Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 242: Mẹ con cùng nhau bị bệnh (hạ)



Bạch Thế Niên vẫn còn chưa tỉnh lại. Cao Sơn tiếp tục mớm thuốc. Cho tới lúc này, Cao Sơn còn đang ở một bên vừa mớm thuốc lại vừa nói: "Tướng quân, người phải vì Quận chúa cùng hai vị tiểu thiếu gia, người nhất định phải tốt lên mới được. Nếu không, Quận chúa cùng với hai vị tiểu thiếu gia đều là cô nhi quả phụ thì biết làm thế nào bây giờ?"

Diệp Tuần cũng vội vàng xán đến nói: "Đúng vậy a, Tướng quân, ngươi suy nghĩ một chút xem, ngươi còn chưa có gặp được Minh Duệ và Minh Cẩn. Ngươi ngay cả mặt bọn họ còn không nhìn thấy được, chẳng lẽ ngươi cam lòng sao? Nếu như có chuyện gì thì hai đứa bé kia chính là hài tử không cha. Quận chúa cũng chỉ là một người phụ nữ trong nhà, trong tay lại có tài phú khổng lồ như vậy thì có biết bao nhiêu người thương nhớ đến. Tướng quân, mặc dù Quận chúa là một nữ nhân rất mạnh mẽ, nhưng có mạnh mẽ như thế nào thì cũng chỉ là nữ nhân, nếu như người có chuyện gì, Quận chúa cũng không thể chống đỡ nổi được. Vạn nhất cũng đi theo người thì đứa nhỏ phải làm sao bây giờ ? Hai đứa bé của người, Minh Duệ cùng với Minh Cẩn phải làm sao bây giờ, người chẳng lẽ bỏ được để hai đứa nhỏ trở thành cô nhi không cha không mẹ, là cô nhi mặc người khi dễ sỉ nhục sao?"

Cao Tần rất muốn mắng Diệp Tuần mỏ quạ đen. Quận chúa mới không phải kém cỏi như vậy đâu. Nhưng Cao Tần thấy ánh mắt bi thống của Diệp Tuần thì lập tức dừng lại lời trên khóe miệng xuống, bọn họ cũng đều có chung một mục đích là hi vọng Tướng quân có thể tỉnh lại.

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên vẫn không tỉnh lại, một chút phản ứng cũng không có. Thời gian lại trôi qua từng chút một, chỉ chớp mắt mà đã tới nửa đêm nhưng Bạch Thế Niên cũng không có dấu hiệu hồi tỉnh lại. Diệp Tuần không để lộ tâm trạng vô cùng lo lắng, nhưng đáy lòng cũng không thể trầm ổn được như trên mặt được. Diệp Tuần thở sâu một hơi, nói: " Có biết thư nhà của Tướng quân để ở chỗ nào không?"

Cao Tần gật đầu: "Biết."

Diệp Tuần nghe được thì rất vui mừng : "Mau nhanh chóng đem thư nhà lấy ra đọc cho Tướng quân nghe. Nhất định phải để cho Tướng quân tỉnh lại trước lúc trời sáng."

Hai người chần chờ một chút, Cao Tần liền đứng lên. Từ trong bàn làm việc của Bạch Thế Niên lấy ra một tập phong thư dày nặng. Cao Sơn thấy Diệp Tuần còn ở đây thì nói: "Quân sư, những thứ thư nhà này ngươi không thể nghe được."

Diệp Tuần cũng không có cái ham mê này, ngày thường thì còn có thể trêu ghẹo đùa giỡn, thần sắc cũng thư giãn bớt khẩn trương. Chẳng qua trước khi Diệp Tuần đi còn nhìn hai người: "Các ngươi là người được Quận chúa đưa tới. Khẳng định cũng có những kỹ năng đặc thù, các ngươi có thể giả dạng giọng nói được không?"

Cao Tần nhìn Diệp Tuần: "Quân sư có cái gì muốn nói thì mau nói."

Diệp Tuần liếc qua lều trại: "Người nha, sống quá viên mãn sẽ bị ông trời ghen tị. Khó khăn kiếp này của Tướng quân có thể qua hay không cũng còn phải nhìn vào ý chí của mình nữa. Nếu các ngươi biết giả dạng giọng nói thì liền bắt chước giọng nói của Quận chúa đọc mấy lá thư nhà này, hi vọng có thể kích thích ý chí sống sót của Tướng quân." Trong lòng Bạch Thế Niên nhất định là không muốn chết, ý chí sống rất mãnh liệt, nhưng người bên ngoài kích thích xuống nữa thì có thể có hiệu quả gấp rưỡi .

Cao Tần đáp ứng.

Thời điểm tảng sáng lúc bầu trời dần dần nổi lên một tia ánh sáng màu trắng, ánh nắng ban mai bắt đầu dần hiện lên ở cuối chân trời màu xanh nhạt . luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng, chiếu vào trên giường Duệ ca nhi.

Duệ ca nhi mở mắt.

Ôn Uyển nhìn thấy Duệ ca nhi mở mắt, vô cùng vui mừng : "Bảo bảo, Bảo bảo, Mẹ lo lắng gần chết." Ôn Uyển suốt buổi tối. Thật sự không thể không lo lắng.

Duệ ca nhi nhìn thấy Ôn Uyển sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, nước mắt lại liên tục rơi xuống giống như không cần tiền, hơn nữa nước mắt lại từng giọt từng giọt mà rơi xuống trên mặt mình. Duệ ca nhi sững sờ nhìn Ôn Uyển, không có những phản ứng nào khác.

Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi bộ dáng ngơ ngác: "Bảo bảo, Bảo bảo, con làm sao vậy?"

Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển. Vẫn là một bộ mặt ngơ ngác, dường như còn không có bộ dáng đã tỉnh hồn lại. Ôn Uyển lập tức nóng lòng: "Trương thái y mau tới xem một chút, Đại Bảo làm sao lại ngơ ngác thế?" Ở đây thường xuyên xảy ra chuyện sốt cao làm hỏng đầu óc, Ôn Uyển cũng đã nghe được nhiều lần, nhưng ngàn vạn đừng, bi kịch như vậy ngàn vạn đừng xảy ra ở trên người con nàng, không được hành hạ con trai nàng như vậy.

Duệ ca nhi hất tay của Trương thái y ra, Ôn Uyển vội vàng hỏi: "Bảo bảo, ta là mẹ. Có nhớ rõ hay không, ta là mẹ."

Duệ ca nhi gật đầu, tỏ vẻ hắn biết.

Trong lòng Ôn Uyển nảy lên nhưng tâm cũng buông xuống: "Con đứa bé này, dọa chết Mẹ rồi. Mẹ còn tưởng rằng con bị làm sao đấy." Nếu nói Ôn Uyển hôm nay đã thành chim sợ cành cong rồi, cũng không quá đáng. Chỉ một chút chuyện cũng có thể làm lớn gấp mười lần, thậm chí là hơn nữa.

Ôn Uyển hôn mặt Duệ ca nhi : "Bảo bảo không có chuyện gì là tốt. Không có chuyện gì là tốt." Vừa nói thì nước mắt cũng liền vừa rơi xuống. Ôn Uyển cũng không muốn khóc. Nhưng gần đây, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Một chút chuyện cũng có thể làm cho tâm tình của nàng không thể khống chế được cảm xúc.

Hạ Dao vội quay lưng lau nước mắt.

Trương thái y bắt mạch cho Duệ ca nhi xong, trầm ngâm chốc lát, vuốt chòm râu nói: "Quận chúa yên tâm, đại công tử đã bớt nóng. Phương thuốc của hạ quan cũng sửa lại một chút, dựa theo phương thuốc này uống thêm hai lần là có thể khỏi rồi."

Ôn Uyển bón cho Minh Duệ ăn điểm tâm, Ôn Uyển nghe được Minh Cẩn đang ở trong phòng cách vách cất tiếng khóc. Ôn Uyển hỏi Trương thái y nói: "Ta có thể để cho hai đứa bé ở cùng nhau không?" Ý này nói là, bệnh của Minh Duệ có thể lây cho Minh Cẩn hay không? Nếu không phải thì sẽ để cho hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ.

Trương thái y có chút khó xử, cuối cùng uyển chuyển mà tỏ vẻ, đừng để cho hài tử tiếp xúc lẫn nhau, nếu nhìn thì vẫn có thể.

Ôn Uyển nghe xong lời này, lại để cho người đem Minh Cẩn ôm tới, Đặt ở trên giường nhỏ. Minh Cẩn nhìn thấy Ôn Uyển cùng Duệ ca nhi đang ở cùng nhau, chỉ có một mình hắn ở trên giường nhỏ, không muốn, muốn ở cùng nhau. Ôn Uyển lo lắng bệnh của Duệ ca nhi còn chưa có tốt hẳn, sợ lây bệnh cho Cẩn ca nhi. Cho nên không có đáp ứng, nhưng vì không để cho Cẩn ca nhi khóc, nàng đổi một bộ quần áo khác , lấy bữa sáng dụ dỗ Cẩn ca nhi ăn. Cẩn ca nhi không để cho Hạ Dao bón.

Cẩn ca nhi nhìn thấy Ôn Uyển đang để ý tới hắn, lúc này mới ngừng tiếng khóc, biết điều mà ăn cơm. Duệ ca nhi chưa tranh giành cùng với Cẩn ca nhi, Hạ Dao bón cơm hắn cũng ăn từng miếng từng miếng.

Hạ Dao thấy Duệ ca nhi hiểu chuyện săn sóc, trong lòng thoải mái một trận thay Ôn Uyển. Cái này cũng may mắn Duệ ca nhi là một đứa nhỏ hiểu biết biết điều, nếu không còn không biết Quận chúa bể đầu sứt trán tới mức như thế nào.

Chờ hai đứa bé ăn uống no đủ xong, Hạ Dao nhẹ giọng nói: "Quận chúa, người cũng ăn một chút đi! Người đã lâu rồi không có ăn cái gì." Không chỉ là lâu rồi không ăn cái gì, quan trọng hơn là mấy ngày qua cũng không có ngủ ngon giấc. Như vậy cho dù là người bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi được.

Ôn Uyển gật đầu "Được, vậy thì đi ăn." Duệ ca nhi ngã bệnh hoàn toàn làm sợ Ôn Uyển rồi. Nàng biết mình hai ngày trước cũng đã làm ảnh hưởng tới hai đứa bé. Đến lúc đó Bạch Thế Niên không có chuyện gì, hài tử ngược lại bị nàng giày vò tới mắc bệnh. Nàng đây thật là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa. Cho nên, hiện tại nhất định phải làm cho mình tỉnh lại. Ngủ ngon, ăn được, đợi thêm nữa tin tức tốt truyền đến.

Ôn Uyển đem chén trong tay đặt ở bên chiếc bàn bên cạnh, chuẩn bị đứng dậy , nhưng vừa mới đứng lên thì người liền ngã về phía sau.

Hạ Dao kinh hãi: "Quận chúa, Quận chúa. . . . . . Mau, mời Diệp thái y tới đây, nhanh lên."

Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển té xỉu đi, cả người ngây ngốc mất ba giây đồng hồ. Sau khi tỉnh lại liền lớn tiếng kêu lên: "Mẹ, Mẹ. . . . . ." Một bên vừa gọi vừa muốn bò xuống giường tới bên cạnh Ôn Uyển, lại bị Quan ma ma ôm lấy, Duệ ca nhi vùng vẫy không để cho Quan ma ma ôm.

Cẩn ca nhi vốn còn đang ở trên giường nhỏ của mình. Nhìn thấy Ôn Uyển ngã xuống, mặc dù hắn không biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn phản ứng của những người trong phòng cũng biết không phải chuyện tốt,lại nghe thấy tiếng kêu của ca ca, lập tức bắt đầu khóc thét .

Trong phòng một mảnh gào thét.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv