Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 194: Lưỡi Đao Hiểm Ác



Mùa đông ở biên quan lạnh hơn trong kinh thành rất nhiều . Bảo Bảo Cương là người phương nam, nên vừa đến mùa đông, hắn liền cảm thấy lạnh hơn người bình thường. Lần này xoa xoa hai cái tay, thổi khí, kêu thầm “Thật là lạnh a, mỗi lần đến mùa đông, đều lạnh như thế .”

Trương Nghĩa đi tới bên cạnh lắc đầu “Mặc quần áo dầy như vậy, còn kêu lạnh. Đã nhiều năm rồi mà còn chưa quen.”

Bảo Bảo Cương chán ghét mà nhìn bông tuyết phía ngoài “Qua bao nhiêu năm nữa cũng không quen.” Bảo Bảo Cương là người phương nam, hắn chính là không có thói quen chịu lạnh như người Phương Bắc. Mùa đông mấy năm nay phải chịu không ít khổ.

Trương Nghĩa nhìn bông tuyết phía ngoài, hướng về phía Bạch Thế Niên vừa nói “Năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều lắm, đoán chừng dê bò ngựa của người Mãn Thanh chết rét không ít, năm nay nhất định sẽ muốn đánh cướp nhiều hơn năm ngoái, còn có thể sớm hơn năm trước một chút.”

Bạch Thế Niên gật đầu. Cái này hắn đã sớm dự liệu được rồi.

Diệp Tuần cười “Đó là khẳng định, cho nên, ta phải nhanh chóng bố chí phòng hộ cho tốt. Nếu bọn họ dám đến, sẽ làm cho bọn họ đến được không về được.”

Bạch Thế Niên hiện tại không còn nhận được thư ở nhà, nên có chút buồn bực. Dĩ nhiên, thật ra hắn cũng biết, hiện tại trời đông giá rét, khẳng định không dễ dàng di chuyển như ba mùa Xuân Hạ Thu. Cho dù Ôn Uyển nhận được thư của hắn, hồi âm cho hắn, cũng phải chờ đến lúc băng tan mới có thể nhận được.

Vận khí của Trương Nghĩa tốt hơn Bạch Thế Niên một chút. Vợ hắn đi theo ở chỗ này, hài tử cũng có bốn đứa rồi. Nhìn Bạch Thế Niên không lên tiếng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về hướng kinh thành liền cười nói: “Tướng quân, nhớ hài tử rồi sao?”

Bạch Thế Niên gật đầu. Vợ con đều nhớ.

Diệp Tuần hai chân tréo nguẩy nói: “Nhớ thì…, vội vàng đánh người Mãn Thanh cho hoa rơi nước chảy, là có thể về nhà ôm vợ con rồi.”

Bạch Thế Niên liếc hắn một cái. Chẳng lẽ đạo lý này mình không hiểu sao? Vấn đề người Mãn Thanh là dân tộc du mục, ở cách doanh trại bọn họ vô cùng xa, hơn nữa địa thế lại hiểm trở, ai cũng không dám mạo hiểm. Ít nhất không có mười phần nắm chắc thì không thể mạo hiểm như vậy.

Bảo Bảo Cương nhìn trên người Diệp Tuần mặc quần áo lông tuyết trắng. Liền đi ra phía trước, sờ soạng một chút: “Quân sư ở đâu có da lông tốt như vậy. Thủ nghệ cũng nhất đẳng . Nói cho ta biết đi, ta cũng làm một chiếc như vậy, nhìn thật ấm áp.”

Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên cười nói: “Đây là tướng quân cho ta. Muốn thì tìm tướng quân nói đi.”

Bảo Bảo Cương ánh mắt sáng lên: “Tướng quân, Cái đó ở đâu thế?”

Trương Nghĩa thấy vẻ mặt của Bạch Thế Niên, nhìn lại quần áo lông kia : “Ngươi đến kinh thành quay một vòng. Ngay cả xiêm y bằng da cũng không có thì ngươi còn nói cái gì?”

Bảo Bảo Cương nhục chí rồi. Lúc ấy chỉ muốn cuộc sống hưởng thụ, sau lại bị gài tang vật hãm hại nên không có tâm trạng. Chỉ muốn trở lại sớm, không muốn ở nơi bị uất ức đó nữa.

Sau khi Bạch Thế Niên trở về, ở thư phòng nhìn bản đồ, dự định chờ tuyết rơi dầy khắp nơi, nên đón đánh kẻ thù xâm phạm như thế nào.

Cao Tần đi tới nói: “Tướng quân, có chuyện ta cần nói với người.”

Bạch Thế Niên thấy đột nhiên Cao Tần lên tiếng, trong lòng có chút kỳ quái. Nói trở lại, Ôn Uyển đưa hai người hộ vệ này, đây không phải giống như miệng hồ lô, thì là miệng hồ lô vừa cưa. Vô luận Diệp Tuần ở bên cạnh nói năng làm sao, cũng không moi ra một câu đắc dụng. Cuối cùng Diệp Tuần chỉ có thể thở dài nói: ” Người Quận chúa cho quả là nhân tài.”

Cao Tần nói một chuyện.

Tim của Bạch Thế Niên thoáng cái chìm đến đáy hồ. Ánh mắt lạnh thấu xương nói: “Nếu không bằng không cớ, ta không cho phép ngươi nói nhảm.”

Cao Tần đối với vẻ mặt nổi giận của Bạch Thế Niên, phảng phất như không nhìn thấy. Vẫn chậm rì rì nói: “Quận chúa cho hai huynh đệ chúng ta đến bảo vệ tướng quân, chúng ta sẽ khiến nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất cho tướng quân. Tướng quân. Có thể ngài vẫn không biết, dụng ý mà Quận chúa phái hai người chúng ta ở bên cạnh ngài. Quận chúa lo lắng nhất, không phải là tướng quân ra chiến trường cùng người Mãn Thanh đối chiến. Mà bên cạnh tướng quân có người phản bội. Đây mới là điểm trí mạng nhất . Cho nên, huynh đệ chúng ta vẫn để ý.”

Ánh mắt Bạch Thế Niên rất phức tạp. Hắn không muốn tin tưởng. Nhưng Cao Tần và Cao Sơn là Ôn Uyển cho hắn, là người tuyệt đối có thể yên tâm. Nếu bọn họ đã mở miệng, thì đã có mười phần nắm chắc. Hắn lại không thể không tin. Nếu là thật sự , vạn nhất . . . . . . Bạch thế Niên nghĩ tới đây, trái tim lại quặn đau. Đồng dạng sai lầm, hắn tuyệt đối sẽ không tái phạm lần thứ hai: “Đã như vậy, các ngươi âm thầm theo dõi tiếp. Xem hắn cùng người nào tiếp xúc qua?” Nói xong thì tạm ngừng, mới nói tiếp: “Các ngươi cẩn thận một chút, không nên bị bọn họ phát hiện.”

Cao Tần mặt không thay đổi nói: “Tướng quân yên tâm. Những người đó. Đối với chúng ta mà nói, chẳng qua là binh tôm tiểu tướng.” bài binh bố trận thì bọn hắn không hiểu được. Mặc dù ra chiến trường cần võ công cao, nhưng chân chính ra trận giết địch không phải là mặt mạnh của bọn họ. Mặt mạnh của họ là điều tra cẩn thận, theo dõi, ám sát.

Sắc mặt Bạch Thế Niên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Bất cứ lúc nào cũng không được xem thường đối thủ của ngươi. Một khi xem thường đối thủ, vậy sẽ là điểm chết của ngươi.”

Cao Tần rùng mình, có thể do mấy lần theo dõi quá dễ dàng. Nên hắn cho rằng người biên quan với điều này không quá hiểu biết. Nhưng ngẫm nghĩ, người sau lưng nếu vô năng như vậy, cũng sẽ không giấu sâu đến thế. Xem ra thật là bọn họ khinh thường: “Vâng, tướng quân.”

Ôn Uyển nhìn Cẩn ca nhi lười biếng nằm ở trên giường. Duệ ca nhi thì đã sớm học xong lật người, hôm nay lại đang muốn học bò. Nhưng Cẩn ca nhi ngay cả lật người cũng không muốn. Khiến cho mỗi lần Ôn Uyển đều lật người giúp bé. Cẩn ca nhi bị lật không thoải mái, muốn lật lại, khiến cả hai đứa dính vào cùng nhau.

Ôn Uyển nhức đầu: “Ngươi nói xem, sau này Tiểu Bảo có phải là quỷ lười hay không?” Trước kia không có phát hiện, tiểu hài tử ngoài ăn và ngủ là bình thường. Nhưng không biết có phải bởi vì có Duệ ca nhi làm gương hay không? Ôn Uyển phát hiện Cẩn ca nhi thật sự là quá lười rồi.

Hạ Dao cười ôm lấy Cẩn ca nhi: “Muốn trách thì trách Đại Bảo quá chịu khó. Khiến cho tiểu Bảo nhà chúng ta có áp lực. Cũng bị mẹ con nói thành quỷ lười luôn.”

Ôn Uyển ôm lấy Duệ ca nhi đang loay hoay: “Cục cưng, có trừng có mực là được. Con mới hơn bốn tháng thôi, chịu khó như vậy làm cái gì? Đâu cần con quá siêng năng, chúng ta cũng không cần làm chiến sĩ thi đua.”

Hạ Dao quái dị: “Chiến sĩ thi đua? Đây là cái gì?”

Ôn Uyển giải thích thế nào là chiến sĩ thi đua, nhưng Ôn Uyển nói khuyếch đại quá rồi, nói chiến sĩ thi đua căn bản cuối cùng sẽ vì mệt nhọc quá độ mà chết.

Hạ Dao lắc đầu: “Quận chúa từ ngữ thật nhiều. Trong phủ đệ chúng ta nuôi nhiều người như vậy, còn để cho Đại Bảo mệt mỏi sao?”

Ôn Uyển bỉu môi: “Đừng nói Đại Bảo chúng ta. Khí thế mà năm đó cậu hoàng đế xử lý triều chánh chính, hù dọa làm ta sợ muốn chết. Những năm này ta xài bao nhiêu tâm tư, mất bao nhiêu miệng lưỡi, mới khiến cậu có chút đổi cái nhìn. Bằng không. . . . . .” Lời nói mang điềm xấu thì không nói nữa.

Hạ Dao mới không để ý tới Ôn Uyển nói hưu nói vượn, đi theo Tiểu Bảo nói chuyện. Ôn Uyển ôm Đại Bảo, lầm bầm với Đại Bảo một trận.

Hạ Nhàn mang hạt dưa đã tỉ mỉ xử lý qua đưa lên , cho Ôn Uyển rỗi rãnh thì ăn. Dùng đĩa sứ trắng để đựng hạt dưa, khiến nổi bậc lên đốm đốm xanh xanh.

Hạ Dao nhìn hạt dưa xanh mượt , dùng lá trà xào ra: “Ai nói Quận chúa tiết kiệm, cái này nếu là lan truyền ra ngoài. Không nói người phá sản đã không tệ rồi.” Không ngờ lại dùng trà xanh xào với hạt dưa.

Hạ Nhàn cười nói: “Trà xanh này là dung lá trà rẻ nhất. Quận chúa hiếm khi được ăn một lần nên không thể nói phá sản được.”

Ôn Uyển nhặt được một viên, tinh tế nhai lấy: “Được, lần này ăn ngon hơn lần trước. Hôm nay tay nghề của Hạ Nhàn quả thật càng ngày càng giỏi rồi. Ngươi cũng nếm thử đi, vô cùng thơm ngon.”

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển như hiến vật quý, cười nói: “Cũng không phải là chưa nếm qua.” Nói xong, liền lấy một viên tới đây ăn, cảm thấy mùi vị rất tốt, tiếp tục ăn.

Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi nhìn mình liền cười híp mắt nói: “Cục cưng, con còn quá nhỏ. Răng cũng chưa có mọc, chờ có răng thì mới có thể ăn.”

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa nhai nát rồi cho Đại Bảo nếm thử.”

Ôn Uyển rất quyết đoán cự tuyệt. Ba nữ nhân ở một bên cắn hạt dưa vừa tám chuyện. Duệ ca nhi kêu a a mấy tiếng. Đoán chừng là muốn ầm ĩ rồi.

Lúc này Hạ Ảnh đi tới, sắc mặt có một chút khó coi. Ôn Uyển nhìn thấy là biết có chuyện “Xảy ra chuyện gì?” Không có xảy ra việc gì Hạ Ảnh sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Hạ Nhàn thức thời lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người. Hạ Ảnh hừ một tiếng nói: “Không ngờ thái tử to gan lớn mật, để cho quan viên phe mình vơ vét của cải.”

Ôn Uyển cười hạ: “Ta còn tưởng rằng là có đại sự gì. Vơ vét của cải thì vơ vét của cải, chỉ cần không ức hiếp dân chúng là được.” Chuyện mà làm lớn ra, mất mặt chính là thái tử. Hạ Ảnh tức giận như vậy làm cái gì. Không có đạo lý.

Hạ Ảnh tức giận nhìn Ôn Uyển một cái “Quan viên vơ vét của cải, kết quả khổ còn không phải là dân chúng. Thái tử cũng quá to gan lớn mật rồi. Không chỉ có như thế, hắn hôm nay còn phái môn nhân liên tiếp tiếp xúc với Khương Lâm. Hắn điên rồi hay sao mà làm thế? Đường đường thái tử một nước, thế nhưng. . . . . .” Cũng không cần nói ra miệng.

Ôn Uyển không thèm để ý tới: “Hạ Nhàn vừa xào hạt dưa, rất thơm, ta cùng Hạ Dao đều cảm thấy ăn thật ngon. Ngươi nếm thử đi, không tệ đâu.”

Hạ Ảnh giận đến muốn điên.

Ôn Uyển mới không để ý tới có nàng. Thái tử thu mua quan viên tham ô nhận hối lộ không có liên quan tới nàng. Cho dù tức giận, cũng nên là cậu hoàng đế tức giận. Chuyện mà đại bác bắn cũng không tới mình, nàng sẽ không lãng phí tế bào não để suy nghĩ.

Hạ Dao thấy Hạ Ảnh tức hừ hừ mà ngồi ở trên ghế. Thì mang một chén trà đưa tới: “Ngươi tức có ích lợi gì? Ngươi cũng biết đó là thái tử. Chỉ có hoàng thượng mới có thể quản. Quận chúa hỏi nhiều một câu cũng sai . Ngươi có cái gì tức giận, hoàng thượng trong lòng tự biết”

Hạ Ảnh cũng biết điều này. Nhưng nghe tin tức như thế, khó tránh khỏi trong lòng không có suy nghĩ khác. Thiên hạ này tương lai là của hắn . Hắn đi tham ô nhận hối lộ làm cái gì? Người như vậy, xứng làm thái tử sao? Được, người như vậy, sau này có thể làm vua của một nước sao?

Ôn Uyển nhàn nhã lấy hạt dưa ăn, từ đầu tới đuôi, một từ cũng không nói. Vừa nghe nói Thái Tử Phi đưa thiệp đến. Ôn Uyển liền sai người trả lại. Nàng bận rộn trông nom hài tử, không có thời gian đi xã giao.

Ra khỏi tháng giêng, khí trời bắt đầu dần dần ấm lại. Hạ Thiêm cảm thấy may mắn nói : “Quận chúa, lần này tuyết rơi, chết rét ba người. Là mấy tên khất cái lớn tuổi. Nếu không phải quan phủ ra mặt, người chết có thể sẽ nhiều hơn.”

Ôn Uyển cười cười, cũng không có nói tiếp. Ban đầu phủ doãn thấy Ôn Uyển làm thế liền dâng sổ con. Hi vọng lấy danh nghĩa quan phủ, dàn xếp tốt những tên khất cái và những đứa trẻ lang thang kia. Đương nhiên Hoàng đế đáp ứng rồi. Cũng bởi vì hành động này, mặc dù hôm nay có lạnh hơn năm trước chút ít. Nhưng có quan phủ cứu trợ, nên chỉ có mấy người khất cái lớn tuổi bị đông cứng chết. Cái này cũng tương đối bình thường, người đã già, sức đề kháng giảm xuống. Không nói lão khất cái, ngay cả nhà giàu người ta ở kinh thành, cũng có mấy lão nhân qua đời.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv