứng lại, đón lấy Trần Tú Nhã, vẻ mặt tức giận nhìn Tưởng Mộc Mộc ở ngoài cửa.

Hai mắt tà mị của Tưởng Mộc Mộc hơi hơi nhếch lên, đôi môi đỏ thắm khác thường, thậm chí biến thành màu đen giống như trúng độc, cười lạnh nói: “Tưởng lão đại, phong ấn tôi lâu như vậy, không nghĩ tới tôi sẽ còn xuất hiện đúng không!”

Nói xong, ném khối khí đen trên tay kia qua.

Một tay Tưởng Trạch Thành đánh trở về, dễ dàng hóa giải, thiết trí kết giới, sau khi giao Trần Tú Nhã cho bác sĩ, tự mình đi ra.

Faulk cũng muốn cùng đi ra, Tưởng Trạch Thành nói: “Cậu trông bọn họ!”

Faulk không thể làm gì khác ngoài ẩn nhẫn gật đầu một cái, người tổn thương các chủ nhân tuyệt đối không thể tha thứ, chủ thần nói cho hắn biết, người đang dùng thân thể của đại thiếu gia là người khác.

Tưởng Trạch Thành đi ra, mặt đối mặt nhìn Tưởng Mộc Mộc, dáng vẻ cứ như chuyện mới vừa rồi chưa từng phát sinh qua.

“Không hổ là Tưởng lão đại, dị năng của ông thật đúng là càng ngày càng thuần thục…… ha ha, có võ thuật không đi tu luyện, ngược lại tu luyện dị năng, ông cũng quá sa đọa rồi……” Vành mắt Tưởng Mộc Mộc đỏ lên, dáng vẻ vô cùng tức giận.

Tưởng Trạch Thành nói: “Ngươi muốn sao?”

Tưởng Mộc Mộc nói: “Ha ha, thân thể của tôi đã không còn ở đây nữa, ông nói xem tôi muốn như thế nào đây?”

Tưởng Trạch Thành nhìn hắn, trên mặt vẫn như cũ một chút biểu lộ cũng không có.

Tưởng Mộc Mộc ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, còn đốt điếu thuốc, hút.

Tưởng Trạch Thành không nói hai lời, giành lại tàn thuốc kia, không cho phép hắn tiếp tục hút: “Đây không phải là thân thể của ngươi, ngươi có chừng có mực cho ta!”

“Ha ha….. Tưởng lão đại, vậy lúc trước khi ông phong ấn tôi có nghĩ tới hay không, tôi căn bản không hiếm lạ cái thân thể phế vật này!?”

Tưởng Trạch Thành không nói lời nào, Tưởng Mộc Mộc tiếp tục nói: “Tôi không ngờ ngay cả biện pháp như thế ông cũng nghĩ ra được, lần trước, tôi chỉ bất quá là khống chế con trai bảo bối của ông một chút thôi, ông liền đem tôi phong ấn trong căn phòng tối đen, ông thật là đủ ác nha……”

Tưởng Trạch Thành vẫn như cũ không nói lời nào, mặc cho hắn giống như nổi điên chửi mắng ông, một chút phản ứng cũng không có.

Những chuyện này, không thể nói chính xác được ai đúng ai sai, nhưng mà bây giờ người này lại làm thương tổn người nhà của ông, thậm chí còn khống chế thân thể con trai ông, cho dù trước kia mình làm ra chuyện gì thật có lỗi với hắn, thì ông cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.

Tưởng Mộc Mộc mắng cũng mắng rồi, nói cũng đã nói, liền an tĩnh lại, lại nói hắn cũng không phải là Tưởng Mộc Mộc chân chính.

Cuối cùng, Tưởng Trạch Thành mới phun ra một câu: “Thân thể của ngươi cũng không có hư hao!”

Tưởng Mộc Mộc vừa muốn cầm lên một điếu thuốc khác, tay run lên, không thể tin nhìn Tưởng Trạch Thành: “Ông……. ông nói thật?”

Tưởng Trạch Thành nhìn lại hắn, ánh mắt chính trực giống như đang nói: ta không thèm nói dối ngươi!

Tưởng Mộc Mộc để điếu thuốc xuống, đứng lên: “Thực ngại quá, bây giờ tôi rất cần thân thể này, trước hết mượn nha!”

Tưởng Trạch Thành nhìn hắn từ từ đi ra ngoài, đến cửa mới lên tiếng: “Sở Lẫm, ngươi có hôm nay tất cả đều do một tay ngươi tạo thành! Ta sẽ không quên, ngươi thương tổn vợ của ta!”

Sở Lẫm sử dụng thân thể Tưởng Mộc Mộc lúc này hoàn hồn nhìn Tưởng Trạch Thành, chỉ thấy bóng lưng ông chợt lóe lên, hắn vĩnh viễn cũng không hiểu rõ người này.

Mím môi nói: “Cũng bởi vì như vậy, tôi mới chịu dùng thân thể này đó chớ……”

Chân trước hắn mới vừa bước ra cổng lớn Tưởng gia, chân sau Faulk còn nhanh hơn hắn đang chờ hắn ở cửa, Faulk nói: “Lão gia nói, muốn tôi hỗ trợ chăm sóc thân thể đại thiếu gia, giám thị anh!”

Sở Lẫm nhìn gương mặt ngăm đen của Faulk, thân hình mạnh mẽ, trêu đùa nói: “Rất hấp dẫn nha…… xem ra ở trên giường hẳn là rất mất hồn, rất hăng hái đây…..”

Gương mặt Faulk đỏ lên, cho dù đen thì vẫn có thể nhìn thấy một mảnh đỏ ửng, Sở Lẫm càng cao hứng hơn đi về phía trước, vừa đi vừa cười lớn.

Faulk cả giận nói: “Anh không được dùng thân thể của đại thiếu gia nói ra những lời khó nghe như vậy!”

“Thế nào, đại thiếu gia của cậu làm cũng đã làm, lại còn ngại người khác nói sao?”

“Anh…..” Faulk tức giận thở hổn hển, hắn vốn không có tài ăn nói gì, căn bản là không đối phó được Sở Lẫm.

END 57

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv