Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 233: Ba đời không kết thân



Ôn Uyển trở về hậu viện, La thị thấy Ôn Uyển, hai tròng mắt đều muốn rớt xuống. La thị rất hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không? Người nữ nhân trước mắt này, dáng vẻ hết sức yểu điệu nhỏ nhắn lồi lõm hấp dẫn, da thịt nõn nà, dung nhan trắng như ngọc.

Đứng trước mặt chính là Ôn Uyển sao? Điều này sao có thể chứ! Thật không thể tưởng tượng nổi. Nhớ lại một năm trước, ở Khôn Ninh cung nhìn thấy Ôn Uyển, thật đúng là một trời một vực.

La thị đứng lên đi đến bên cạnh Ôn Uyển: "Ôn Uyển, có phải muội biến thân hay không? Vừa nãy Thái tử phi còn nói muội bây giờ giống như thiếu nữ mười sáu tuổi, trong nội tâm ta còn nói thầm không tin. Lúc này ta thật sự đã tin tưởng. Ôn Uyển, muội làm sao mà làm được nha?"

Vũ Đồng cũng phụ họa cười nói: "Những người trong này đều đã làm mẹ rồi. Ôn Uyển, người ta càng già càng lo lắng. Ngươi thì tốt rồi, lại hoàn toàn trái ngược, càng già càng xinh đẹp. Nói với chúng ta đi, cái này làm sao mà làm được nha?"

Đây là chủ đề nóng mà nữ nhân quan tâm nhất. Bất kể triều đại nào cũng không thay đổi.

Ôn Uyển vui tươi hớn hở nói: "Đây đều là công lao của Ôn tuyền, ở trên ôn tuyền thôn trang ba tháng, giảm hơn ba mươi cân rồi. Các ngươi cũng biết, suối nước nóng có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan. Ngâm ba tháng, thì cũng hồi phục vóc người lại." Cái này là nói có chút quá sự thật. Suối nước nóng đối với thân thể tốt là không sai, nhưng mà cũng không có công hiệu như vậy. Da thịt Ôn Uyển hôm nay tốt như vậy đều là tỉ mỉ bảo dưỡng mà được đấy.

Các nữ tử cũng đều hiểu được là cần bảo dưỡng, đều cam lòng dùng nhiều tiền để bảo dưỡng. Ôn Uyển lần này có thể làm cho mọi người khiếp sợ, không phải do gầy xuống khôi phục bộ dáng yểu điệu. Mà là sau khi Ôn Uyển sinh hạ hài tử thì dung mạo ngược lại càng đẹp hơn trước kia rồi. Người nào không biết nữ nhân sinh hài tử, dung mạo sẽ giảm đi một phần. Ôn Uyển thì lại hoàn toàn ngược lại, giống như càng sống càng trẻ ra, sinh hài tử thì ngược lại càng đẹp hơn.

Hình dạng Ôn Uyển là không thay đổi, chỉ là khí chất của nàng có chút cải biến. Mỗi ngày mang theo hài tử, khí tức lạnh lùng hôm nay đã lộ vẻ ôn nhu rồi, phối hợp với thái độ thân thiết hòa ái, cộng thêm dung mạo lại khôi phục, lúc này mới làm cho thị giác mọi người chấn động mãnh liệt.

Hà thị thấy Ôn Uyển vui vẻ nói chuyện. Trong nội tâm nàng vẫn một mực suy nghĩ một vấn đề, vì cho rằng là Ôn Uyển Quận chúa động tay động chân. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy, thật sự là nàng đa nghi rồi. Bởi vì một ánh mắt Ôn Uyển Quận chúa cũng không cho nàng. Hoàn toàn coi nàng là không khí.

Nhị hoàng tử phi cười xen vào nói: "Quận chúa. Nhớ đến lúc Hà trắc phi vẫn là tú nữ. Quận chúa cũng đã triệu kiến qua Hà trắc phi đúng không? Không biết Quận chúa làm thế là vì Hà trắc phi thổi khúc nghe thật hay hay không?" Lời nói này đã có thể châm ngòi ly gián rồi, thổi khúc hay, hình như coi Hà thị như là một nghệ kỹ vậy.

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử phi. Nếu không phải là phải viết thiệp mời tất cả các hoàng tử trưởng thành, Ôn Uyển thật muốn bỏ qua nhà này. Nhưng mà Nhị hoàng tử coi như là thức thời không tới. Có điều nữ nhân này cũng quá không biết thức thời rồi, đưa thiệp mời chỉ là một lễ vật. Hai nhà đều có thù, cũng không biết lảng tránh: "Lúc ấy chỉ nghe nói Hà trắc phi thi từ không tệ, nên muốn trao đổi một chút. Chỉ là lúc đó thân thể Bổn cung đột nhiên có chút không thoải mái, cho nên mới bỏ lỡ."

Nhị hoàng tử phi rèn sắt khi còn nóng: "Quận chúa kỳ nghệ cao siêu như thế? Nghe nói Hà Trắc phi cũng là kỳ nghệ xuất chúng, có thể cho ánh mắt chúng ta có phúc thưởng thức hay không?"

Hà thị nhìn về phía Ôn Uyển.

Ôn Uyển không lên tiếng, nhưng trên mặt vẫn bộ dáng tươi cười. Chỉ là Ôn Uyển không có nói tiếp, cái bộ dạng này của Ôn Uyển cũng đã biểu thị thái độ của nàng.

Hà thị sắc mặt đỏ bừng. Vừa nãy những nữ nhân này nói chuyện phiếm, không có một người nói một câu với nàng. Tuy nhiên nàng rất an phận cũng không có nói nửa câu. Nhưng mà trong nội tâm nghĩ gì, chỉ có nàng mới biết.

Như Vũ thấy thế đành nói: "An ca nhi hiện tại thế nào rồi? Hài tử sinh non tuy không dễ nuôi, nhưng mà hai bảo bảo của Ôn Uyển cũng không có đủ tháng. Bây giờ nhìn thấy đều hiếm có. Vũ Đồng cần phải hướng Ôn Uyển học hỏi kinh nghiệm nha." Ôn Uyển sinh non, hôm nay bọn trẻ lớn lên tốt như vậy, cũng là một đề mạnh miệng ah!

Hạ Dao rất muốn ói, Đại Bảo Tiểu Bảo tuy là sinh non, nhưng nuôi rất tốt. Quận chúa căn bản không có phí tâm tư gì. Thật muốn nói hao tổn tâm tư thì đó là thái y cùng Hạ Nhàn. Thái y phụ trách mỗi ngày chăm sóc hài tử, Hạ Nhàn phụ trách làm món ăn dinh dưỡng cho Ôn Uyển ( Ôn Uyển nói cái kia gọi là món ăn dinh dưỡng).

Vũ Đồng nghe nói như thế, cười gật đầu: "Có, Quận chúa có cho ta một ít hạng mục công việc cần chú ý. Hôm nay An ca nhi lớn lên rất tốt. Thật sự phải cảm ơn ngươi rồi, Ôn Uyển."

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: "Có cái gì mà cần cảm ơn. Hài tử tốt là tốt rồi."

Mọi người nói chuyện một hồi lâu, mới hỏi đến vấn đề chính là vừa nãy hai hài tử chọn đồ đạc gì. Ôn Uyển nghe xong mặt cúi xuống: "Lão đại chọn chính là mũ sắt tướng quân của cha bé. Còn lão nhị tiện tay cầm một khối ngọc bội."

Như Vũ nhìn thấy thần sắc của Ôn Uyển, không chút mừng rỡ. Biểu lộ vẻ mặt này không biết còn tưởng rằng hài tử chọn son phấn bột nước đây này! : "Muội còn không vui? Muội đây là cố ý khoe khoang hay sao?"

Mọi người cũng mang vẻ mặt không hiểu. Chẳng lẽ còn có chuyện gì không hay xảy ra sao?

Ôn Uyển mặt ủ mày chau: "Vui mừng? Ta làm sao mà vui mừng được ah! Cha hắn đến nay còn ở bên ngoài, hài tử đều đã đầy tuổi mà hắn còn chưa thấy qua, không biết bộ dáng bé lớn lên thế nào ?"

Mọi người nhìn thấy vốn cảm giác toàn bộ may mắn đều bao phủ lên Ôn Uyển, nay cũng có chỗ không hạnh phúc. Trong nội tâm ghen ghét nồng đậm thoáng chốc giảm đi không ít.

Hạ Ngữ tới nói: "Quận chúa, hí khúc bắt đầu rồi." Trước khi mở hí khúc, Ôn Uyển đã mời hoa đán( vai nữ) hot nhất kinh thành, cộng thêm tiểu sinh hot nhất. Hoa đán cùng tiểu sinh (vai nam) đều nổi danh nhất kinh thành. Lúc trước rất nhiều người đều nói, hai người kia nếu cùng hát hí khúc trên một sân khấu thì sẽ như thế nào? Đáng tiếc. Cũng chỉ là nghe nói thôi. Bởi vì hoa đán là người trong phủ Hạo thân vương. Lúc trước ở bên ngoài không mời được. Tiểu sinh là gánh hát Như Ý tốt nhất trong kinh thành. Hôm nay, ở trong phủ Quận chúa, có thể một lúc thấy những người này đã là mộng rồi. Nhưng mà cũng tiếc chỉ là phu nhân mới có thể xem được thôi.

Hát rất tốt, tổ hợp tốt đó cũng không cần phải che dấu. Ôn Uyển nghe đến say mê, nàng giống như rất nhiều năm rồi chưa từng nghe hát hí khúc vậy. Những năm qua đều quá mệt mỏi, không được buông lỏng một chút nào. ( Hạ Dao đổ mồ hôi hột: ngươi còn muốn buông lỏng thế nào ?).

Mai nhi không hài lòng: "Hát thật sự rất tốt, nhưng mà nếu có kịch bản tốt hơn một chút, không phải sẽ còn tốt hơn à" Hát hí khúc trong kinh thành, hát đến hát đi thì có mấy bài như vậy.

Ôn Uyển nhướng lông mày dương dương tự đắc, đây là đang gài bẫy nàng ah!

Mai nhi vừa cười vừa nói: "Ôn Uyển ngươi biết viết kịch bản, thật sự rất hay. Ôn Uyển, chờ đến lúc ngươi rảnh rỗi thì lại viết một kịch bản đi, để cho chúng ta được xem vui vẻ. Như thế nào?" Mai nhi bây giờ cũng thích xem hí khúc. Nhưng mà những gánh hát này hát đến hát đi cũng chỉ mấy bài cũ như vậy, muốn năm sau có mới lạ. Nhưng mà hí khúc mới ra, đại bộ phận đều là bã đậu.

Ôn Uyển lắc đâu: "Ta làm gì có thời gian như vậy. Lại nói, các ngươi có thể không biết hai quyển kịch bản năm đó, đều là lão sư giúp ta chấm bút đấy. Ta lúc ấy ở đó chỉ có chờ hành văn thôi. Hai quyển kịch bản kia, trở thành có một không hai rồi."

Mai nhi lại càng hoảng sợ: "Là Tống tiên sinh chấp bút sao?"

Ôn Uyển đề thấp thanh âm nói: "Nếu không có lão sư ta chấp bút, ngươi cho rằng ta là thiên tài ah. Ta khi đó mới bảy tuổi thôi. Còn hai câu chuyện thì ta nghe được từ chỗ người khác. Ta nơi nào biết viết cái kịch bản gì ?"

Tam hoàng tử phi La thị nghe xong có chút tiếc nuối: "Nói như vậy, thực sự đã trở thành có một không hai rồi." Những phu nhân như bọn họ thường xuyên tham gia yến hội, cũng đều nghe được mốt vài hí khúc, đều là hí khúc được yêu thích. Vốn nghe được Mai nhi nói thì mắt sáng lên. Hôm nay xem ra là một phần hi vọng cũng không có.

Hạ Dao cùng Hạ Ảnh ôm Minh Duệ và Minh Cẩn đến. Minh Duệ muốn Ôn Uyển ôm, Minh Cẩn thì được Như Vũ ôm rồi. Hai hài tử ban đầu không náo, nhưng mà Minh Cẩn nghe hí khúc, thì lại vui vẻ hoa chân múa tay theo tiếng chiêng tiếng trống. Ôn Uyển vội vàng để cho Hạ Dao đưa hắn ôm đi. Đáng tiếc Minh Cẩn không đi, nếu cường ngạnh ôm hắn đi, hắn liền tỏa ra sát khí, oa oa mà khóc.

Ôn Uyển không có cách nào khác, chỉ có thể để cho Hạ Dao ôm bé tiếp tục nghe. Nhóc này thật thích náo nhiệt ah. Ở đâu có náo nhiệt đều không thể thiếu bé rồi.

Tam hoàng tử phi La thị nhìn thần sắc Duệ ca nhi yên tĩnh, đối lập với Cẩn ca nhi hoạt bát: "Ta chưa từng thấy qua hài tử biết điều như vậy. Nếu không phải là La phu nhân cùng Thuần Vương Thế tử phi nhanh chân đến trước, Ôn Uyển, ta muốn Minh Duệ làm con rể ta."

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười.

Thái Tử phi nghe xong thì cười: "Cho dù không có nữ nhi của La phu nhân cùng Thuần Vương phủ, muội cũng không làm được nhạc mẫu của Duệ ca nhi cùng Cẩn ca nhi. Ôn Uyển nói, trong ba đời không kết thân. Ôn Uyển nói là huyết thống thân cận quá đối với tử tôn không tốt. Có phải hay không?"

Ôn Uyển gật đầu, sau đó nói tới chủ đề ba đời không thể kết thân: "Nặng thì có thể sẽ ảnh hưởng chỉ số thông minh của hài tử, nhưng chỉ số thông minh đều là tư chất. Hài tử có thể không thông minh, nhẹ thì thân thể hài tử sẽ không tốt. Hơn nữa, huyết thống thân cận quá sẽ dễ dàng sanh non. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn đúng. Chỉ là so sánh với các huyết thống xa thì, xác suất cao một chút."

Mọi người nghe được liền trợn mắt há mồm. Những đương gia phu nhân này, đều ưa thích đem cháu gái nhà mẹ mình đến phủ đệ của mình, trở thành con dâu của mình, có cánh tay như vậy, càng dễ dàng có sự hòa thuận giữa mẹ chồng nàng dâu, đoàn kết một lòng. Con gái cũng có tâm tư này, đến nhà thân thích với mình cũng yên tâm hơn. Nhưng nếu đúng là có ảnh hưởng đến con nối dõi, vậy cũng...

Trong đó cảm xúc sâu nhất đúng là Tam hoàng tử phi La thị rồi. Chị dâu nàng là con gái của cô cô, biểu tỷ ruột thịt. Biểu tỷ nàng đã mang thai ba lần, toàn bộ sanh non. Nói là thân thể chị dâu nàng có chút suy yếu, nhưng trước khi gả tới thân thể không có suy yếu như vậy ah. Những năm này mẹ nàng cầu thần bái phật, chỉ hi vọng có thể tranh thủ thời gian sinh được cháu ruột: "Ôn Uyển, cái này muội từ đâu nghe được lời đồn này a?"

Ôn Uyển không biết trong nhà La thị còn có căn bệnh này, chỉ là vừa cười vừa nói: "Không phải nghe được, mà là nhìn thấy, trên sách Tây Dương có ghi. Nhưng mà chuyện này cũng không phải tuyệt đối là sự thật. Chỉ là ta không dám mạo hiểm, con của ta trong vòng ba đời tuyệt đối không kết thân." Ôn Uyển hiểu rõ thời đại này họ hàng gần kết hôn rất nhiều. Nàng không ngăn cản được người khác, nhưng mà nhà mình vẫn có thể làm được đấy.

Như Vũ thấy thế giảng hòa: "Sách Tây Dương cũng không nhất định nói đúng."

Ôn Uyển lắc đầu: "Người ta có thể viết ra, nhất định là đã điều tra kỹ càng cùng nghiệm chứng nhiều lần. Làm sao có thể nói linh tinh ghi lung tung. Nhưng mà chuyện này, tin cũng được, không tin cũng được. Trong kinh thành nhiều anh chị em họ kết làm phu thê, cũng vẫn rất tốt."

Mọi người lâm vào trong trầm tư. Nghĩ đến ý trong lời nói của Ôn Uyển. Ôn Uyển cho rằng, nếu mọi người tiếp nhận lời của nàng thì rất tốt. Nhưng mà Ôn Uyển biết rõ đó là không thực tế. Không có khả năng chỉ vì dăm ba câu của nàng là có thể phá vỡ quan niệm của mọi người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv