Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 198: Bí mật ( thượng )



Edit: Tuyết Y

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển đang chơi với con thì nghe báo La thế tử và La phu nhân tới. Ôn Uyển cười nói: “Mau mời vào.”

Nơi Ôn Uyển để hai người nghỉ lại, đương nhiên không phải là phòng của nàng, mà là phòng khách dùng để đặc biệt tiếp đón khách. Nơi trước kia Mai Nhi từng ở, hôm nay đã thay đổi thành phòng khách, còn chỗ ở của Ôn Uyển hiện tại thì sau này mới xây.

Ôn Uyển trông thấy hai người, Mai Nhi lần này sinh con xong lại càng đẫy đà, nhưng chỉ là đẫy đà chứ không phải mập mạp: “Không ngờ các ngươi tới nhanh như vậy. Ta còn tưởng rằng phải qua ba ngày nữa cơ.” Lúc nhận được tin, phải suy nghĩ, lại thu xếp, rồi thu dọn một chút, đúng là không phải chỉ cần ba bốn ngày. Đây là thời gian nhanh nhất Ôn Uyển nghĩ.

La Thủ Huân cười nói: “Vừa nhận được thư của ngươi ta đã lập tức sắp xếp. Sau đó trời vừa sáng là đã xuất phát.” Nói xong nhìn Ôn Uyển, mập hơn nhiều so với lần gặp trước ( Mai Nhi không có nói chuyện Ôn Uyển mập lên nhiều với La Thủ Huân.). Có điều bộ dáng này lại xinh đẹp hơn lần gặp trước đây ( Nếu Ôn Uyển biết thì tuyệt đối muốn phun nước).

Ôn Uyển vẫn mặc một bộ quần áo màu đen, búi tóc cũng là kiểu tóc tiêu chuẩn của phụ nhân. Một khi mặc quần áo màu đen vào sẽ không ra hương vị gì, dễ dàng khiến người ta trở nên nặng nề. Nhưng mà Ôn Uyển mặc lên người lại không bị quần áo áp chế, thoạt nhìn vô cùng có khí thế. Cho dù Ôn Uyển hôm nay làm một người mẹ hiền, nhưng khí thế của nàng không suy giảm, mà chỉ nhiều thêm một sự ấm áp dịu dàng. Hơn nữa bộ quần áo này còn có một ưu điểm, đó là làm nàng gầy đi một chút.

Mai Nhi thấy tinh thần Ôn Uyển phấn chấn thì cũng không nhiều lời: “Là vì muốn tranh thủ thời gian tới đây, sợ đến muộn hoa đào rụng hết thì không ngắm được nữa.”

Ôn Uyển nghe thế thì cười không ngừng. Hoa đào phải đến tháng tư mới rụng. Hôm nay ở đâu nhìn không thấy chứ? La Thủ Huân vui tươi hớn hở nói: “Ta tới nghe thần khúc đấy.” Đây mới là mục đích thực sự mà hắn đến đây, còn ngắm hoa đào chỉ là thuận dịp thôi. Đáng tiếc hiện tại nam nữ không thể lộn xộn, nếu vẫn còn là Phất Khê, thì đã có thể cùng nhau đi dạo vườn đào rồi.

Ôn Uyển cười nói: “Ngày mai sẽ cho ngươi nghe. Mai Nhi à, ta nói cho ngươi nghe nha, rừng đào kia của ta giống như tiên cảnh vậy. Bảo đảm ngươi nhìn rồi sẽ không muốn về nữa.”

Mai Nhi đương nhiên tin lời Ôn Uyển: “Hai năm qua vẫn luôn nghe ngươi nói vào thời điểm trời đông tuyết rơi, hoa mai mở rộ xinh tươi, cách xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa mai. Hoa đào tháng ba tháng tư lại càng làm cho dòng người ta lưu luyến quên đường về. Ngày mai ta phải đi xem rừng hoa đào đẹp như tiên cảnh mới được. “

La Thủ Huân vội vàng tham gia: “Ta còn muốn nghe hát.”

Ôn Uyển đang nói chuyện cùng hai người, người phía dưới bẩm báo nói hài tử khóc lóc đòi mẹ. Lúc này Ôn Uyển xin lỗi rồi về phòng.

Mai Nhi cũng mặc kệ La Thủ Huân: “Ta đi theo ngươi, lâu lắm rồi không gặp hai thằng bé nghịch ngợm kia. Ta phải đi nhìn chúng một chút.” Mai Nhi chỉ gặp lúc đầy tháng, đến giờ là đã năm tháng rồi chưa gặp chúng, đoán chừng bọn nhỏ lớn nhiều rồi.

La Thủ Huân u oán nhìn bóng dáng Mai Nhi rời đi, rất nhanh có người đến mời hắn đi ngâm suối nước nóng, ngâm suối nước nóng xong sẽ có thợ tẩm quất cho hắn.

Ôn Uyển vừa về đến phòng, tiếng khóc của hai đứa bé cũng lớn lên gấp đôi. Ôn Uyển ôm lấy Cẩn ca nhi đi vào phòng cho bú.

Mai Nhi ngồi với Duệ ca nhi, nàng muốn trêu chọc thằng bé, nhưng Duệ ca nhi không thèm để ý đến Mai Nhi, ánh mắt vẫn luôn trông mong nhìn chằm chặp vào cánh cửa, hắn hi vọng Ôn Uyển ra nhanh một chút. Mai Nhi còn tưởng rằng Duệ ca nhi sẽ khóc, nhưng đáng tiếc là Duệ ca nhi mãi vẫn không khóc. Vừa nhìn thấy Ôn Uyển đi ra, thằng bé giang hai tay ra muốn được ôm.

Ôn Uyển ôm lấy Duệ ca nhi: “Ngươi đợi thêm lát nữa nhé.”

Ôn Uyển cho hai đứa trẻ bú xong, Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi cùng nhau bò dưới đất, chứng tỏ tinh lực bọn chúng rất tràn đầy.

Mai Nhi không nhịn được mà nói: “Ôn Uyển, Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi thật sự rất khỏe mạnh nha.” Nhớ ngày đó lúc vừa gặp, hai đứa bé rất gầy. Lúc này bọn chúng mới hơn năm tháng, vậy mà đều béo tròn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ bình thường.

Ôn Uyển cười nói: “Còn không phải vì nuôi như thế nên sữa của một mình ta không đủ cho hai đứa bú sao. Hai đứa nhỏ cũng rất thông minh, nếu xác định ta không có sữa thì hai đứa mới chịu uống sữa bò, trừ sữa bò, ta cũng cho thêm vài thứ khác cho chúng ăn.” Đứa bé lớn hơn năm tháng đã có thẻ ăn chút đồ dễ tiêu hóa hấp thu rồi.

Mai Nhi sờ eo Ôn Uyển một chút khiến Ôn Uyển nhột kêu a lên một tiếng, khiến cho Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn Ôn Uyển, đã trông thấy mẹ chúng cười đến sắp đứt hơi.

Ôn Uyển nói chuyện một lúc với Mai Nhi: “Ngươi cũng đi ngâm suối nước nóng đi, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai ta dẫn các ngươi đi ngắm hoa đào.”

Mai Nhi không chịu: “Hôm nay ta ngủ chung với ngươi! Rất lâu rồi không cùng nhau trò chuyện. Lần này khó mà có cơ hội này.”

Ôn Uyển vui vẻ: “Ngươi không sợ phu quân một mình trong phòng sẽ thấy cô đơn khó chịu à! Trên thôn trang của ta cũng có không ít mỹ nhân đó nha!”

Mai Nhi hừ một tiếng: “Những nơi khác ta không dám bảo đảm, nhưng ở địa bàn của ngươi thì ta rất yên tâm, vì hắn gánh không nổi mặt mũi này đâu. Kể từ sau khi ngươi nói với hắn lần trước, hắn cũng xử lý hai nữ nhân kia rồi, hôm nay hậu viện đã hoàn toàn yên bình. Cuộc sống hiện tại của ta ổn định hơn trước kia nhiều lắm.” Ngừng một chút rồi nói: “Ôn Uyển à, ngươi đừng trách ta, thật ra lần trước ta đã biết Thế Tử gia nghe thấy ngươi đang ở trong viện, nhất định sẽ qua, mà hai nữ nhân này cũng bị người ta dẫn đến. Ta muốn dứt khoát mượn lực đánh lực nên đã gọi bọn họ vào. Ôn Uyển, ta biết thật ra trong lòng ngươi đều nhìn rõ tính toán của ta, nhưng ngươi vẫn giúp ta nói chuyện.”

Ôn Uyển liếc Mai Nhi một cái: “Ngươi đúng là làm điều thừa. Cho dù không có hai nữ nhân này khơi ra, ta cũng sẽ nói cho hắn biết. Có điều thuận tay trừ đi hai người cũng tốt. Hôm nay nữ nhân hậu viện đều nề nếp, cuộc sống của ngươi cũng thư thái rồi thì dừng giống như trước kia nữa, ta nhìn cũng mệt đấy.”

Mai Nhi gật đầu.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng của nàng, suy nghĩ một chút nhưng cũng không hỏi nữa. Mỗi người đều có bản kinh khó đọc của mình, cho nên Ôn Uyển vòng về đề tài vừa rồi: “Ngươi muốn ở lại ngủ với ta cũng được, chỉ cần ngươi không sợ con ta nửa đêm tỉnh dậy làm ầm ĩ ngươi thì ngươi cứ việc ở lại. Nhưng mà bây giờ ngươi vẫn nên đi ngâm suối nước nóng để trừ mệt mỏi đi.”

Sau khi La Thủ Huân ăn uống no đủ, được mỹ nhân hầu hạ thì thoải mái nằm ngủ. Chờ tỉnh lại vẫn không thấy bóng dáng Mai Nhi, hắn hỏi ra mới biết Mai Nhi ở lại trong viện của Ôn Uyển rồi. La Thủ Huân lầu bầu: “Thật là… bỏ lại ta một mình.” Nói xong, lại nặng nề ngủ.

Ôn Uyển sợ làm ồn hai đứa bé, nên rủ rỉ nói chuyện với Mai Nhi ở gian ngoài. Thật ra thì cũng không có tâm sự bao nhiêu, hai người chỉ giúp nhau giải toả thôi.

Ôn Uyển cứ hễ nói đến hai đứa con là sẽ không ngăn được mà thao thao bất tuyệt. Từ Minh Cẩn lười biếng, đến Minh Duệ lanh lợi, rồi đến hai đứa trẻ tranh nhau bú sữa.

Mai Nhi lẳng lặng nghe.

Ôn Uyển nói được một nửa, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Mai Nhi, ngủ rồi à?” Không nghe thấy tiếng nói thì lập tức ngượng ngùng: “Ngủ thật rồi.”

Mai Nhi phì cười, sau đó hạ giọng nói: “Sao mà ngủ được, nghe thấy ngươi nói chuyện như vậy, khiến ta rất vui vẻ. Ôn Uyển à, ta vẫn luôn lo lắng không biết lấy tính tình của ngươi thì rốt cuộc phải gả cho loại người gì?”

Ôn Uyển lật lại: “Không bằng ngươi cứ ăn ngay nói thật là tính tình của ta như vậy, xoi mói như vậy, yêu cầu cao như vậy thì không biết có ai thèm lấy hay không? Đoán chừng trong lòng ngươi cho rằng ta không lấy được chồng đâu.”

Mai Nhi mím môi cười, nàng không phủ nhận, cũng đại biểu cho việc chấp nhận. Mai Nhi nhìn đèn cung đình bằng ngọc lưu ly phát ra tia sáng êm dịu, nhìn nó, giống như có thể buông xuống tất cả gánh nặng trong lòng.

Mai Nhi nhẹ giọng nói: “Ôn Uyển, ngươi cảm thấy bây giờ ngươi hạnh phúc à?”

Ôn Uyển nghi hoặc: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Mai Nhi lấy tay kéo chăn, khẽ thở dài: “Năm đó chúng ta có tám người, hôm nay có năm người coi như địa vị không thấp, ít nhất trong mắt người ngoài đều có vinh hoa phú quý. Nhưng ta suy nghĩ lại thì những năm này sống không hạnh phúc. Khiến cho ta nhớ nhất vẫn là những ngày trông coi Mai Hoa Viên năm đó, mặc dù cô đơn ngăn cách với thế gian, nhưng lúc đó ta lại cảm thấy rất hạnh phúc.” Sau này, bị mẫu thân kéo ra khỏi cái thế giới kia, rồi tiếp đó lập gia đình, phải đối mặt với nhiều thủ đoạn hèn hạ như vậy, phải dùng tất cả tâm lý để đề phòng, cũng không thể thổ lộ tình cảm với trượng phu, giống như đang miễn cưỡng sống cho qua.

Ôn Uyển trầm mặc một chút rồi nói: “Năm đó, ta nhìn một cung nữ đang sống sờ sờ bị đánh chết ở trước mặt ta. Lúc ấy ta cảm thấy hậu cung chính là một địa ngục, nhưng cho dù là địa ngục, ta cũng phải đi vào. Bởi vì nếu ta muốn sống thì tất cả những điều đó đều phải đến. Tuy ta không biết sống vì cái gì, nhưng ta biết, ta phải sống. Vì sống mới có hi vọng, mới có thể đạt được hạnh phúc mình mong muốn. Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là có trượng phu yêu thương ta, có những đứa con để ta yêu thương, có ngôi nhà thực sự thuộc về ta. Và hôm nay, ta đã có tất cả. Mai Nhi, hiện tại ta rất hạnh phúc. Mặc dù phu thê chia lìa, mặc dù còn phải đối mặt với nhiều tranh đấu. Nhưng ta hiện tại, đang rất hạnh phúc.”

Mai Nhi gật đầu: “Mẹ ta từng nói với ta, bà muốn ta học sự rộng lượng của ngươi, học sự nhẫn nại của ngươi. Nhân sinh trên đời, tám chín phần mười đều không như ý. Nhưng miễn là còn sống, thì những chuyện không như ý cũng sẽ qua. Con người phải học cách biết thỏa mãn.” Thỏa mãn có nghĩa là thư thái, được thư thái đương nhiên cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng có mấy người thực sự làm được đâu? Ít nhất hiện tại nàng vẫn chưa làm được.

Ôn Uyển nắm lấy tay Mai Nhi.

Mai Nhi lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao: “Ôn Uyển, ngươi có biết tin tức của Ngọc Tú và Y Y gần đây không?” Thật ra thay vì hỏi nàng biết không, thì còn không bằng hỏi Ôn Uyển có muốn biết không.

Ôn Uyển không để ý: “Ngươi muốn nói thì ta nghe.” Coi như nghe một tin tức bát quái đi. Có thì nghe, không có thì thôi.

Mai Nhi nhìn thấy thái độ của Ôn Uyển, nàng biết Ôn Uyển đã coi hai người như người lạ rồi. Mai Nhi đè lại đề tài về Y Y, nói về Ngọc Tú, vì dù sao trước đây Y Y đã lợi dụng Ôn Uyển, còn Ngọc Tú so ra thì khá hơn một chút: “Trượng phu của Ngọc Tú cũng coi như chăm chỉ. Mấy năm nay thành tích khảo hạch đều ưu tú, đã được thăng một cấp, bây giờ là quan viên ngũ phẩm, Ngọc Tú cũng được phong cáo mệnh rồi. Những năm này nhậm chức ở bên ngoài, cuộc sống của Ngọc Tú rất tốt, người cũng khéo đưa đẩy, nói chuyện khéo léo. Ba năm trước đây, mẹ chồng nàng chịu không được nên đi đến chỗ Vu Tự Du nhậm chức, còn mang theo cả Cung di nương kia.”

Nói tới đây, Mai Nhi cố ý dừng lại một chút nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển cười khẽ: “Ngươi đã nói bây giờ nàng khéo đưa đẩy, còn khôn khéo. Nếu lại chịu thiệt thòi thì những năm này ở bên ngoài cũng uổng công rồi.”

Mai Nhi cười nói: “Đúng là không giấu được ngươi. Lão phu nhân không lấy được chút tiện nghi nào từ chỗ nàng cả. Vị Cung di nương kia cũng bị Ngọc Tú áp chế ngoan ngoãn nghe lời. Năm ngoái, lão phu nhân nói bà ở đó không quen, nên muốn về kinh thành, nhưng mà bà muốn mang theo trưởng tôn về cùng. Thế nhưng bị Vu Tự Du cự tuyệt.” Chiêu này của Ôn Uyển năm đó vô cùng lợi hại. Vu Tự Du hoài nghi lão phu nhân không phải là mẹ ruột của mình, đương nhiên hắn cũng lo lắng bà muốn dắt trưởng tử của mình về hủy hoại nó, nên ngàn lần không đồng ý.

sẽ bắt đầu khoá pass từ chương 201 cho đến hết quyển 6, tức là khoản 70c

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv