Khi Thanh Hà nhận được danh sách đồ cưới của Bàng gia liền thở dài một hơi. Bàng gia cho đồ cưới cũng không tệ, một trăm hai mươi nâng đồ cưới (ba mươi nâng lúc ăn hỏi, lúc đầu Bàng gia chuẩn bị sáu mươi bốn nâng, thấy lễ vật Bạch gia nhiều như vậy. Bàng đại nhân lại cho tăng thêm hai mươi nâng ).
Mặc dù Bàng phu nhân không thích con gái lớn của mình. Nhưng dù sao cũng là thịt trên người mình rơi xuống, ban đầu hủy hôn cũng vì không muốn con gái chịu khổ. Ai biết con gái tính tình ngoan cố, làm cho bà mất mặt, vẫn muốn con gái trèo cao vào gia đình quyền quý, nổi danh chê nghèo yêu giàu. Cộng thêm em gái ruột khích bác ly gián, làm cho càng không thích con gái của mình. Lần này Bạch gia lại làm bà thể diện lớn như vậy, trong lòng có chút ngại ngùng. Nhưng Bạch Minh Chí bây giờ đã có chức quan nhỏ ở nha môn, là một viên quan thất phẩm, có khởi đầu tốt. Hơn nữa không được tự nhiên, con gái tiền đồ cũng không kém, nghĩ tới những hành động lúc trước của mình, cũng lo lắng cho con gái khi đến nhà chồng bởi vì mình mà bị đối xử không tốt. Những cái khác không làm được bao nhiêu, chỉ có thể cho đồ cưới thật hậu hĩnh. Nói đến nói đi, cũng không trách Bàng phu nhân, chẳng qua là đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Bạch Thế Hoa nghe Thanh Hà nói, một trăm hai mươi nâng đồ cưới, thì bị hù dọa đến nỗi kêu to một tiếng. Đây cũng quá nhiều, nhà quyền quý nhà giàu thành thân, cũng không nhiều như vậy: “Có phải có duyên cớ gì hay không?”
Thanh Hà ngược lại vô cùng rõ ràng: “Con dâu tương lai rất được Bàng lão phu nhân đã qua đời yêu thích. Cố ý phân phó để lại cho nàng không ít làm đồ cưới. Hơn nữa Bàng phu nhân đoán chừng bởi vì … một phen làm ầm ĩ như vậy, trong lòng lo lắng chúng ta sẽ đối xử con dâu không tốt, những thứ khác không làm được gì. Đồ cưới phong phú như vậy cũng cho chúng ta thiếu một phân trách móc nặng nề. Bà ta cũng quá lo nghĩ nhiều rồi.” Đồ cưới con dâu có nhiều hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không đi hướng về phía con dâu lấy tiền. Lập gia đình căn bản là vì tiền đồ của con cháu.
Bạch Thế Hoa cũng không nghĩ như vậy: “Đồ cưới con dâu nhiều đương nhiên tốt. Chúng ta cũng sẽ không chứa cái tâm tư này. Nhưng sau này con trai muốn dùng tiền vào chỗ cần thiết, con dâu có tiền cũng có thể trợ giúp một hai. Tình hình kinh tế của con trai cũng không phải túng thiếu” Dù sao phía dưới hắn còn có bốn con trai, hai con gái. Sau này kết hôn, cũng phải chi một số lượng lớn.
Thanh Hà nhìn Bạch Thế Hoa một cái.Hai con dâu của con trai mình, nàng nhất định phải chọn lựa thật kĩ. Về phần thứ xuất phía dưới, đến tuổi thành thân cho bọn hắn tìm gia đình môn đăng hộ đối, nữ gả đi ra ngoài cùng đồ cưới là được, thứ xuất liền phân ở riêng. Vậy nàng sẽ không mất quá nhiều tâm tư.
Hôn lễ của Bạch Minh Chí khách tới rất nhiều, trước kia quan hệ thông gia bị gián đoạn. Rất nhiều người cũng tới cửa một lần nữa qua lại rồi. Cộng thêm thế tử Bình gia tự mình đến. Về phần Ôn Uyển không có tới. Ngay từ lúc mọi người dường như đã đoán trước. Đừng nói hôm nay Ôn Uyển mang thai, cho dù không có mang thai. Ôn Uyển cũng không thể tới, nhưng chuyện Ôn Uyển tặng lễ trọng mọi người cũng đều biết. Lễ của Ôn Uyển không thiếu nhiều, nhưng cái này cũng chứng minh đã coi trọng cháu trai rồi.
Buổi tối động phòng hoa chúc. Bàng đại tiểu thư thấp thỏm bất an chờ đợi chú rễ đi đến. Mặc dù Bàng đại tiểu thư tự nói với mình sẽ tốt thôi. Rồi cũng sẽ tốt thôi. Nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.
Trong lòng Minh Chí không thoải mái nhất định là có. Năm đó vũ nhục hắn , chính là biểu ca (anh họ) của Bàng tiểu thư. Là một người đàn ông, ai cũng chịu không nổi. Nhưng lúc trước Bàng đại tiểu thư có thề không phải hắn thì không lấy chồng, sau này Thanh Hà lại làm công tác tư tưởng. Mặc dù trong lòng bất mãn với Bàng phu nhân. Nhưng cũng không có giận chó đánh mèo vị hôn thê của mình. Lúc trước có tính toán từ hôn, chẳng qua không muốn tiếp tục bị nhục nhã. Cũng không muốn để cho cha mẹ bị làm khó nhục nhã. Hôm nay, một phòng bọn họ không sợ Bàng gia khi nhục.
Ở bên trong phòng tân hôn , nhìn tân nương tử lớn lên rất đẹp, hơn nữa xấu hổ mang e sợ đang nhìn mình, những bất mãn trong lòng cũng bị tiêu tán đi ra ngoài. Đêm động phòng hoa chúc hết sức hài hòa.
Ngày thứ hai lúc kính trà, Thanh Hà nhìn tân nương tử một thân hoa văn cây lựu màu đỏ thắm mặc bên ngoài, váy gấm tuyết trăm nếp gấp. Tóc đen nhánh được búi thành kiểu loan nguyệt, trên đầu cài một cái trâm vàng đính đá hồng ngọc, hơn nữa lại thêm hai cây trâm bạc gắn mấy đóa hoa khảo lam đính ngọc trai. Trang phục không diễm lệ, nhưng cũng không đơn sơ. Vừa nhìn là biết cư xử có chừng mực đấy. Hôm nay tình huống phòng lớn thế nào. Nếu mang rất nhiều đồ trang sức quý trọng ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ làm người trong nhà không thoải mái.
Lớn lên cũng vô cùng xinh đẹp, gương mặt trái xoan, da thịt trắng mịn, dáng người nhỏ nhắn đầy đặn, đầu tóc đen nhánh, hai đầu lông mày là loại khí chất ngoan ngoãn dịu dàng mà tiểu thư khuê các luôn có, vừa nhìn cũng biết đã trải qua dạy bảo tỉ mỉ.
Bạch Thế Hoa vô cùng bất mãn cửa hôn sự này, nhưng vướng vào tình thế không thể không kết. Cho nên hôm nay nhìn thấy con dâu, trong lòng không vui thoáng một chút đã tan thành mây khói. Những cái khác không đề cập tới, nhìn chính con dâu được nuôi dậy khá tốt nên quá hài lòng, sẽ trở thành người trợ lực cho con trai mình. Trong lòng thoải mái rồi, đón trà của con dâu cũng không còn chần chờ, cho bao tiền lì xì cũng càng sảng khoái.
Thanh Hà thì càng thích hơn, trong lòng âm thầm thấy may mắn. Bàng phu nhân ngàn không tốt vạn không tốt nhưng cô nương này nhìn thật sự tốt. Nếu đẩy cửa hôn ước này, mặc dù nói tìm một gia đình tốt để kết thông gia cũng không dễ dàng, nhưng chưa chắc có thể tìm được con dâu tốt như vậy( ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng ). Thanh Hà không chỉ đem bao tiền lì xì chuẩn bị cho Bàng thị, còn muốn lấy trâm Kim Phượng khảm ruby trên đầu làm lễ ra mắt. Bàng thị thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo), nhưng vẫn cung kính nhận. Bởi vì … vật đồ trang sức đeo tay này, lo sợ trong lòng Bàng thị cũng tiêu tán không ít.
Bạch gia ở riêng, nhân khẩu tương đối ít. Trừ phúc khí Bạch Thế Hoa, phía dưới còn bốn em trai, hai em gái. Thanh Hà chỉ sinh ba nhi tử, những người khác cũng là thứ xuất.
Tính tình Ôn Uyển quái dị, rất ít người biết. Nhưng Thanh Hà dường như đã nhìn ra. Đó chính là Ôn Uyển vô cùng không thích nhìn thấy thứ xuất. Lúc trước từng có hỏi qua ba anh em Minh Chí. Nhưng Bạch Thế Hoa còn có hai đứa con trai con gái khác, thì không hỏi một tiếng quá. Giống như hai người này không có tồn tại vậy.
Bàng thị làm lễ ra mắt với mọi người, mỗi người đều có lễ vật thu. Hai người em ruột, lão nhị Minh Quang bây giờ làm việc ở ngân hàng, trải qua tương đối nhiều chuyện, cũng có một chút ánh mắt nhìn người, cảm giác đại tẩu( chị dâu cả) rất thân thiết, nhất thời trong lòng sinh hảo cảm. Lão tam Minh Hoài vẫn còn là một đại tiểu tử, chị dâu đưa lễ ra mắt, sau khi đón xong khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Về phần ăn mặc của thứ xuất, Thanh Hà cũng không có bạc đãi. Những điều khác cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, muốn so sánh với con vợ cả, vậy thì chỉ có hai chữ nằm mơ.
Sau khi làm xong lễ, Thanh Hà cười từ trong tay nha hoàn bên cạnh nhận lấy một cái hộp hoa văn mạ vàng nói: “Đây là lễ ra mắt Quận chúa đưa cho con. Con nhận lấy đi!” Thanh Hà cũng không biết bên trong hộp đựng cái gì. Bất kể lễ vật là cái gì, chỉ cần chứng tỏ Ôn Uyển coi trọng cửa hôn sự này là đủ rồi.
Sau khi Bàng thị biết lại càng thụ sủng nhược kinh rồi. Mẹ chồng đã tỏ vẻ yêu thích mình làm cho nàng an tâm không ít. Quận chúa cũng có lễ ra mắt, vậy coi như hoàn toàn an tâm. Quận chúa thừa nhận thân phận của nàng, người trong nhà cũng dễ dàng tiếp nhận nàng hơn.
Bàng thị đi từ Từ đường tế bái để lên gia phả. Minh Chí lại mang theo nàng đi bái phỏng các nơi.
Sau khi Bạch tam phu nhân ra mắt Bàng thị, trong lòng buồn bực không gì sánh kịp. Ban đầu con trai nàng cũng đính hôn, chẳng qua sau này nhà kia sợ dính líu tìm lý do từ hôn rồi. Phòng lớn và Bàng gia kiện cáo nhiều như vậy, nàng còn cười sau lưng. Hôm nay nhìn Minh Chí cưới người vợ này, chân chính đại gia khuê tú. Đem vợ tương lai của con trai lớn nàng quăng đi mấy con phố luôn. Khụ, muốn cả đời mạnh, hôm nay lại không bằng Đại phu nhân rồi. Trong lòng bực bội không cần phải nói nữa.
Những người khác, trong lòng hâm mộ ghen tỵ nhưng trên mặt vẫn nói lời cung kính.
Sau khi chào hỏi hoàn tất thân thích xong, Bàng thị cẩn thận hỏi: “Phu quân, Quận chúa muốn yên tĩnh dưỡng thai, không thể quấy nhiễu sao?” Ôn Uyển ru rú trong nhà, đương nhiên mọi người đều biết. Nhưng Bàng thị nhận được đồ vật rồi, cho là Ôn Uyển sẽ phá lệ đối đãi với bọn họ. Lại không nghĩ rằng, tất cả thân thích đều đã chào hỏi qua, cũng chỉ có Quận chúa trong phủ không có đi.
Minh Chí không biết Bàng thị suy nghĩ nhiều như vậy “Quận chúa có lời truyền xuống, nói thân thể nặng, không thể mệt nhọc. Cho nên gặp mặt lần này đều miễn.” Mặc dù Minh Chí chỉ đứng từ xa ra mắt Ôn Uyển hai lần, nhưng sâu trong nội tâm, hắn coi Ôn Uyển như trưởng bối để đối đãi, Ôn Uyển không chỉ là thím hắn, cũng là dì hắn. Đồng thời có hai thân phận, để cho Minh Chí trừ kính sợ Ôn Uyển, còn có một chút cảm giác thân thiết.
Thật ra thì không chỉ có Minh chí nghĩ như vậy, ở đây trong mắt rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Nếu không Ôn Uyển cũng sẽ không để ý tới Minh Chí.
Ôn Uyển vốn muốn gặp vợ chồng Minh Chí. Lại bị Hạ Dao cho ngăn trở. Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại Ôn Uyển cần phải tĩnh dưỡng. Bên trong như thế nào chỉ cần Hạ Dao tự mình biết là được rồi.
Ôn Uyển có chút cảm khái: “Ngươi nói, chờ ở qua một năm nữa, Minh Chí sinh con rồi. Ta đây có thể bị thăng cấp làm bà thím rồi.” bà thím hai mươi tuổi, bối phận thật là quá lớn.
Hạ Dao buồn cười nói: “Cái này có là gì. Người ta mới sinh ra đã làm ông chú kìa. Mà nó cũng chỉ là đứa bé a.” Nhà giàu người ta từ già tới trẻ, thường thường bối phận vô cùng cao.
Ôn Uyển nghĩ tới một nam tử trưởng thành gọi một đứa bé hai ba tuổi là ông chú. Phì một tiếng bật cười. Cũng trách không được, thời đại này mười lăm mười sáu tuổi đã sinh con, vẫn sinh đến sáu bảy mươi tuổi. Cho nên bối phận gì, cũng chỉ là mây trôi a!
Hạ Ảnh cũng hết sức đồng ý lời nói của Hạ Dao: “Quận chúa và tướng quân thành thân muộn. Bằng không con gái cũng nên bàn về cưới gả rồi.”
Ôn Uyển bỉu môi, trước kia hắn muốn thành hôn thì lien quan gì nàng. Ôn Uyển nhìn hai Đại nha hoàn bên người nói: “Bây giờ ta cũng có con rồi. Các ngươi thì sao? Có phải nhìn trúng ai hay không? Đừng nói với ta rằng thật sự tính toán cả đời không lấy chồng đó.”
Hai người trả lời rất dứt khoát: “Cả đời đều hầu hạ ở bên cạnh Quận chúa.”
Ôn Uyển nhức đầu sờ sờ cái trán. Bên người nàng có mấy Đại nha hoàn được việc. Mấy người Hạ Dao, Hạ Ảnh, Hạ Hương, Hạ Nhàn chết sống đều không muốn gả. Ôn Uyển chọn cho bọn họ mấy người kì thật cũng không tệ, có thể các nàng không muốn. Hỏi bọn họ thì lại hai chữ, không lấy. Hỏi nhiều hơn nữa vẫn nói câu kia.
Ôn Uyển rất buồn bực a, cũng không thể cứ như vậy nhìn các nàng thật sự phụng bồi nàng đến già rồi. Đúng rồi, còn có Võ Tinh cũng chưa thành thân. Làm cho nàng rất nhức đầu a. Bên cạnh mình tất cả đều là nam nữ độc thân, làm cho nàng cảm thấy mình là một lão bản(ông chủ) bốc lột.
Ôn Uyển hỏi riêng Hạ Dao: “Ngươi cảm thấy Võ Tinh như thế nào? Ta cảm thấy rất tốt. Ngươi nhìn võ công rất tốt, người lớn lên cũng không tệ, nguồn gốc đều rõ ràng. Ta thật sự cảm thấy không tệ.”
Hạ Dao nhảy ra đáp một câu nói: “Võ công của hắn không cao hơn ta.”
Ôn Uyển mồ hôi dữ dội, hoàng đế đều nói Hạ Dao là kỳ tài luyện võ, đoán chừng đời này cũng khó tìm được người cao hơn nàng. Trừ phi đi tìm nhân sĩ giang hồ, đó là không có khả năng. Ôn Uyển chỉ có thể kiên nhẫn làm công tác tư tưởng: “Muốn võ công cao làm cái gì? Vậy ngươi nói Bạch Thế Niên, hắn cũng không có thể kiếm tiền hơn ta. Chẳng lẽ ta liền bởi vì hắn kiếm tiền ít, sẽ không lấy chồng. Hạ Dao, ta thật cảm thấy Võ Tinh không tệ.”
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển: “Làm sao người cứ muốn để cho ta gả đi ra ngoài vậy. Ta không lấy chồng, trong lòng người sẽ không thoải mái. Hay là để ta ở bên cạnh người, cản trở người.”
Ôn Uyển nghẹn lời.
Phía ngoài có người tới, đề tài gián đoạn.