Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 92: Lãnh đạm



“Tiểu thư, Người thật là quá uất ức mà. Sao Người lại chịu uất ức như vậy? Tiểu thư, vì người nam nhân thế này có đáng hay không?”

Một nha đầu nhìn đồ cưới màu hồng phấn (nạp thiếp thì đồ cưới màu hồng, chính thê màu đỏ), khóc đến thương tâm.

Thích Tuyền quả thật không muốn gả con gái, tin tức kia cũng do chínhbọn họ tản ra. Cũng may đối với bên ngoài bọn hắn nói rằng Bạch Thế Niên đã đáp ứng vĩnh viễn sẽ không nạp thiếp nữa (vợ thì chắc chắn là khôngcưới ).

“Khóc cái gì mà khóc, trời sáng ta sẽ lên kiệu hoa rồi, ngươi nên mừng cho ta mới đúng. Khóc như đưa tang làm gì?”

Thích Lệ Nương quát lớn.

“Nhưng tiểu thư… tiểu thư… nô tỳ thấy ủy khuất cho Người. Nô tỳ thậttiếc thay Người ” Mĩ Chu không ngăn nổi nước mắt. Tiểu thư là người kiêu ngạo cỡ nào mà cũng chịu nhận lấy uất ức bực này.

“Bạch Thế Niên, ta nên nói ngươi là si tình hay là tuyệt tình? Thích LệNương ta không tin sẽ không chiếm được trái tim ngươi. Lệ Nương này sẽđập tan cái nguyên tắc chết tiệt kia của ngươi.” Thích Lệ Nương nắm lấymột góc đồ cưới, nhìn tấm áo cưới màu hồng phấn cùng căn phòng đượctrang trí đỏ rực tạo thành một sự đối lập mãnh liệt, nước mắt nàng tràora tràn đầy ủy khuất vô hạn.

Ngày hôm sau hôn lễ được cử hành tương đối náo nhiệt. Mặc dù chỉ là nạpthiếp, nhưng dựa theo quy cách lấy chính thê mà làm. Dù sao sau này chỉcó một nữ nhân là Thích thị, chẳng qua trên danh nghĩa không phải phunhân nhưng đương gia chủ mẫu không phải chính là nàng sao.

Thích gia tung tin tức rằng mặc dù là nạp thiếp, nhưng đời này Bạch ThếNiên chỉ nạp một thiếp, không nạp nữ nhân khác. Đây chính là cắt đườnglui của Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên vừa nghe tin đồn này liền cười lạnh không dứt. Quan lớnhơn một cấp đè chết người. Bản thân lại đang dưới sự giám sát của ngườita, có thể đạt thành kết quả ngày hôm nay đã là toàn lực của hắn rồi. Về phần sau này, chuyện sau này…sau này hãy nói.

Rất nhiều người nhìn y phục cưới của tân nương đều cảm thấy có chút quái dị. Dù biết Bạch Thế Niên cưới vợ bé, tin tức đã sớm tràn ra nhưng vẫnkhó có thể tin được. Rất nhiều người đều nghĩ trong đầu, nữ nhân nàythật là hết hy vọng, làm thiếp mà cũng nguyện ý. Có điều ngẫm lại saunày Bạch Thế Niên chịu cưới một mình nàng cũng miễn cưỡng cho qua. Dĩnhiên, đồng thời nhiều người cũng ghen tỵ, hâm mộ Bạch Thế Niên.

Nhưng khiến cho mọi người buồn bực chính là Bạch Thế Niên từ đầu tớicuối không hề tươi cười. Bộ dạng kia nào phải là thành thân, không khácnào đang áp tải hắn ra pháp trường hành hình.

Lúc ấy nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Thế Niên, Thích Tuyền thiếu chútnữa chẻ hắn ra làm đôi. Nhưng vẻ mặt của Bạch Thế Niên chính là ngươilàm gì được ta. Thái độ này của hắn lại khiến cho Thích Tuyền đành kìmnén cơn bực bội. Nhà người ta gả con gái thì con rể lấy lòng, nịnh bợnhạc phụ. Lão nơi này lại quá ngược đời.

Buổi tối động phòng hoa chúc hôm đó, uống rượu mừng xong Bạch Thế Niêntrực tiếp trở về viện trước kia từng ở tắm rửa, thay quần áo, không hềvào tân phòng.

Cô dâu chờ đến nửa đêm không thấy người đến khóc không thành tiếng. Nàng tự mình xốc khăn voan quan sát căn phòng trang trí màu hồng, trong lòng vừa đau lại vừa chát. Hiện tại, nàng rất hối hận, người nam nhân nàyrất có thể là một kẻ không có trái tim. Nếu không sao có thể tuyệt tìnhvới nàng như thế. Nha hoàn bên cạnh cũng rất tức giận, nhưng nàng cũngbiết đây không phải mua bán nên không thể vội vàng. Không còn cách nàokhác. Đã đến nơi này rồi một bước cũng không còn đường rút lui. Chỉ đành phải dụng tâm mà an ủi, một mực an ủi. Đáng tiếc, một chút tác dụngcũng không có, Thích Lệ Nương vẫn khóc. Nhưng tiếc là, dù cho nàng khócđến ngất đi cũng không thấy tân lang.

Bạch Thế Niên đi ra ngoài, một mình đi lại trong phủ. Lúc này, hắn cảmgiác tựa như một kẻ không nơi nương tựa, lưu lạc chân trời góc bể, dường như tìm không ra một chốn dung thân. Cảnh tượng động phòng hoa chúc náo nhiệt, đẹp đẽ kia lại khiến cho hắn sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Diệp Tuần từ nhà xí đi ra nhìn thấy Bạch Thế Niên đang đứng đó liền cholà gặp quỷ: “Người ta đều nói đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng.Ngươi không động phòng hoa chúc chạy tới đây làm cái gì?”

Bạch Thế Niên đứng ở nơi đó chỉ đáp một tiếng. Diệp Tuần vốn nghi hoặcnên khi nhìn thấy sắc mặt Bạch Thế Niên rất phức tạp liền cẩn thận hỏi:“Tướng quân, ngươi sẽ không phải bị bất lực chứ?” Đây là chuyện thươngtổn nghiêm trọng đến tự ái của nam nhân. Là nam nhân, ai nghe thế cũngđều biến sắc.

Bạch Thế Niên lại phù hợp với những lời này…

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên không nói lời nào cho là đã đoán trúng.Trong lòng vạn phần thông cảm, nam nhân bất lực là đáng thương nhất: “Có thể là lâu không sử dụng nên bị buông lỏng thôi. Tướng quân không cầnlo lắng. Ta biết mấy vị đại phu không tệ, Ngươi hãy để cho đại phu xemmột chút, bảo đảm lập tức tốt lại. Một đêm tiếp bảy nàng cũng không phải là vấn đề.”

Bạch Thế Niên lạnh lùng nói một tiếng: “Không nhọc ngươi hao tâm tổntrí. Ta rất bình thường.” Bất kỳ một nam nhân nào đều không cho phépmình đeo cái danh tiếng bất lực như vậy.

Diệp tuần kỳ quái hỏi: “Vậy là điều gì?”

Bạch Thế Niên lại không nói gì nữa.

Diệp Tuần nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Cuối cùng Xùy~~ cười mộttiếng: “Nhất định là vậy rồi, tìm đại phu bí mật xem một chút không phải không có chuyện gì sao? Ta cũng sẽ không loan truyền ra ngoài đâu.”

Bạch Thế Niên nhìn lão quân sư hồ ly: “Nàng không chỉ không cho phép tacưới nữ nhân khác, còn không cho phép ta đụng vào nữ nhân khác. Nếu nhưvi phạm nàng sẽ không xuất hiện. Mặc dù lần này là vạn bất đắc dĩ nhưngnếu như biết chân tướng, ta tin nàng có thể tha thứ cho ta.”

Diệp Tuần a một tiếng, hồi lâu không nói gì. Trên thế giới này còn cóngười đàn bà đanh đá như vậy, hơn nữa lại khiến Bạch Thế Niên vui vẻchịu đựng. Quân sư cẩn thận hỏi thăm: “Ngươi xác định người ngươi nói là vợ ngươi sao?”

Một lát sau, không thấy Bạch Thế Niên đáp lời, Diệp Tuần ngượng ngùng nói:

“Nếu là vậy thì phu nhân ngươi coi như là người đặc biệt. Không chongươi cưới người khác, dù sao hai người sống chết có nhau còn có thểhiểu được. Liền ngay cả thân thể nữ nhân khác cũng không cho đụng, vậycũng quá ghen tuông rồi. Tướng quân, nữ nhân này quá mạnh mẽ rồi. Nhưngdù ngươi thật sự cứ như vậy, cũng phải xem Thích thị có đáp ứng haykhông đã?”

Bạch Thế Niên phát ra thanh âm rất nhỏ: “Không cần tới nhiều năm, chỉ bốn năm là đủ.”

Trong mắt Diệp Tuần rõ ràng có ý nghi ngờ. Nhưng Bạch Thế Niên khôngcách nào giải thích, ngay cả chính hắn cũng không thể lý giải được.Nhưng hắn không muốn phản bội lời hứa lúc trước của hắn. Như vậy, ítnhất còn có một phần hi vọng. Nếu vi phạm lời hứa thì ngay cả một tia hy vọng cũng không có.

Diệp Tuần cẩn thận hỏi: “Tướng quân, người vợ kia của ngươi rốt cuộc cóđặc điểm gì. Có thể phái người đi tìm, tránh cho ngươi ngày nhớ đêm mong như vậy.”

Bạch Thế Niên lại trầm mặc.

Diệp tuần muốn hộc máu. Thời khắc mấu chốt lại im lặng, ngươi tiết lộmấy câu thì chết hay sao? Nói không chừng hắn còn có thể tìm giúp. Thậtlà…chưa từng thấy qua nam nhân kín miệng như vậy. Diệp hồ ly thấy ngườiđáng thương này nội tâm cũng có chút xao động: “Tướng quân, ngươi nóitướng quân phu nhân rốt cuộc hình dáng như thế nào lại khiến cho ngươimột mực khăng khăng chời đợi. Nếu không thành, ngươi hãy xin nghỉ quaylại duyên hải mà tìm, hoặc là tìm trong kinh thành. Như vậy còn có thểtìm được còn tốt hơn việc tự làm khổ bản thân như bây giờ a! Lại nữa,tâm địa phu nhân cũng thật là sắt đá, nhìn thấy tướng quân si tình thếnày mà cũng có thể không động tâm sao? Nếu như nàng thật là một nữ nhâncứng rắn, thôi thì ngươi hãy quên mà buông tha đi. Trong trời đất thiếugì cỏ thơm.(ý nói thiếu gì mỹ nhân khác)”

Bạch thế Niên đang nhìn bầu trời:”Ta cũng không biết ta vì sao lại muốnkiên trì.” Hắn từng nghĩ sẽ bỏ qua, quyết tâm giữ mình để níu kéo mộtlời hứa không chút giá trị, hắn cảm thấy thật mệt mỏi. Nhưng nếu thật sự bỏ qua hắn lại không đành. Sợ bỏ qua rồi có muốn đuổi theo lần nữa sẽkhông được. Tim bổng nảy lên một cái, chỉ một lần gặp mặt nữa thôi cũngkhông được.

Diệp Tuần khó được lúc bàn chuyện ngoài chánh sự, không hề làm bộ làmtịch, rất là quan tâm nói: “Tướng quân, phu nhân rốt cuộc là dạng ngườinào lại khiến cho ngươi cuồng si như vậy?”

Bạch Thế Niên trầm mặc một chút rồi nói: “Không biết. Khi cho rằng rấtthiện lương, thật ra lại vô cùng máu lạnh. Cho là rất đáng yêu thì thậtra rất lạnh lùng. Ta từng cho rằng nàng là người thuần khiết nhất trênđời, kết quả nàng cũng là người duy nhất ta nhìn không thấu, giống nhưngười đeo vô số mặt nạ.”

Diệp Tuần hộc máu: “Tướng quân, ta cảm thấy kẻ mà ngươi đang nói khôngphải là người mà là một kẻ bệnh thần kinh.” Thiện lương lại máu lạnh,đáng yêu lại vô tình, thuần khiết lại phức tạp, không phải kẻ bệnh thầnkinh thì là cái gì? Người bình thường đâu phải người như vậy. Diệp Tuầncũng không thể nghĩ tới hai thái cực này chính là trẻ thơ và trưởngthành.

Bạch Thế Niên im lặng nhìn Diệp Tuần.

Diệp Tuần nói: “Đi theo ngươi ngay cả tính tình của ta cũng đã trở nêntốt hơn. Tướng quân, ngươi sẽ không định gạt Thích Lệ Nương đi chứ?”

Bạch Thế Niên lạnh lùng nói:”Không như vậy thì còn làm thế nào? Thiênkiêu vạn sủng nàng sao? Đối đãi với nàng như phu nhân sao?”

Diệp Tuần khẽ cười: “Ngươi quá tàn nhẫn”.

Bạch thế Niên mặt không đổi sắc nói: “Ta đã sớm nói với nàng, ta khôngcó ý với nàng. Việc ngày hôm nay là do nàng tự tìm đến. Nàng ta thật sựcho rằng ta là kẻ ngu xuẩn đi tin rằng có thần đan, tin rằng nàng chịugiảm thọ hai mươi năm chỉ vì một khối tình si sao? Cái này chỉ có thểlừa gạt những huynh đệ ngay thẳng kia thôi. Nàng trăm phương ngàn kếmuốn gả cho ta. Ta không nạp nàng thì trở thành kẻ bội bạc. Nàng biết ta mang trọng trách chấn hưng Bạch gia, không được phép mắc một sai lầmnào. Nàng ta dám đánh cuộc, còn ta thì không. Bản thân ta muốn xem nàngcòn hoa chiêu gì.”

Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên một cách thần kì: “Ngươi cũng biết rồi?”

Thích Lệ Nương mua chuộc quân y, lại châm ngòi dư luận, còn khiến cho Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương đứng về phía nàng.

Bạch Thế Niên vốn không muốn cưới, nhưng hắn kháng cự không nổi. Trên có Thích Tuyền gây áp lực, sau lưng có Trần A Bố như hổ rình mồi. Trongkhi đó Trương Nghĩa cùng Bảo Bảo Cương trong tình huống không biết chântướng cũng cảm thấy Bạch Thế Niên có chút quá mức. Những người khác thìcàng nặng hơn, việc sống chết của ân nhân cứu mạng cũng có thể không để ý như vậy, sao dám đem sinh mạng giao cho hắn. Hắn lại không cách nàovạch rõ chân tướng. Bạch Thế Niên không còn lựa chọn nào khác…

Đáng tiếc, Thích Lệ Nương lại không biết mua bán không thể vội vàng. Nữnhân lại càng không thể ép nam nhân như vậy, đặc biệt lại là một namnhân cường ngạnh như Bạch Thế Niên. Chưa nói tới việc trong lòng hắn vốn không có nàng, cho dù thật sự thích mà dùng biện pháp như vậy cũng sẽkhiến cho hắn chán ghét. Hôm nay nàng ép Bạch Thế Niên phải cưới nàngvào cửa, thì sau này sẽ phải chịu sống những ngày tháng khổ sở.

Sắc mặt Bạch Thế Niên bắt đầu trở nên khó coi.

Diệp Tuần gật đầu nói: “Bây giờ ta đã biết ngươi thật ra đã sớm biếtThích Lệ Nương đánh chủ ý với ngươi. Cho nên ngươi mới nói rằng mình đãthành thân, còn thực sự là chưa có thành thân. Kỳ thực vị phu nhân kialà giả? Không phải kẻ bệnh thần kinh chứ?”

Bạch Thế Niên tức giận nói: “Ngươi mới bị thần kinh. Nàng rất bình thường.”

Vốn là ngày thứ ba phải làm lễ lại mặt, nhưng Bạch Thế Niên lại đi quândoanh, không hề quay về cửa phòng tiểu thiếp. Kết quả mọi người khuyêncũng đều vô dụng.

Thích Tuyền hoàn toàn phát hỏa, vì chuyện này lão gần như mất hết mặt mũi.

Bạch Thế Niên so với trước đây không có gì khác, ăn ở đều trong quândoanh. Nhớ tới ngày thành thân mặt hắn đầy hắc tuyến vì trong lòng mọingười đều âm thầm đoán mò.

Còn Thích Lệ Nương thì từ ngày tân hôn vẫn chưa thấy qua trượng phu củamình. Hôm nay Thích Lệ Nương thật sự khóc không ra nước mắt. Nàng thậtsự không ngờ Bạch Thế Niên lại có thể nhẫn tâm như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv