Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 5: Diêu thị bị hưu



Edit: Minh Kim

Beta: Tiểu TuyềnMiêu thị mang thai lại một lần nữa bộc phát xung đột với Diêu thị.Miêu thị ngã một phát, động thai khí. Mặc dù hữu kinh vô hiểm mà vượtqua, nhưng Miêu thị đã hoàn toàn nổi giận.

Miêu thị nâng cao bụng lớn, tìm Bình Hướng Hi khóc lóc kể lể “Chachồng, con tự hỏi đối với một nhà đệ đệ không tệ. Nhưng bọn họ đối vớicon thế nào chứ? Hôm nay muốn mệnh hài tử của con? Ngày mai có lẽ sẽmuốn mạng của con, muốn mạng tướng công, muốn mạng con ta.”

Diêu thị nói không phải là nàng: “Cha, là nàng vu cáo con. Con đụng cũng không đụng nàng ta một cái nào.”

Miêu thị cười lạnh nói: “Phải, ngươi không có đụng ta. Ngươi ban đầucũng không có đụng đại tẩu, là hài tử trong bụng đại tẩu tự ngã. Hài tửcủa ta ngươi không có đụng, nhưng cũng may mạng lớn, cho nên bảo vệđược. Hài tử, hài tử ta nhưng thật đáng thương.” Miêu thị khóc đến bithương.

Ồn ào đến Bình Hướng Hi đau đầu, bảo toàn bộ bọn họ đều đi trở về.

Thượng Kỳ nghe tin tức này, trong cơn giận dữ liền nhớ tới đệ đệtrước kia, mặc dù không nên thân, nhưng cũng coi như nghe lời. Kể từ khi cưới nữ nhân này, càng ngày càng không biết điều rồi.

Sau khi Thượng Kỳ trấn an thê tử xong, trực tiếp đi tìm Bình HướngHi: “Cha, nhi tử xin người làm chủ, bảo Thượng Lân hưu Diêu thị. Cóngười này ở đây, nhà của chúng ta sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.”

Bình Hướng Hi bất đắc dĩ nói: “Nhưng Thượng Lân không đồng ý.”

Thượng Kỳ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt vô cùng hung ác: “Không đồng ýcũng phải đồng ý. Cha, trước kia mặc dù Thượng Lân có chút không hiểuchuyện, nhưng cũng không có bộ dáng này. Cha, nếu cha không thay hắn làm chủ chuyện này, thì Thượng Lân thật sự sẽ bị hủy ở trong tay nữ nhânnày rồi. Hơn nữa sẽ biến thành phụ tử không phải là phụ tử, huynh đệkhông phải là huynh đệ.”

Xuân Nương ở bên cạnh lại thêm dầu, thêm giấm “Lão gia, Nhị gia nóiđúng. Diêu thị kia chính là mầm gây hoạ. Năm đó nếu không phải nàng ởđây xui khiến Tam thiếu gia. Tam thiếu gia làm sao lại lén ngài đi viếtcái gì đơn kiện kia, còn cấu kết Đồng quan trộm con dấu của ngài. Nếukhông phải như vậy, cũng sẽ không đem quan hệ cha con giữa lão gia vàQuận chúa làm cho bế tắc như hiện nay. Hơn nữa, Diêu thị kia lúc trướcvốn cười nhạo đại phu nhân không sinh được nhi tử. Nhưng nàng ta đã xuất giá nhiều năm rồi, không nói nhi tử ngay cả trứng cũng không thấy sinh. Lão gia, ta nghe nói, lúc chưa thành hôn, Tam thiếu gia vô cùng hiểuchuyện nghe lời, đối với lão gia cũng hiếu thuận nhất. Đâu giống nhưhiên tại, mọi chuyện đều bị nàng thao túng lấy. Ngay cả ăn đĩa thịt cũng trốn lão gia. Lão gia, những thứ này tất cả đều là Diêu thị xui khiến.”

Nhi tử trốn ăn thịt không để người làm cha là hắn ăn. Là chuyện màBình Hướng Hi không muốn nhớ lại nhất. Đó là nỗi đau sâu nhất trong đáylòng hắn.

Bình Hướng Hi bị nói xong lại tái phát bệnh cũ. Nhớ lại kể từ khiDiêu thị xuất giá về nhà chồng, đúng là trong nhà lộn xộn không còn bộdáng. Nhi tử cũng càng ngày càng không nghe lời của mình. Hơn nữa, quantrọng nhất là từ khi Diêu thị vào cửa về sau, đừng nói sinh nhi tử, nữnhi cũng không trông thấy một đứa nào. Cái này thì cũng thôi đi, nhưngnàng ngay cả di nương cũng không cho Thượng Lân thân cận. Thượng Đườngbên kia có Ôn Uyển đè ép, hơn nữa dù sao cũng không phải là con ruộtmình. Nên cũng thôi. Nhưng cái này là nhi tử ruột của mình, không thể để cho hắn tuyệt hậu được.

Thượng Lân lúc đầu không đồng ý. Hắn đã bị Diêu thị bắt chẹt được.Nhưng Bình Hướng Hi lại nói nàng không có mệnh sinh con. Diêu thị thìlại nói mình có thể sinh nhi tử. Thậm chí dùng tiền mời một vị đại phucó danh vọng tới đây chẩn đoán bệnh cho mình, để đại phu nói cho mọingười biết. Nàng có thể sinh nhi tử.

“Phu nhân, người đã phục dụng qua thuốc Tuyệt Tử. Đời này cũng sẽkhông có hài tử.” Đại phu kia là một cao thủ, giữ mạch hồi lâu liền báomột kết quả như vậy cho Diêu thị biết.

“Không thể nào, là ai đã hại ta như vậy. Nhất định là Bình gia, nhấtđịnh là các ngươi. Các ngươi vì để cho ta hòa ly với tướng công, khôngngờ lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.” Diêu thị vừa sợ lại vừa hận.

Miêu thị giận đến sắc mặt xanh mét “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì,đại phu thuốc Tuyệt Tử này bị hạ thời gian bao lâu, ngươi có thể chẩnđoán ra không?”

Đại phu rất cẩn thận nói “Cụ thể thời gian thì chẩn đoán không ra,nhưng nhìn mạch giống như đã phục dụng nhiều năm, không phải gần đây mới phục dụng.”

” Bình gia chúng ta với ngươi không thù không oán, bên cạnh ThượngLân lại không có thông phòng tiểu thiếp, người nào lại ác độc mà hạ dược như vậy. Khẳng định là do ngươi tlúc ở nhà mẹ đẻ ngang ngược càn rỡ, bị người ghen ghét. Đúng rồi, ngươi không phải thiếu chút nữa giết chết tỷ tỷ của ngươi sao? Bị hạ độc, báo thù rửa hận cũng có thể đó.” lời nàycủa Miêu thị vừa rơi xuống, sắc mặt Diêu thị tái nhợt, mồ hôi lạnh chảyròng.

Tam tỷ của Diêu thị, nhân phẩm bộ dáng mọi thứ đều tốt, có một lần tụ hội, thời điểm Chân Chân gặp nàng ta, thấy nàng ấy nói chuyện cũng rấtôn hòa. Cùng nhau trò chuyện cũng rất tốt, nên mới nói với Thượng Đường, Thượng Đường liền đến cửa cầu hôn. Sau đó lại bị Diêu thị cho phá huỷcửa nhân duyên này. Diêu lão gia tìm hôn phối cho Tam cô nương có chútgấp. Bởi vì đính hôn quá vội vàng, nên không có cẩn thận điều tra phẩmtính người nọ.

Không ngờ nam tử kia là một kẻ háo sắc . Diêu Tam tỷ, tính tình nhuhòa, gả đi hai tháng bị khi dễ đến trở lại khóc lóc kể lể vài hồi. Sauđó được mẹ cả nàng khuyên bảo. Nên nâng cao tinh thần, đi theo cái yêuthiếp tà ác của trượng phu ngày ngày ngầm đấu đá.

Diêu thị nhớ tới hôm đó, Tam tỷ khóc lóc kể lể xong, còn đem mình gọi đi, nói một chút đạo lý làm con dâu làm vợ người ta. Còn tự mình bưngtới cho nàng một chén trà, khi đó nàng đã cảm thấy có cái gì không đúng, chẳng lẽ… Diêu thị toàn thân tê dại. Nhưng vẫn như thế kêu, yêu cầu xin đại phu nhìn.

Lúc này, Thượng Lân là không có do dự nữa, lập tức viết thư bỏ vợ. nữ nhân không thể sinh đẻ, là tuyệt đối không thể nhận. Lý do cũng đơngiản, trực tiếp lấy không có con mà bỏ vợ. Ngày đó liền đem người cùngđồ cưới bạc, đem người đuổi về Diêu gia.

Diêu thị chỉa về phía Tam tỷ nàng, lớn tiếng kêu “Là ngươi, là ngươi hạ dược cho ta, là ngươi hạ dược có đúng hay không.”

“Ngươi đang ở đây nói gì, cái gì hạ dược? Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì, ngươi không nên ngậm máu phun người, ngươi…” Diêu Tam tỷ giậnđến cả người phát run, không biết nàng ta đang nói cái gì. Cuộc sống của mình đã muôn vàn khó khăn, hiện tại bỗng dưng bị chỉ trích mà khônghiểu lý do.

“Không phải là ngươi thì còn có ai, nhất định là ngươi hạ dược Tuyệt Tử cho ta. Nhất định vậy.” Diêu thị lớn tiếng kêu lên.

Diêu Tam tỷ ôm phu nhân lớn tiếng khóc, hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Diêu Tam tỷ căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Diêu phu nhân bấtđắc dĩ đành nói ra sự thật.

“Nương, nương nói phu quân của Tứ muội vốn là trượng phu của con. Bởi vì bị nàng nhìn trúng, mà con bị nàng vu hãm, sau đó là nàng hại conthiếu chút nữa bỏ mạng. Về sau cha lại còn đem chuyện chung thân của con cho Tứ muội. Tại sao cha có thể, cha tại sao có thể làm thế? Chẳng lẽcon không phải nữ nhi của cha sao? Con vốn cho rằng đây là mệnh của con, thì ra là, thì ra là bị nàng đoạt nhân duyên tốt của con.” Diêu Tam tỷkhóc đến hôn thiên ám địa .

Nàng vốn đã nhận mệnh rồi, không nghĩ tới chân tướng lại như vậy,cửa hôn nhân tốt kia vốn là của mình lại bị muội muội đoạt đi. Nhưngchuyện đã như thế thì biết phải thế nào. Trở về nhà nhìn trượng phuthiên vị và tiểu thiếp hung hăng càn quấy, cuối cùng căm hận cũng nổilên.

Không đến hai ngày Diêu Tam tỷ lại trở về nhà mẹ đẻ “Nương, nhà người đó cũng rất tốt. Có ruộng tốt ngàn mẫu.” Đem chuyện Trượng phu có mộtbà con xa nói cho Diêu phu nhân nghe.

Diêu phu nhân đang hận Diêu thị, nhìn thấy nàng ta là chán ghét, nênthấy có người để chọn thì lập tức xử lý. Thu hồi lại toàn bộ đồ cưới. Dù sao cũng chỉ ở nông thôn làm vợ kế, cho nhiều đồ cưới như vậy làm cáigì ” Tam tỷ ngươi hòa nhã với người như vậy, làm sao mà làm chuyện nàyđược. Nhất định là ngươi làm bậy quá nhiều, ông trời mới báo ứng ngươi.Ta đã tìm cho ngươi gia đình khác, ngày mai ta sẽ cho gả đi.”

Cũng bất kể nàng khóc đến chết đi sống lại, buổi tối hôm đó, Diêu phu nhân liền sai người đem Diêu thị đưa ra khỏi nhà. Cho một thổ tài chủ ở nông thôn đã có nữ nhi lớn như Diêu thị làm vợ kế.

Diêu thị vừa ra khỏi cửa, Miêu thị liền tranh thủ thời gian xem vợcho Thượng Lân với ba điều kiện, một là gia cảnh trong sạch, hai là tính tình tốt. Cái còn lại là không xoi mói.

Cuối cùng Miêu thị chọn lựa được một vị cô nương, là biểu muội phương xa của em dâu mình. Cô nương kia mười sáu tuổi, là khuê nữ của gia đình giàu có, nghe nói lớn lên duyên dáng, tính tình cũng tốt. Chẳng qua làmệnh khổ, chưa về nhà chồng thì vị hôn phu đã qua đời.

Miêu thị nhìn thấy nàng ấy là da trắng nõn, mềm mại non nớt giống như đậu hủ, lớn lên quả thật không tệ. Miêu thị nói chuyện với nàng, cẩnthận quan sát trong lòng rất hài lòng.

Thượng Lân nghe lời tới đây, chỉ gặp mặt một lần là đã đồng ý. Miêuthị thấy hai bên đều đồng ý thì lập tức làm lễ nạp thái (trong hôn lễthời xưa), Miêu thị rất biết làm người,nên cho một phần sính lễ phongphú.

Lúc đầu Thượng Lân bỏ Diêu thị còn có chút khổ sở. Nhưng tân nương tử đối với hắn rất ôn nhu, tính tình cũng tốt, lớn lên lại xinh đẹp,thoáng một phát đã đem Diêu thị ném ra…chân trời.

Tân nương tử thường xuyên khuyên Thượng Lân sống tốt, nói tới nói lui hắn cũng nghe vào một chút. Từ từ, cũng bắt đầu học xử lý công việc.

Miêu thị là người có lòng khoan dung, thấy Thượng Lân không hề hồnháo nữa. Liền đem khế ước mua bán nhà cho hắn. Trả lại cho bọn họ batrăm mẫu ruộng nước, một gian cửa hàng. Cộng thêm đồ cưới của tân nươngmới gả. Chỉ cần Thượng Lân không như trước đây thì cả đời áo cơm khônglo, Thượng Lân xúc động rất lớn. Trước kia Diêu thị muốn chết muốn sốngcũng lấy không được món đồ nào, nhưng đảo mắt một cái đã cho hắn rồi.

Miêu thị cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đối với Thượng Lânnói: “Chị dâu không phải là muốn chiếm dụng của đệ mấy thứ kia. Chẳngqua Diêu thị thật không phải người tốt. Hiện tại vợ của đệ là một ngườitốt, đệ lại biết phấn đấu vươn lên. Những thứ này đương nhiên sẽ cho đệ. Là của đệ thì ta sẽ không tham. Đệ phải cố gắng làm tốt đó, những thứkhác không nói, riêng ăn mặc thôi thì đời này không cần phải rầu rỉrồi.”

Thượng Lân vạn phần áy náy. Bất mãn lúc trước, thoáng chút đã tan thành mây khói. Về sau ngũ phòng đặc biệt hài hòa.

Bình Hướng Hi đối với cách làm của Miêu thị rất khen ngợi. Sau đó nhớ tới con dâu tốt như vậy, là Ôn Uyển chọn cho hắn. Trong nội tâm liềntrăm chiều không biết tư vị gì, tâm can áy náy đến đau lòng. Vì suy nghĩ nhiều, cho nên đã hoa lệ lệ bị bệnh.

Diêu thị gả đi chưa tới nửa năm, không ngờ lại mang thai thần kỳ.Diêu thị nguyền rủa Miêu thị xuống dưới mười tám tầng Địa Ngục. Cái danh y mời giá cao kia, nhất định là Miêu thị dùng tiền để mua chuộc rồi.Nàng ta hận cực, nhưng mà nhìn lại bụng mình, tất cả khổ, cũng chỉ cóthể nuốt.

Diêu thị nghĩ đến không sai, đại phu kia đúng là bị Miêu thị muađược, là Miêu thị để cho đại phu kia nói Diêu thị không thể sinh con.Tuy nói ác độc chút ít, nhưng Miêu thị không thể để cho nữ nhân này gâyhoạ cho nhà nàng.

Con gái riêng của chống vốn gây khó cho Diêu th khắp nơi, mà thổ tàichủ đối với người vợ nửa đường này cũng không có tình nghĩa gì. Diêu thị lại không biết cách đối nhân sử thế. Lúc này lão đầu tử biết nàng mangthai, sợ hoạ từ trong nhà nên lập tức đem nhà phân ra. Sản nghiệp trêncăn bản đều cho hai nhi tử. Chỉ cho Diêu thị cùng hài tử trong bụng giữlại một trăm mẫu đất.

Diêu thị náo chết náo sống, sản nghiệp thế này sau này nàng cùnghài tử ăn cái gì. Diêu thị biết rõ đồ cưới đều bị mẹ cả thu hồi, chỉ cho hai hòm xiểng thôi.

Mấy đứa con chồng của Diêu thị rất hài lòng với quyết định của chahọ, thấy nàng làm ầm ĩ thì hoảng sợ, cho nên đã ra ít tiền mua nha hoànthiên kiều bá mị cho cha bọn họ làm ấm giường.

Diêu thị vừa nghe xong giận dữ, lại náo loạn một hồi. Sơ sẩy một cái, hài tử liền mất. Hơn nữa đại phu nói, đời này nàng cũng sẽ không còn có hài tử nữa. Lão gia tử nghe xong liền khiển trách nàng một trận. Mặc dù cũng đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng là người sắp ôm cháu nội rồi. Chonên không có mấy ngày đã không để ý đến nữa.

Thời gian sau này, Diêu thị phải nhận lấy dằn vặt, mỗi ngày trôi quanhư đi trên băng mỏng, nơi nào còn thoải mái như trước kia. Vừa đau vừahận rồi lại hối hận. Đáng tiếc, hối hận đã không có bất kỳ tác dụng nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv