Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 90: Cưới tiểu thiếp



Hạ Nhàn tớiđây đáp lời “Quận chúa, nước thuốc tắm đã chuẩn bị tốt rồi, người có thể đi tắm, súp thì chờ tới khi Quận Chúa đi ra ngoài là có thể ăn.” .

Hạ Nhàn ngạc nhiên mà nhìn Ôn Uyển thảnh thơi đi vào trong hồ tắm. Nơi nào có nửa điểm tức giận và không vui. Chẳng lẽ tin tức sai, tướng quân vàQuận Chúa không có cãi cọ, nếu không thì làm sao có thể thoải mái mà đivào trong nước suối mà tắm. Ôn Uyển ăn bữa tối xong thì đi tản bộ tiêuthực, sau đó tâm tình vui vẻ thì sai Hạ Dao cùng nàng đánh hai bàn cờ.Tới giờ thì chuẩn bị đi ngủ.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển không có hỏi xem là có chuyện gì xảy ra, thấy thái độ của Ôn Uyển thì trong lòng nàng có chút bận tâm, nàng chỉ sợ Ôn Uyển càng nghĩ nhiều thì mọi chuyện sẽcàng trở nên hỏng bét, cho nên cũng ở một bên mà giải thích: “Quận chúa, hôm nay Bạch tướng quân đi săn thú, lúc trở lại thì gặp một nữ tỳ lỗmãng không cẩn thận mà đụng phải tướng quân, có lẽ cũng bởi vì như vậynên mới lây dính mùi phấn. Quận chúa, tướng quân thật sự không có làmchuyện có lỗi với quận chúa.”

Hạ Dao nguyên bản còn tưởng phảitốn rất nhiều miệng lưỡi nhưng lại nghe thấy Ôn Uyển cũng không thèm để ý nói: “Ta biết.” Làm sao hai người đi hưởng tuần trăng mật còn có thể đi tìm nữ nhân khác được, nếu thật sự là như thế thì nàng mất nhiều côngsức dò xét xuống cũng chỉ là một chuyện chê cười. Tuy nàng biết nhưnglại muốn cho Bạch Thế Niên có thể nhớ kỹ được là có một số chuyện tuyệtđối không thể đùa giỡn. Chỉ sợ dù có nói giỡn cũng không được. Ôn Uyểnmuốn để cho Bạch Thế Niên biết rõ được rằng điểm mấu chốt của nàng là ởđâu.

Ôn Uyển không phải chỉ phòng ngừa chu đáo, mà muốn đem tấtcả nguy cơ bóp chết từ trong trứng nước. Bạch Thế Niên hôm nay có thểnói đùa nhưng nói đùa nhiều cũng sẽ tưởng thành thật. Mười năm, mười năm không phải là mười ngày. Nàng chính là muốn để cho Bạch Thế Niên nhớ kỹ lần dạy dỗ này, có một số việc không nói làm, thì cho dù chỉ nói thôicũng không thể nói. Một câu vui đùa có thể làm cho nàng mất đi lí trí,vậy nếu thật sự làm chuyện có lỗi với nàng thì hậu quả kia Bạch Thế Niên cũng có thể tự mình suy nghĩ được .

Ôn Uyển suy nghĩ tới mùiphấn gay mũi kia. Ôn Uyển nhíu chân mày nói: “Đi điều tra cái tỳ nữ kiaxem, chỉ là một nha hoàn bình thường thì bôi nhiều phấn trên người làmcái gì ? Còn đúng lúc hợp tình mà đụng vào trong ngực Bạch Thế Niên . Đi dò tra một chút xem có phải là gian tế hay không ? Nếu là gian tế thìđiều tra xem người sau lưng nàng là ai, nếu không phải là gian tế thìđánh giá xem nàng có tốt không , liền tìm cho nàng một hộ trong sạch rồi gả đi, nếu không tốt thì thì trực tiếp bán đi ra ngoài, nam nhân của ta mà cũng dám câu dẫn, thật là đáng chết.”

Hạ Dao gật đầu một cái. Chần chờ một chút liền nói: “Quận chúa, thật ra thì mới vừa rồi, ngườirất quá đáng. Cho dù có tức giận lớn hơn nữa thì cũng không thể động thủ được.”

Ôn Uyển nghe xong liền cười nói: “Làm sao? Bất bình dùmBạch Thế Niên rồi?” Chuyện này nhìn mặt ngoài. Đúng là nàng quá đáng.Cho dù có cãi lộn đi nữa thì cũng không được động thủ. Vốn là hai ngàytrước hỏi Bạch Thế Niên lúc giận giữ thì có thể đánh nàng hay không? Giờ tốt nha, hiện tại thì biết rồi, chỉ có nàng giận dữ mới làm bị thươngngười ta.

Hạ Dao lắc đầu: “Không phải vậy, nô tỳ sợ Quận Chúa làm như vậy sẽ tổn thương tình cảm vợ chồng, quận chúa, sau này nhữngchuyện như thế đụng phải thì cũng cần phải lí trí một chút.” Thật lâurồi nàng không nhìn thấy Ôn Uyển vọng động như vậy, ừ, thật giống như từ khi nàng đi tới bên người Ôn Uyển tới giờ thì chưa thấy Ôn Uyển vọngđộng qua lần nào. Lần này đoán chừng là thật sự thương tâm, Ôn Uyển vôcùng coi trọng Bạch Thế Niên, nàng cũng đều nhìn thấy trong mắt, nàng mở lời khuyên Ôn Uyển là sợ Ôn Uyển hối hận.

Ôn Uyển cười gật đầu: “Ngươi yên tâm. Ta biết.” Lần này bởi vì nguyên nhân đặc thù thôi, nàng không phải là người cuồng bạo lực.

Hạ Dao dò thăm tin tức. Tỳ nữ kia không phải là gian tế mà là một nhahoàn, lớn lên có mấy phần thùy mỵ, bình thường danh tiếng quả thực không tốt , Hạ Dao nghe thấy tin tức như thế là có chủ tâm câu dẫn Bạch ThếNiên hay vô ý đụng vào Bạch Thế Niên , Hạ Dao cũng không có lãng phíthời gian đi thăm dò, chỉ một tỳ nữ mà thôi, lập tức đem người này bánra bên ngoài, còn việc bán đi đâu thì Hạ Dao không có nói với Ôn Uyển,mà Ôn Uyển cũng không có hỏi.

Ngày thứ hai Ôn Uyển vẫn giống nhưbình thường, phải nói là giống như trước kia, nên cười thì cười, nên ngủ thì ngủ, đánh cờ, cắm hoa, nhàm chán thì nghe một chút bát quái, sau đó không có chuyện gì làm tốt hơn thì lại ăn. Tất nhiên là đa phần thờigian đều dùng trên việc vẽ tranh, chẳng qua vẽ cũng là thời điểm từngchút chung đụng cùng với Bạch Thế Niên , Ôn Uyển tính toán vẽ thành mộttập tranh sau này cho con cháu xem.

Hạ Dao cũng có chút ngẩn ngơ. Hai người cãi nhau chỉ là giả, nếu không tại sao người ngoài gấp gápnhưng bản thân Quận Chúa lại không vội: “Quận chúa, tướng quân ngay cảlời nhắn cũng không cho người đưa tới, người xem có cần nô tỳ đi truyềnlời cho tướng quân hay không?”

Ôn Uyển cười nói: “Mặc kệ hắn, hắn muốn dây dưa thì cứ để cho hắn dây dưa, xem người nào dây dưa ngườinào.” Khốn kiếp, trước khi đi cũng không chào hỏi với nàng, khẩu khí này Ôn Uyển cũng còn không có hạ xuống đâu: “Rốt cuộc là chuyện gì để chohắn phải vội vàng ra ngoài như vậy.”

Hạ Dao nói: “Là Bảo Bảo Cương đã xảy ra chuyện.”

Bảo Bảo Cương ở kỹ viện chơi gái, nhìn trúng một cô nương. Đáng tiếc cái cô nương này lúc trước đã bị người ta bao hết. Tính tình của Bảo Bảo Cương liền nổi lên, nhất định phải muốn nên đã đánh lộn. kết quả là lỡ tayđánh chết người, mà người bị đánh chết này lại là đệ tử tôn thất, mặc dù chỉ là một con tư sinh và là một kẻ quần áo lụa là tiêu chuẩn. nhưng để cho một hán tử lỗ mãng như Bảo Bảo Cương đánh chết thì thể diện của đệtử tôn thất biết để đi đâu. Mệnh quan triều đình thì như thế nào? Giếtngười là phảiđền mạng. Cho nên, Bảo Bảo Cương bị bắt đi Đại Lý Tự. Bâygiờ đang ở Đại Lý Tự ăn cơm tù.

Bạch Thế Niên trước hết đi tìmlão bản kỹ viện này, đem chân tướng mọi chuyện tìm hiểu rõ, Bạch ThếNiên rất khẳng định một chuyện. Bảo Bảo Cương bị trúng kế.

DiệpTuần cũng hiểu, nhưng hiểu rõ là hiểu rõ, dù hắn đi ra ngoài cũng ngườita bàn điều kiện người ta cũng không nhìn hắn, chỉ có Bạch Thế Niên mớicó tư cách này.

Bạch Thế Niên hỏi: “Điều tra ra được người sau lưng giở trò là ai không?”

Phùng quản gia lấy làm tiếc nói: “Tướng quân, không tra ra được, vũng nướcnày thực sự rất sâu, những người này là muốn kéo chân sau của Bảo tướngquân. Cho dù có là dạng nào thì Bảo tướng quân cũng ở trong phủ tướngquân.” Dĩ nhiên, chủ yếu do Bảo Bảo Cương là huynh đệ sinh tử với BạchThế Niên , nếu không quan tâm thì sẽ rét lạnh lòng không ít người, đốivới danh dự của Bạch Thế Niên sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Diệp Tuâần sau khi trầm tư một chút nói: “Lão Phùng, ngươi đi tới phủ Quận Chúatìm đại quản gia đinh, ở chỗ hắn người đông, dò thăm tin tức so vớingươi thì linh thông hơn.” Ôn Uyển có thể đặt chân ở kinh thành nhiềunăm như vậy thì sau lưng khẳng định có con đường truyền tin của riêngmình, điểm này cũng chỉ là chuyện nhỏ không cần phải nói.

Quảnhiên giống như Diệp Tuần đoán trước, sau lưng Bảo Bảo Cương là có người lập kế, mà người phía sau màn này có Văn gia, Trần A Bố, còn có Thíchgia. Không có điều tra ra thì còn không biết đâu!

Diệp Tuần cóchút nhức đầu rồi, ba nhà này cũng không tiện xử lí. Nhưng sau lưng rõràng còn có những thế lực khác: “Tướng quân, nếu như ta đoán không saithì phía sau màn có bàn tay thôi thúc của mấy vị hoàng tử. Mục đích thực sự của những người này là tướng quân, hoặc nói là quận chúa,. Tướngquân, Quận Chúa nói như thế nào?” Bạch Thế Niên hết năm nay cũng phải đi biên quan rồi, những người này cho dù muốn mượn hơi thì khoảng cach xaxôi như vậy chẳng lẽ còn có thể bức vua thoái vị sao? Nếu không cũngkhông cần quanh co lòng vòng đi tính toán Bạch Thế Niên như vậy.

Khóe miệng Bạch Thế Niên co rút lại. bởi vì lúc ấy hắn đang lo âu, cộng thêm còn giận với Ôn Uyển nên sau khi trở lại hình như cũng không có nóichuyện này với Ôn Uyển . Đoán chừng lúc này. Ôn Uyển đang tức giận đây:“Ta không có nói cho nàng biết, chuyện của ta cũng không muốn để chonàng ra mặt giải quyết.” Nếu như gặp chuyện phải dựa vào Ôn Uyển giảiquyết, bên ngoài còn không biết nói hắn như thế nào đây, cũng khiến lòng tự ái của Bạch Thế Niên dâng cao.

Diệp Tuần tỏ vẻ hiểu. Nam nhân mà, luôn luôn có tôn nghiêm của mình “Hiện tại chủ yếu nhất chính làđánh chết người này, còn là một tôn thất đệ tử. Mặc dù không có lên giaphả, chỉ là một đứa con tư sinh nhưng những người này sợ là muốn nhân cơ hội mà đòi chỗ tốt hơn.”

Bạch Thế Niên nhíu mày, muốn chỗ tốthơn . Không chỉ có riêng một chút thôi đâu, nhất định sẽ là công phu sưtử ngoạm, hơn nữa muốn bảo vệ Bảo Bảo Cương mang ra ngoài cũng không códễ dàng. Nhưng nhất định cần phải đi tìm người đàm phán trước.

Đáng tiếc. Nhà người kia căn bản không trúng chiêu này của Bạch Thế Niên .Người Bạch Thế Niên phái đi cũng đầy bụi đất mà trở về nói. Không có nói gì tốt, lấy mạng đền mạng.

Bạch Thế Niên nghe được câu này,trong mắt lập tức có sát khí. Suy nghĩ một chút thấy mềm không được thìlập tức mạnh dạn: “Ta thấy thay vì chu toàn cho bọn họ thì dứt khoáttrực tiếp trình hoàng thượng để xin ý liến, ta cũng không tin hoàngthượng sẽ vì một kẻ quần áo lụa là mà chém đầu một vị mãnh tướng.” Cáiphương pháp này, trực tiếp nhất, cũng là hiệu quả nhất.

Diệp Tuần ngạc nhiên mà nhìn Bạch Thế Niên : “Nếu là thật sự náo loạn tới chỗhoàng thượng thì chỉ cần có chút không nhỏ cũng có thể thành đại sự.”Hoàng Đế hẳn là đã biết, nhưng Hoàng Đế lại lựa chọn bàng quang đứngnhìn để xem mọi chuyện phát triển.

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Sẽ không xảy ra chuyện lớn, chẳng qua là có chút trách phạt là không thể tránh được.”

Diệp Tuần có chút không đồng ý. Nếu Hoàng Đế thật sự nhúng tay, nhất định là đánh 50 đại côn, Bảo Bảo Cương cũng sẽ không chết nhưng đối với tiền đồ khẳng định là có ảnh hưởng. Vạn nhất gây ra hiểu lầm thì đó chính làbất lợi nhất.

Bạch Thế Niên suy nghĩ kỹ một lúc, không cần phảivì chuyện này mà luồn cúi, hiện tại người cũng bị bắt vào nhà giam rồi,luồn cúi thì cũng vào nhà giam. Bạch Thế Niên suy nghĩ muốn đi nhà giamthăm Bảo Bảo cương. Bạch Thế Niên buồn bực được muốn hộc máu chính là,thế nhưng không được vào thăm.

Cũng may Hạ đại quản gia rất quantâm, tự mình đi đả thông quan hệ, được cơ hội gặp mặt một lần. Diệp Tuần thấy sắc mặt Bạch Thế Niên xanh lại thì âm thầm cười trộm.

BảoBảo Cương biết mình đánh chết một hoàng thân quốc thích, lúc ấy giốngnhư nằm mơ, hơn nữa hắn thật sự không nghĩ là dưới tay mình lại đánhchết người, nhưng cho dù biết là bị trúng kế thì như thế nào, đánh chếtngười chính là sự thật, ở đây lại không phải là biên quan.

BạchThế Niên thấy khuôn mặt đầy râu ria của Bảo Bảo Cương thì trong lòngkhông biết là tư vị gì: “Bảo cương, ta đang cầu tình cùng với hoàngthượng, Hoàng Thượng là Minh Quân, chắc chắn sẽ không xử tử hình, nhưngcó thể sẽ bị giáng xuống làm dân thường. Không biết ngươi có đồng ý haykhông?”

Xuống làm dân thường so với mất mạng thì tốt hơn, đương nhiên là Bảo Bảo Cương đồng ý .

Bạch Thế Niên nhận được sự đồng ý của Bảo Bảo Cương, liền tiến cung tìmhoàng đế, cùng Hoàng Đế cầu tình, võ nghệ của Bảo Bảo Cương Hoàng Đếcũng được thấy tận mắt, nếu để cho người này đền mạng thì tổn thất mộtviên mãnh tướng, nếu Hoàng Đế đồng ý thì hắn còn có thể có những phươngpháp khác .

Thật ra thì Hoàng Đế đã sớm biết, hắn còn đang xemBạch Thế Niên xử lý chuyện này như thế nào, không ngờ chỉ chốc lát đãđem quả cầu đá về phía mình. Hoàng Đế cũng suy nghĩ giống như Bạch ThếNiên, không thể để tổn thất một vị mãnh tưỡng như vậy được, kẻ trực tiếp bị đánh chết kia cũng chỉ là kẻ quần áo lụa là làm nhiều việc ác, cóchết cũng chưa hết tội, với hành động kết án được sắp đặt thì tất nhiênBảo Bảo Cương cũng vì một quan viên chạy tới kỹ viện mới dính án ( quanviên thì không thể chơi gái ) , vốn Hoàng Đế còn muốn trực tiếp bắt làmdân thường, nhưng nghĩ lại, cuối cùng cũng xử phạt giáng xuống ba cấp.Cái xử phạt này không tính là nhẹ nhưng cũng không tính là nặng.

Bảo Bảo Cương trực tiếp từ quan Tứ phẩm hạ xuống thành Lục phẩm. Liều mạngđánh trận hơn mười năm, nói không khó chịu là không có khả năng, mỗi một lần thăng quan cũng đều là lấy mạng tới đổi lại. Nhưng cái kết quả nàyđã ở ngoài dự kiến, chỉ cần có mạng để lại thì chức quan cũng có thể tìm trở về. Bạch Thế Niên có chút xấu hổ, đang định nói lời an ủi thì ngheđược trong cung có người tìm tới.

Bảo Bảo Cương nhìn thấy vị mỹnhân ngày đó ở trong hoàng cung, nghe được người ta nói đây là Hoàng Đếthưởng cho hắn thì lúc ấy cũng trợn tròn mắt : “Này. . . . . .”

Công Công trong ngày thường đi tuyên thánh chỉ, ai mà không có bộ dánggiương cao khí thế lên. Chẳng qua lần này tới trong phủ tướng quân,những người này cũng không dám sĩ diện, vạn nhất mà bị Quận Chúa biếtđược thì đúng là không ăn hết được đau khổ. Vị công công này nở nụ cườichân thành nói: “Hoàng thượng nói, bên cạnh Bảo tướng quân không cóngười hầu hạ nên ban thưởng cho tướng quân, để nàng ở bên cạnh hầu hạngươi.”

Sau khi công công đi, Bảo Bảo Cương hỏi Bạch Thế Niên“Tướng quân. Huynh nói xem hoàng thượng có ý gì?” Có một người nữa tựnhiên là hắn cao hứng, nhưng tình huống này lại khiến cho hắn không sờra được.

Bạch Thế Niên cười, chỉ nói hoàng thượng ban thưởng thìcứ việc lấy là được, đây chính là điển hình của trước đánh một gậy saucho thêm quả ngọt.

Bảo Bảo Cương cau mày nói: “Tướng quân, vợ của ta còn chưa có cưới, lại có một mỹ nhân như vậy thì sau này làm sao tìm được vợ đây?” đẹp tuy là đẹp nhưng đây là một, ừ, tỳ nữ trong cung,không thể làm chánh thê được. Vợ không cưới mà cưới một quý thiếp (Hoàng Đế ban thưởng thì nhất định phải là quý thiếp rồi ). Vậy sau nàyhắn làm sao cưới vợ nữa.

Bạch Thế Niên trầm tư sau đó nói: “Ngươi không phải là vẫn nhớ nhung nàng sao?”

Ngày đó Bảo Bảo Cương nhìn thấy nữ tử này. Quả thật vẫn nhớ mãi không quên.Cũng muốn cưới một người vợ đảm đang, bên cạnh cũng có người biết lạnhbiết nóng. Nhưng sau khi biết nàng này chính là tội quan ( nàng này làCung tỳ, tổ tiên là quan viên phạm tội, sau bị chuyển sang làm nô tỳ,thân phận rất thấp), nếu như chẳng qua chỉ là cung nữ còn miễn cưỡng cóthể. Nhưng là nô tỳ, vậy thì không được. Sau này hài tử sinh ra sẽ phảikém hơn người ta một bậc, cho nên hắn mới tạm dừng tâm tư lại. Nhưng bây giờ hoàng thượng lại cho hắn một vấn đề khó. Cái này thì biết xử tríthế nào?

Bạch Thế Niên xem thấu tâm tư của Bảo Bảo Cương : “Biênquan nhiều tướng sĩ không cưới được vợ như vậy, nữ tử này mặc dù thânphận có thấp một chút ít. Nhưng năm đó ở duyên hải không dám nghĩ tới có thể lấy được vợ, còn giữ lại một huyết mạch chính là ông trời banthưởng hậu hĩnh rồi.”

Bảo Bảo Cương không tiếp tục nói nữa. Hắnkhông thể so với Bạch Thế Niên , Trương Nghĩa. Bạch Thế Niên là đệ tửthế gia, khởi điểm vô cùng cao, Trương Nghĩa cũng là công tử con nhàgiàu, mặc dù là con vợ kế nhưng ít nhất cũng không thiếu ăn thiếu mặc,còn hắn năm đó vốn phải miễn cưỡng mới có thể ấm bụng, phụ thân thì bệnh ,trong nhà lại nghèo đói, không còn cách nào khác, vì có thể được sốngnên đi làm lính để kiếm miếng cơm. Cho nên tâm nguyện lớn nhất trước kia chính là cưới vợ sinh con. Cũng coi như có nhà của mình.

Bảo Bảo Cương nhìn Bạch Thế Niên : “Tốt, ta nghe tướng quân .” Đời này chuyệnhắn làm được chính xác nhất chính là tìm nơi nương tựa ở chỗ tướng quân, nếu nàng này thực sự tốt, mặc dù không thể làm được vợ nhưng bên cạnhcũng coi như là có người rồi, không tới nỗi thanh lạnh một mình.

Trong phủ Tam hoàng tử, Kỳ Mộ và Kỳ Phong đang ở cùng một chỗ. Kỳ Mộ cười nói : “Không nghĩ tới, Bạch Thế Niên lại để cho phụ hoàng ra mặt. Cắt taycầu sinh, chủ ý không tệ, nhưng rốt cục Bảo Bảo Cương vất vả bao năm lại mất ba cấp rồi, Phụ Hoàng là người yêu quý người tài, đoán chừng hiệntại lão Ngũ chắc muốn hộc máu.”

Kỳ Phong gật đầu: “Lão Ngũ quáxem nhẹ Bạch Thế Niên. Dùng một Bảo Bảo Cương đã muốn nắm giữ được BạchThế Niên, nếu Bạch Thế Niên có thể dễ dàng tính toán như vậy thì làm sao có thể tuổi còn trẻ đã lăn lộn được tới vị trí này ( Ôn Uyển buồn nôn:hắn làm gì có thông minh này ). Chẳng qua đệ thấy lạ là tại sao biểu tỷlại không lên tiếng?”

Kỳ Mộ cảm thán nói: “Nàng không có lêntiếng mới là điểm thông minh của nàng, nếu không mọi chuyện đều có ÔnUyển ra mặt thì mặt mũi của Bạch Thế Niên còn biết để vào đâu, hơn nữaÔn Uyển không ra mặt không có nghĩa là nàng không biết, người sau lưngngược lại vẫn còn có cố kỵ không dám làm quá.”

Sắc mặt Kỳ Phongcó chút do dự “Tam ca, đệ nghe được tin biểu tỷ cùng Bạch Thế Niên cãinhau, hình như Bạch Thế Niên làm chuyện gì có lỗi với Ôn Uyển . Huynhcảm thấy chuyện này có mấy phần tin cậy?”

Kỳ Mộ nghe xong nở nụcười: ” Bản thân Ôn Uyển đang ở trên thôn trang, nếu Bạch Thế Niên làmchuyện có lỗi với Ôn Uyển, đệ cảm thấy lấy tính tình của Ôn Uyển thì hôm nay Bạch Thế Niên còn có thể trở lại kinh thành cứu Bảo Bảo Cương haykhông?Đoán chừng đã bị tháo thành tám khối rồi. Hơn nữa phụ hoàng cũngkhông có khiển trách hay trách phạt gì Bạch Thế Niên. Không biết ngườinào tung ra tin tức nhàm chán này.”

Kỳ Phong vẫn không tin: “Cóphải thật sự làm chuyện có lỗi hay không thì đệ không biết, nhưng đệnghĩ hai người hẳn là thật sự cãi nhau, ở trên Ôn Tuyền thôn trang hômqua có bán ra một nữ nhân rất thùy mỵ, căn cứ theo hồi báo của thám tửthì Bạch Thế Niên còn bị thương, không phải là săn thú bị thương mà là ở trên thông trang bị thương, có thể là do biểu tỷ gây nên.”

Kỳ Mộ nghe đến đó có chút kinh ngạc, tính tình Ôn Uyển lại cương liệt như vậy sao? Không đâu, nàng vẫn luôn ôn ôn hòa hòa, sao chỉ trong chớp mắt đãthành cọp mẹ rồi? Khụ, Kỳ Mộ thở dài nói biểu muội này của cũng khôngphải là một con cọp mẹ, làm sao thoáng cái liền quên những chuyện kinhkhủng mà nàng đã trải qua rồi.

Kỳ Phong cảm thán nói: “Tam ca,Tào Tụng còn đang trong nhà giam đó. Đã bị giam giữ vài ngày rồi mà phụhoàng cũng không có tiếng động gì? Đại tỷ lại không đi cầu tình, cứ nhưvậy thì hao tổn cũng không phải là chuyện này, cuối cùng đối với danh dự hoàng gia cũng không tốt.”

Kỳ Mộ suy nghĩ một chút liền nói:“Mặc dù ta không tin Bạch Thế Niên sẽ làm những chuyện có lỗi với ÔnUyển nhưng khẳng định là hai người bọn họ có cãi lộn. Đệ xem Ôn Uyểncàng trở nên thông minh hơn rất nhiều, Bạch Thế Niên trở lại, Hạ Thiêmvội vàng làm chân chạy bên ngoài cho Bạch Thế Niên , nếu không phải là ý tứ của Ôn Uyển thì sao Bạch Thế Niên có thể điều động được Hạ Thiêm. Vợ chồng cãi lộn làm sao cũng sẽ không truyền đi ra ngoài, nếu như TưThông có thể giống như Ôn Uyển thì sẽ không khiến cho cả hoàng thất hổthẹn. Đây chính là sự khác nhau giữa người ngu và người thông minh.” BịPhò Mã đánh, không phải là chuyện vinh quang gì, chỉ càng biểu hiện rarằng Công Chúa này vô năng.

Kỳ Phong lắc đầu không hiểu nói: “Nói trở lại, Công Chúa trong hoàng thất không ai dịu dàng như cô cô ( chỉthiếu chút nữa là nói không có tiền đồ ) nhưng tính tình Ôn Uyển lạihoàn toàn không giống cô cô, Bạch Thế Niên đường đường là một vị Đạitướng quân, cũng bị nàng cầm nắm ở trong lòng bàn tay, này thật đúng làhết nói.”

Kỳ Mộ đối với chuyện này cũng chỉ có lắc đầu thôi, haimẹ con có tính cách khác biệt như trời đất, đoán chừng Ôn Uyển khônggiống như cô cô mà giống với hoàng tổ mẫu rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv