Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 58: Mỹ Nhân Kế (thượng)



Hoa Mai Nhi bên trên mặc một bộ y phục nguyệt nha thêu tơ tím nhạt,quần dài đỏ thẫm bách điệp đùa hoa. Búi tóc chải thành hình dáng phinguyệt, trên đầu dùng châu trâm cài tóc. Trên mặt cũng dùng chút sonphấn.

Ôn Uyển là người nào. Trong hoàng cung tôi luyện nhiều nhất chính làánh mắt. Hoa Mai nhi đang mặc trang phục sáng ngời, nhưng đáy mắt mỏimệt, dù che lấp như thế nào cũng không thoát mắt của Ôn Uyển.

Mai nhi nắm tay Ôn Uyển nói “Vẫn luôn muốn tới thăm ngươi một chút,thậm chí còn chuẩn bị đến thôn trang gặp ngươi. Nhưng mà nghe Chân Chânnói, ngay cả Thượng Đường đến Ôn Tuyền thôn trang đều không gặp đượcngươi, nên ta không đi. Cũng không thể nói ta không có nhớ thươngngươi!” Những lời này nói xong, trong nội tâm Mai nhi đặc biệt khó chịu. Hiện tại đã là trung tuần tháng sáu, nhưng tay Ôn Uyển lại lạnh buốt.Đây rốt cuộc đã chịu tội gì, mới khiến cho thân thể trở nên kém như vậy.

Ôn Uyển cười trả lời: “Làm sao có chuyện đó, ngươi không phải đã tớirồi sao? Hạ Hương, làm hai chén trà sâm mang lên.” trong ngày thường ÔnUyển ăn đều là thuốc bổ, đồ vật vào cửa toàn bộ đều là trân phẩm. Nếukhông, thân thể của nàng cũng sẽ không khôi phục đến giờ.

“Ta nhận được tin tức, nói ca ca ngươi gặp được ngươi rồi. Ta tranhthủ vội vàng tới một chuyến. Tránh cho qua hai ngày nữa sẽ bị đẩy rakhỏi cửa. Lại nói, cũng thật làm khó cho ngươi. Chuyện lớn như vậy, tạisao ngươi lại đụng phải, nhìn bộ dạng ngươi bây giờ này, ta nhìn thấyliền đau lòng.” Mai nhi đánh giá Ôn Uyển, nhưng thần sắc lại kém rấtnhiều. Trong mắt khó chịu vô cùng, nước mắt cũng đã chảy ra.

Ôn Uyển vô tình nói: “Không có việc gì, chậm rãi dưỡng thì tốt rồi,ngươi thì sao, đã tốt hơn chưa? Ta nghe nói ở La gia cũng rất loạn. Lagia bởi vì La lục lão gia cũng bị liên lụy vào.” Hôm nay so sánh với ban đầu tốt hơn nhiều rồi. Ít nhất còn có nhiệt độ cơ thể, cũng không lạnh buốt như trước kia nữa.

“Cũng may Quốc công gia cùng Đậu lão thái thái không hòa thuận, quanhệ cùng Lục lão thái gia cũng không tốt. Đối với Triệu Vương cũng rấtlạnh lùng. Tuy nhiên lần này xác thực cũng liên quan đến, nhưng mà Hoàng Thượng cũng biết. Hơn nữa tước vị của chúng ta là Thiết hạo, nên chỉbắt những người có liên quan thôi. Ngược lại Quốc công gia cũng chỉ bịkhiển trách một trận. Về phần thế tử, tuy gần nữ sắc nhưng lại khôngphải là thứ không biết gì, hắn thực sự rất nhạy bén, nên việc này khôngcó liên lụy đến trên người hai người bọn họ. Chỉ cần không liên lụy đếnhai người bọn họ thì không ảnh hưởng căn cốt. Chỉ là quốc công gia vìchuộc tội, nên đã quyên bảy phần gia sản rồi, một thời gian ngắn khẳngđịnh sẽ gian nan một chút. Nhưng mà, qua một thời gian ngắn thì việc này sẽ qua. So với nhiều người thì chúng ta đã rất may mắn.” Mai nhi ngượclại không quá để ý.

“Nói vậy. Nhà ngươi so với nhà nào không may mắn thế?” Ôn Uyển hàohứng. Mấy ngày này không được nghe bát quái rồi, hôm nay muốn nghe mộtchút bát quái.

“Như An Nhạc hầu An gia, Thần Tiễn hầu Bạch gia, đơn hầu Hứa gia,Trấn Nam Hầu phủ, Uy Viễn Hầu phủ đều bị biếm tước vị, xét nhà.” Thấy Ôn Uyển lắng nghe cẩn thận, Mai nhi liền tiếp tục nói: “Trong đó Bạch giatốt nhất, gia sản không bị mất, chỉ bị tước quan, không liên quan đếnđến tộc nhân. Về sau còn trả về một ít tài vật. Tóm lại Hoàng Thượng bận tâm đến Bạch Tướng quân ở biên quan. Nhưng mà có Bạch Tướng quân, nhàbọn hắn coi như được nhờ cậy nhiều hơn. Bạch gia có Bạch Thế Niên, Bạchgia vẫn sẽ hưng vượng lên. Đơn hầu Hứa gia, Trấn Nam Hầu phủ, Uy ViễnHầu phủ bởi vì lần mưu nghịch này, đều bị liên quan đến. Phế tước vị,giao nộp đan thư khí giới. Không có gia sản thì toàn bộ bị giáng chứclàm thứ dân. Trong đó Trấn Nam Hầu phủ chỉ giáng chức làm dân thường,không có thành thứ dân. An gia thảm nhất, nam tử trưởng thành tất cả đều chém đầu răn chúng, tất cả nữ tử đều bị bán đi. Trong kinh thành có tin đồn, nói hoàng đế sở dĩ nổi giận An gia như vậy, trong đó cũng vì trútgiận cho ngươi.” Câu nói sau cùng, Mai nhi rất đồng ý. Nếu không, đềuđồng dạng công huân, sao lại xử trí khác biệt lớn như vậy.

“Đó là bọn họ là tự mình tạo nghiệt, không liên quan đến ta. Ngoài ra những người tham dự mưu nghịch tôn thất thì sao?” Ôn Uyển không quantâm. Nhưng nhớ tới cái này, nhịn không được phải hỏi nhiều hai câu.

“Phúc Linh công chúa bị Hoàng Thượng ban thưởng một ly rượu độc, congái nàng gả ra ngoài đã là người nhà người ta rồi, chỉ biếm tôn hiệuHuyện chủ mà không có giết nàng. Nhất mạch của Triệu Vương tất cả đềukhông còn một ai, nhất mạch của Hằng Vương chỉ còn lại đứa con vợ kế batuổi. Ngược lại chỉ có Chu vương, một nhà tuy bị giam lại, nhưng rốtcuộc cả nhà vẫn ở cùng một chỗ, nhìn điệu bộ của hoàng thượng, chắc cólẽ sẽ không giết Chu vương. Ôn Uyển, ta nghe nói, Chu vương và HoàngThượng từ nhỏ đã bất hòa. Khi còn bé, Chu vương không ít lần khi dễHoàng Thượng. Không ngờ Hoàng Thượng lại nguyện ý thả hắn một con ngựa.Ôn Uyển, người ta đồn đại là ngươi đã bảo toàn cho Chu vương, có phảithật vậy hay không ?” Mai nhi tò mò hỏi.

Ôn Uyển cười ha ha nói: “Người ở kinh thành thật sự nghĩ như vậy, tanào có năng lực lớn thế, lại khiến cho Hoàng Thượng nghe ta. Là cậuhoàng đế tự mình nhớ tình nghĩa huynh đệ, không muốn tay chân tương tàn. Nhìn phần thân tình trước đây nên thả cho hắn một con đường sống.”Không có Ôn Uyển cầu tình, Chu vương tuyệt đối đã trở thành cát bụirồi. Chỉ là lời này, không thể nói với bên ngoài, người trong cuộc biết rõ là được.

Lời này đương nhiên không có khả năng làm Mai nhi tin tưởng. Nhưng Ôn Uyển không muốn nói rõ, nàng cũng không hỏi nhiều . Rất nhiều chuyện,cho dù có quan hệ thân mật, cũng không thể nói rõ: “Lại nói tiếp, trướckia ta đã cảm thấy, thế tử gia Từ Trọng Nhiên của Trấn Nam Hầu phủ rấtlợi hại. Nghe nói nếu không phải hắn, Từ gia cũng không được như bâygiờ. Từ gia tuy không còn tước vị, nhưng ngược lại người này được vàoquan trường. Tính ra hắn cũng thật sự lợi hại, không ngờ có thể thoátkhỏi trận giết chóc này.”

Ôn Uyển cười nhạt một tiếng: “Lúc trước hắn thỉnh lập thế tử, hai mẹkế hắn đều không đồng ý, đều ở phía sau dùng sức ngăn cản. Cuối cùng vẫn là cậu hoàng đế hỗ trợ nói giúp vài lời. Hắn có thể thoát khỏi trận tai nạn này, một chút cũng không phải do bản thân hắn.”

Mai nhi nói tiếp: “Ôn Uyển, chuyện mưu nghịch lần này. Kinh thành bịchiến loạn chết có bốn mươi năm mươi vạn người. Kẻ chịu tội nhiều vẫn là dân chúng. Nhưng mà, nghe nói từ thiện đường hoàng gia của ngươi đã cứu trợ rất nhiều người. Dân chúng đều nhớ ân đức hoàng gia trong lòng”

Ôn Uyển nghe xong thì nở nụ cười: “Đây là việc ta phải làm. Chuyệnnày vốn chính là ân oán của hoàng gia, lại khiến cho dân chúng chịu khổ. Ta chỉ là dùng chút sức lực nhỏ mà thôi. Không có gì đáng kể.”

Mai nhi cười khẽ, sức lực nhỏ trong miệng Ôn Uyển, lại có thể trợgiúp ngàn vạn dân chúng, khiến cho bọn họ không có nhà để ở, giúp bọnhắn trùng kiến gia viên. Nhưng mà Mai nhi thấy Ôn Uyển không muốn nóichuyện này nhiều, vì vậy liền nói sang chuyện khác, giả bộ đáng thươngcầu khẩn Ôn Uyển “Ôn Uyển, ngươi ở đây còn có rượu trái cây không? Diviên đã hết thì ở đây nhất định phải có, ta phải mang đi một vò mớiđược. Ngươi không biết đâu, mẹ chồng của ta ưa thích uống rượu trái câycủa ngươi không thôi, mà ngay cả cha chồng của ta cũng ưa thích. Nói nócó hương vị rất đặc biệt. Luôn giục ta đến lấy một ít trở về hiếu kínhbà. Ôn Uyển, một chút chuyện nhỏ như vậy ngươi nhất định phải giúp ta,ta lại có thể lấy cớ này mà đi ra ngoài.”

Ít khi Ôn Uyển nhìn thấy Mai nhi có bộ dáng đáng thương liền vui vẻđáp ứng nàng “Được. Một vò rượu hoa đào cho ngươi, một vò rượu nho chocha chồng, mẹ chồng, ngươi như thế nào?” Muốn hào phóng thì dứt khoáthào phóng một chút. Ôn Uyển vui vẻ nói: “Nhưng mà, lần sau lấy thêm thìgiá cả phải tính thêm. Rượu nơi này của ta, là chừa lại cho mình uống,bên ngoài không thể mua được.”

Mai nhi cười ha ha nói: “Không cần lo lắng. Tiền mua rượu vẫn phảicó. Nhưng mà hôm nay ta không chỉ muốn cầm rượu trở về, ta còn muốn uống rượu. Hôm nay ta đến chỗ ngươi, phải uống cho tận hứng. Ngươi khôngđược ngăn cản ta. Biết không?” .

Nắm lấy tay Mai nhi, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy? Có tâm sự phảikhông? Ta thấy lông mày ngươi từ lúc tiến vào đến hiện tại vẫn luôn nhíu lại đấy. Có phải có chuyện gì khó xử hay không? Ta đem ngươi trở thànhtỷ muội ruột mà đối đãi, có chuyện gì khó xử cứ nói với ta. Chỉ cần tacó thể giúp được, ta sẽ không đứng ngoài nhìn.”

Mai nhi lắc đầu “Ôn Uyển, ta đến gặp ngươi không phải để nói chongươi biết những chuyện kia. Nhà ai, lại không có thời điểm va chạm.”Lúc nói lời này, ánh mắt lại hồng lên. Khó chịu nói không nên lời.

Ôn Uyển hiểu rõ, đoán chừng là đã chịu ủy khuất: “Có lời gì cứ nói.Ngươi nha, cũng chỉ có trước mặt ta mới có thể nói những lời trong lòng. Ở trước mặt ta, còn cất giấu bí mật làm gì?” Trong nhà không có mẫuthân để nói. Ở nhà chồng lại càng không thể nói. Nói ra càng hỏng bét.Khục. Đếm tới đếm lui, cũng có thể nói với nàng, bằng không sẽ nhịn hỏng mất.

Mai nhi nhẫn nại rất lâu, nghe xong những lời Ôn Uyển nói thì nhịnkhông được mà rơi nước mắt : “Ôn Uyển, thế tử muốn nạp một nữ tử thanhlâu làm thiếp. Cũng không biết hắn bị đứt sợi dây thần kinh nào, muốnchết muốn sống nạp một nữ tử phong trần kia. Mẹ chồng nói ta không giữđược trái tim của tướng công. Một người như hắn vậy, ta làm sao có thểgiữ được chứ? Có đôi khi, ta thực hâm mộ Chân Chân. Sinh ra ba đứa congái, kết hôn hơn năm năm, tướng công của nàng không nạp một thiếp thấtnào, vẫn tuân thủ sống cùng nàng. Không có mẹ chồng làm khó dễ, còn cómột em gái chồng như ngươi cân nhắc vì nàng. Nhà của ta thì sao, cũngkhông đến năm năm giống nhau, trong nhà trước trước sau sau đã có hơnmười người. Ta đã không ôm kỳ vọng khác. Nhưng mà hắn cũng không thể đến giày xéo ta như vậy. Mẹ chồng ta ngày thường đều xem ta như con gái của mình, nhưng mà lúc này lại khiển trách ta. Ôn Uyển, ta thật sự rất khóchịu. Ta không muốn cùng một nữ nhân hạ tiện như vậy chung sống cùng một phòng, ta vừa nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn. Nếu thật nạp về, thì ngaycả vợ chồng cũng không làm được.”

Mai nhi nói xong, nước mắt lả chả rơi xuống. Ôn Uyển nhìn nàng khóc liền cầm một cái khăn cho nàng, nhẹ nhàng vỗ về nàng.

Ôn Uyển thấy nàng bình phục cảm xúc, thì khẽ hỏi “Hắn muốn nạp nữ tửthanh lâu làm thiếp, có phải tất cả mọi người trong nhà phản đối haykhông? Đặc biệt là ngươi, phản đối rất nhiều đúng không?”

Mai nhi gật đầu.

Ôn Uyển cười nói “Ngươi nha! Ta cùng La Thủ Huân ở chung được mộtthời gian ngắn, tính tình của hắn, ta coi như cũng hiểu rõ một chút.Người như hắn chỉ ăn mềm không ăn cứng. Đương nhiên, nếu như ngươi sovới hắn cứng hơn thì có thể, lúc đầu là ta mạnh hơn hắn, hắn mới ngoanngoãn nghe lời của ta. Nhưng mà ngươi không thể cứng rắn hơn hắn, ngườinày có chủ nghĩa đại nam tử. Mai nhi, ngươi không đáp ứng hắn nạp một nữ tử thanh lâu vào cửa, cũng không thể cứng rắn cùng hắn. Ngươi như vậy,hắn đương nhiên sẽ đối nghịch với ngươi. Ngươi chỉ có thể mềm dẻo cùnghắn, ngươi thử cùng hắn khóc lóc kể lể một phen, đem ủy khuất và thốngkhổ của người đều nói cho hắn biết, có lẽ hắn sẽ bỏ đi cái ý niệm này.”Ôn Uyển ra một cái chủ ý cùi bắp như vậy cho Mai nhi.

Mai nhi chính mình trong khoảng thời gian này nhận hết cười nhạo, mẹchồng cũng trách mắng năm lần bảy lượt, nhưng mà nàng cũng không có biện pháp. Đối với lời nói của Ôn Uyển nàng có chút chần chờ “Hữu dụng sao?”

Ôn Uyển cười, ngồi châm chọc “Khẳng định hữu dụng. Ngươi nghĩ xem,bình thường ngươi đều là một bộ dáng tiên tử, cao cao tại thượng. Đốivới một đại mãng phu như hắn mà nói, nhất định là có tự ti trong lòng.Ngươi vừa khóc vừa cầu như vậy, trăm lần cũng phải hóa thành ngón tayuốn cong mà vân vê. Đảm bảo làm cho hắn đáp ứng không nạp nữ tử thanhlâu vào cửa. Hơn nữa về sau cũng sẽ không có những chuyện tương tự nữa.”

Mai nhi có chút chần chờ “Như vậy, ta không phải là không còn mặt mũi sao?”

Ôn Uyển chế nhạo “Ngươi phải biết, hắn là tướng công của ngươi. Nếunhư ngươi quá cương nghị, quá độc lập, không cần hắn bảo hộ. Tâm tínhđại nam nhân của hắn tự nhiên sẽ đưa ra bên ngoài tìm kiếm. Trước khihắn cưới ngươi đã đối với ngươi ái mộ vạn phần, hôm nay ngươi cầu mộtlần như vậy, còn không lừa gạt được hắn lập tức đáp ứng. Ha ha, ta hiếnmỹ nhân kế rồi, phải xem ngươi có chịu dùng hay không? Về phần nói cáigì thể diện hay không thể diện, giữa phu thê, cái này có là cái gì. Nếungươi không đáp ứng, chỉ có sầu khổ một mình.”

Mai nhi đã chịu đủ rồi. Ngẫm lại tính tình cao ngạo của nàng, muốncùng một nữ tử thanh lâu xưng hô tỷ muội, lại nôn chết nàng. So sánh với cái này thì dùng mỹ nhân kế đối với trượng phu vẫn có thể tiếp nhậnđược, dù sao cũng đã vài năm vợ chồng “Chỉ cần có thể dùng, ta liền phải thử.”

Ôn Uyển cười ha ha “Xem ra ta đưa rượu hoa đào rất nhanh có thể sửdụng rồi.” Tưởng tượng đến bộ dáng La Thủ Huân lăng đầu thanh (*thanhniên sức trâu), bị Mai nhi thi triển mỹ nhân kế làm đầu óc choáng váng,Ôn Uyển đã cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Hạ Dao ở bên cạnh, lắc đầu cười không ngừng. Quận chúa, thật sự cóthời điểm giống như đứa bé. Khụ. Hạ Dao mặc niệm ở trong lòng.

Ôn Uyển đợi Mai nhi đi rồi nói: “Chuyện bên kia đều xử lý như thế nào rồi?”

Hạ Dao nói: “Đã hiệp trợ quan phủ trợ giúp những dân chúng một lầnnữa an trí gia viên. Hoàng Thượng cũng miễn trừ một năm thuế. Nhưng mà,tổng cộng còn có hơn hai trăm sáu mươi tám đứa bé Ngũ gia có thể nạp,trong đó có tám mươi chín nữ hài. Những hài tử này đều không nhà để về.Quận chúa, ý định của người như thế nào?”

Ôn Uyển suy nghĩ nói: “Ngươi cho người đi chọn lựa một chút, hữu dụng thì tuyển ra. Về phần những người khác, giống như trong kinh thành. Mời người dạy bảo bọn họ đọc sách tập viết. Cho người dạy bảo bọn hắn mộtít kỹ năng mưu sinh, đến số tuổi nhất định thì an bài bọn hắn đi làm sai dịch.” Như vậy, coi như đã cho những hài tử này một chỗ an cư.

Hạ Dao gật đầu nói: “Được, ta lập tức đi an bài.”

La Thủ Huân vừa về đến nhà, đã nhìn thấy người tiến lên nói với hắn“Thế tử gia, thế tử phu nhân mời người trở lại chính viện. Nàng ở trongphòng chờ người.” La Thủ Huân tuy không muốn trở về, vừa trở về lại phải cùng thê tử ầm ĩ, thê tử của hắn thường xuyên nói đến hắn á khẩu khôngtrả lời được. Hắn lập tức kiềm chế bực bội ở đáy lòng, đáp ứng. Nhưng mà nói còn có chút chuyện, chậm rãi sẽ đi qua.

La Thủ Huân lề mề đến giờ Tuất hai khắc (đại khái tám giờ), mới tiếnvào viện Ngô Đồng của Mai nhi. Đến sân nhỏ thì không nhìn thấy nha hoànbà tử, chỉ thấy trong phòng đốt đèn, nghĩ đến thê tử còn chờ nên vẫnbước vào sân nhỏ. Vừa vào nhà, liền thấy thê tử đang mặc một kiện áongoài đỏ thẫm và quần cùng màu ngồi ở trên giường may vá. Xem vải vóctrong tay nàng là màu xanh ngọc, biết rõ đó là may xiêm cho mình rồi,trái tim thoáng cái liền mềm mại xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv