Edit: MèoBeta: Tiểu TuyềnSau khi Ôn Uyển đem của cải trong tay xác định xong, liền đi vào trong hoàng cung gặp hoàng đế.
Ôn Uyển thấy đứng bên cạnh hoàng đế là nam nhân trung niên có nét mặt ôn hòa. Ôn Uyển lập tức cúi đầu, đàng hoàng hành lễ. Trên mặt nhìnkhông ra biểu hiện gì. Nhưng hai người này là ai chứ? Vừa nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, đã biết trong lòng Ôn Uyển khó chịu.
Hạo thân vương thẳng thắn: “Nha đầu, còn đang tức giận chuyện mấy năm trước sao? Lúc đó ta không biết là nha đầu ngươi. Phải mà biết thì takhẳng định sẽ đánh hai tiểu tử kia một trận.” Hạo thân vương không cócảm giác là mình làm sai. Hắn lại không biết lúc ấy tiểu tử kia là ÔnUyển. Nên phải che chở hài tử nhà mình thì đâu có sai.
Ôn Uyển thấy hắn nói toạc ra, thì đã không còn tồn tại chúc tức giậnnào. Chẳng qua là nàng cảm thấy Hạo thân vương xuất hiện ở nơi này,không phải là chuyện tốt. Thấy Hạo thân vương cười nói về chuyện năm đó, trái lại nàng xấu hổ: “Cũng là chuyện hoang đường khi còn trẻ. Xin ôngchú không nên nhắc lại.” Lời này nghe vào, người không biết nội tình còn tưởng rằng là đang nói vị tiểu tử nào đây!
Hạo thân vương ha ha cười “Ôn Uyển, nổi danh kinh thành tụ tài Đồngnữ. Lúc này lại muốn mở ngân hàng tư nhân, lá gan cháu thật đúng làkhông nhỏ, khẩu vị cũng không nhỏ giống như trước. Nhưng ta thích. Ta ưa thích thứ mới lạ, có cái gì cần ông chú làm, cháu cứ nói, ông chú nhấtđịnh phối hợp với cháu.”
Ôn Uyển mờ mịt mà nhìn hoàng đế. Chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành sao lại dính dáng đến Hạo thân vương rồi. Nàng làm việc buôn bán củanàng, không cần tìm một pho tượng thần đè ép ở phía trên như vậy.
Hoàng đế thông qua chuyện lần này đã hiểu rõ thêm một chuyện. Đóchính là dù Ôn Uyển làm ăn lợi hại. Nhưng dù sao thân là cô gái cũngkhông tiện ra mặt. Thứ nhất hắn bận rộn, hoàng đế ngày lo trăm việc nơinào còn có thể ngày ngày trông coi chuyện làm ăn của Ôn Uyển. Thứ haihắn không muốn cho người ta biết, chủ nhân phía sau màn là hắn. Đườngđường là hoàng đế lại trở thành thương nhân buôn bán, đến cùng thì trênmặt cũng không sáng lạng được.
Hoàng đế suy tính thật lâu, vẫn cảm thấy Hạo thân vương thích hợpnhất đứng ngoài mặt cho Ôn Uyển. Một là Hạo thân vương bối phận cao. Hai là Phủ Hạo thân vương thế lớn, không có người dám đắc tội Hạo thânvương. Có việc hắn ra mặt là không còn gì tốt hơn.
Ôn Uyển rất im lặng, tìm Hạo thân vương còn không bằng tìm ThuầnVương. Bối phận Hạo thân vương thật sự là quá cao, còn là ông chú củanàng. Sau này không phải là nàng chỉ có thể nghe theo hay sao?
Ôn Uyển không biết suy nghĩ của hoàng đế, nhưng nàng đã rút kinhnghiệm từ bài học lần này, cho nên ngân hàng của nàng sẽ có sắp xếpkhác. Cũng không cần lo lắng chuyện như lần trước xuất hiện nữa. Nhưngngoài mặt Ôn Uyển vẫn phải nói : “Sau này, Ôn Uyển phải làm phiền ôngchú nhiều hơn rồi.”
Hạo thân vương vừa nhìn vẻ mặt Ôn Uyển cũng biết là nàng không muốn.Nên cười nói: “Cháu yên tâm. Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện làm ăn của cháu .” Lại nói, hắn cảm thấy Ôn Uyển rất có bản lĩnh. Có thể không cốkỵ địa vị mình được tôn sùng, đi làm chuyện buôn bán. Đây cũng khôngphải là dũng khí bình thường.
Ôn Uyển cười híp mắt nói tạ ơn: “Có thể được ông chú trợ giúp, nhấtđịnh Ôn Uyển sẽ không bị khi dễ nữa. Về phần làm ăn, ông chú quá kháchkhí rồi. Thật ra thì cháu cũng không hiểu chuyện làm ăn lắm, đều chỉgiao cho chưởng quỹ đi làm. Cháu chỉ ở nhà để ý kiếm tiền.”
Hạo thân vương nhìn Ôn Uyển nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không phản bác. Hàn huyên mấy câu xong liền đi ra ngoài.
Hoàng đế đối với vẻ mặt Ôn Uyển rất quen thuộc. Sau khi Hạo thânvương đi rồi, hoàng đế cười hỏi: “Làm sao không vui rồi. Hoàng thúcnguyện ý giúp đó là phúc phận của con.”
Ôn Uyển mặt mày nhăn nhó nói ” Cậu Hoàng đế, tất nhiên là con biết.Nhưng mà đến lúc đó nếu ông chú lên tiếng, thì con phải làm sao bây giờđây? Nghe thì lộn xộn. Không nghe thì bất hiếu.”
Hoàng đế cũng không có lo lắng chuyện này: “Yên tâm, Hạo Vương thúcthúc chẳng qua là giúp con đứng ngoài mặt. Dù sao xảy ra chuyện gì, conlà một cô nương trong nhà cũng không tiện để ra mặt. Vì cậu không đànhlòng để cho con chịu ủy khuất.”
Ôn Uyển bĩu môi, nói nghe thật hay, vậy mà ba tỷ bạc lại không chịugiảm giá. Bĩu môi nói: ” cậu Hoàng đế, đặt một pho tượng thần ở trên đầu con, nói là không quản, nhưng dù thế nào cũng làm cho con thấy rất cóáp lực nha!” Ôn Uyển nói xong, một bộ dáng rất đáng thương. Hạo thânvương ở trên cao, nàng sẽ không còn là nhân vật số một rồi. Ôn Uyển lolắng sau này bị kiềm chế.
Hoàng đế vui vẻ mà cười.
Ôn Uyển lấy nho trong khay ngọc ăn một quả. Lại lột mấy quả cho hoàng đế ăn, sau đó cẩn thận từng tí nói “Cậu, con nghĩ qua hai ngày nửa sẽđi nghỉ hè ở thôn trang. Cậu biết là con sợ lạnh lại sợ nóng mà. Kinhthành thật sự là quá nóng.”
Hoàng đế không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt “Không được, con ở kinhthành còn có một đống lớn chuyện phải xử lý. Hơn nữa, nếu cậu muốn thấycon lại gặp không được. Nếu con sợ nóng, đến lúc đó ta cho phủ nội vụlấy qua cho con một ít băng.” Hoàng đế biết, lúc còn nhỏ thân thể ÔnUyển thua kém rất nhiều, đến lúc nuôi dưỡng vừa tốt, lại đụng chuyệntrúng độc; chờ dưỡng tốt lần nữa, lại đụng với chuyện tiên hoàng; chonên mới phải sợ lạnh lại sợ nóng. Ôn Uyển miệng méo xẹo, trong lòng thầm nghĩ, cũng biết là sẽ có kết quả như vậy mà. Cũng may mình có chuẩn bị, nếu không mùa hè này mình phải khổ sở rồi.
Hoàng đế thật đúng là suy nghĩ nhiều. Ôn Uyển hôm nay, mỗi sáng sớmđều chạy bộ ( chạy trong vườn hoa mà thôi, chạy được nửa vòng thì nàngđã mệt ), còn đánh quyền. Ôn Uyển chuẩn bị thu thập một chỗ trống trảiđể nàng làm sân luyện tập. Mấy tháng này, thân thể đã sớm dưỡng tốt trởlại. Dĩ nhiên, sợ nóng điểm này vẫn là không có sửa đổi ( không thế nàosợ lạnh ).
Ôn Uyển trở lại trong phủ đệ, liền dọn đến Tiêu Tương Quán. Chungquanh phủ đệ của nàng, nơi này ở trong rừng trúc, khí hậu trong TiêuTương quán mát mẽ, so với ở tại thôn trang cũng không khác nhiều lắm.
Ôn Uyển dùng vài ngày đem bản kế hoạch sửa đổi một chút.
Hạo thân vương xem bản kế hoạch đã được Ôn Uyển sửa đổi tốt, khenkhông dứt lời. Đứa nhỏ này, thật đúng là làm việc thật tình lại có trách nhiệm “Không tệ, xem ra danh tiếng tụ tài Đồng nữ của cháu cũng khôngphải là hư danh, cũng không có từ trên trời rơi xuống.”
Bên này Ôn Uyển nghiêm túc như vậy, Hạo thân vương cũng cho người của hắn ra mặt tìm địa điểm. Ôn Uyển cũng biết tư liệu của ông chủ sau lưng ngân hàng tư nhân, hiệu cầm đồ cả kinh thành, phần lớn là không phú thì quý. Rất nhiều nhà đều là của những Vương Phủ có ngàn vạn lần quan hệ.Ôn Uyển cũng hiểu ý tứ của hoàng đế. Ngân hàng này, sau này sẽ càng lúccàng lớn, đúng là cần phải có người có trọng lượng đứng ngoài mặt.
Hoàng đế không tránh né nói “Con nói muốn ta xuất ba phần cổ phầnchuyển nhượng ra ngoài, phân chia cho mấy người công huân trong kinhthành.” .
“Tạm thời như vậy thì sẽ làm việc thông thuận hơn. Chờ thêm ba tớinăm năm đứng vững gót chân rồi, chúng ta sẽ đem này ba phần cổ phần thuhồi lại, nhập vào trong quốc khố. Bằng không, chúng ta mở cái ngân hàngnày sẽ xuất hiện rất nhiều phiền toái.” Ôn Uyển nói lo lắng của mình ra. Đem tài liệu lúc trước lấy được nói lại từng cái cho hoàng đế nghe.Hoàng đế cũng không phải chỉ im lìm ở trong cung cái gì cũng không biết, thoáng một chút đã biết lo lắng của Ôn Uyển.
Đây là chủ ý ngay từ đầu của Ôn Uyển. Mặc dù có Hạo thân vương ở ngoài mặt, nhưng cái chủ ý này, Ôn Uyển không có ý định bỏ đi.
Hoàng đế nghe Ôn Uyển giải thích rõ rang xong. Sau khi suy nghĩ mộtchút. Đối với làm ăn, hắn không tinh thông như Ôn Uyển. Nhưng mà nghe Ôn Uyển nói đủ loại chỗ tốt, liền gật đầu đáp ứng “Tốt lắm, phân ra haithành đi ra ngoài, cho con một thành.”
Ôn Uyển suy nghĩ một chút nói “Nếu không như vậy đi. Cậu tám phần,cho mấy người tôn thất huân quý hai phần. Con ở bên trong hai phần nàychiếm năm phần. Một phần cổ là một vạn lượng bạc. Đợi đến lúc thể chếđầy đủ, đến thời điểm đó sẽ cho Hộ Bộ đem toàn bộ cổ phần rút về .” ÔnUyển cũng không thèm để ý một phần hai phần tiền lời,nếu nàng để ý, cũng sẽ không giúp hoàng đế đi làm. Còn làm đến vui vẻ như vậy. Nàng càng hy vọng là có thể đạt được thành quả tốt. Giúp hoàng đế chia sẻ một chút.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, đáp ứng.
Không bao lâu, chuyện phủ nội vụ muốn mở ngân hàng tư nhân ( đối vớingười khác mà nói, ngân hàng vẫn là ngân hàng tư nhân ) liền truyền rangoài, tính toán mang hai phần chia cho tôn thất, bảo mọi người gom gópbạc. Một phần cổ là một vạn lượng. Người cầm đầu là Hạo thân vương,không cần điều tra đối với Hạo thân vương. Rất nhiều người biết tất cảdanh tiếng của hắn, nên làm mọi người chùn bước. Hơn nữa người trong phủ nội vụ đều là ngang ngược càn rỡ, chỉ có bạc vào túi bên eo của họ. Khi nào thì có thể từ trong túi bên eo của bọn họ lấy tiền. Hơn nữa. Mộtphần cổ, có thể chia được bao nhiêu tiền. Hơn phân nửa mọi người đều bỏqua việc gia nhập cổ phần.
Thuần Vương vừa được tin tức. Lập tức đem cổ phần của những người bỏqua đều thu vào tay. Cái này vừa thu vào đã thu được cũng không ít.
Vương Phủ mang nhiều tiền chi ra như vậy, con dâu Giang thị đang làmquản gia rất là ngạc nhiên Nhưng Vương Phủ là Thuần Vương định đoạt,nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Thuần Vương Phi cũng biết chuyện này, vừa nghe xong sắc mặt đã trầmxuống. Kể từ sau chuyện của Ôn Uyển, Thuần Vương đối với bà càng trở nên lạnh nhạt. Không chỉ có chuyện toàn bộ Vương Phủ đều giao cho Giangthị, đến nhi tử cũng không cho bà thân cận nhiều. Mà anh em ruột của bà, huynh trưởng thì chết ở trong ngục giam, đệ đệ vẫn còn đang bị giamgiữ. Nghĩ tới đây, bà hận không thể ăn tim uống máu Ôn Uyển. Bà cũngmuốn đối phó Ôn Uyển. Nhưng bà không có sự can đảm này. Bà sợ vừa động,còn không động tới Ôn Uyển, ngược lại sẽ bị nữ nhân ác độc kia nhắmtrúng trả thù.
Một kích kia của Ôn Uyển, làm cho bà ở trước mặt phu nhân trong kinhthành mất hết mặt mũi. Huân quý trong kinh thành cũng không phải là đứangốc, huynh đệ của bà bị giam vào ngục, Thuần vương cũng kéo không ra,rất rõ ràng là đắc tội với hoàng đế ( đắc tội Ôn Uyển, cũng tương đươngchọc giận hoàng đế ). Việc viếng thăm cùng với thiệp mời càng ít phátra. Chờ Tân Hoàng Đế lên ngôi, hoàng hậu cũng không chủ động triệu kiếnqua nàng. Yến hội lớn cũng là thế tử phi đi thay thế .
Trông cậy vào Thuần Vương, thì hắn mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, ở nhàcũng chỉ ở Tiền viện. Dựa vào nhi tử, nhi tử trừ thỉnh an ra, ngày ngàyđều bận rộn đi luyện chữ. Trông cậy vào con dâu, Giang thị đối với nàngâm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh). Cuộc sống hiện tại của Thuần Vương Phi ngột ngạt không kể hết.
Đây chính là bi ai của nữ nhân cổ đại. Cho dù quý như hoàng hậu haylà vương phi, không có trượng phu tôn kính và ủng hộ ( ở thời điểmtrượng phu còn tại thế, dựa vào nhi tử cũng không hơn ) thì gì cũngkhông có. Đây chính là vì nguyên nhân mà hoàng đế nói Ôn Uyển căn bảnkhông cần kiêng kỵ Thuần Vương Phi. Bởi vì vinh quang của Ôn Uyển làchính nàng có được, mà vinh quang của Thuần Vương Phi có được là dựa vào Thuần Vương.
Đến tối, Giang thị đi theo Yến Kì Hiên nói đến chuyện này. Nàng tỏ vẻ lo lắng. Trong vương phủ, mặc dù hàng năm kiếm tiền không ít, hàng nămthu vào có chừng mười vạn lượng. Nhưng kiếm được nhiều, thì xài cũngnhiều hơn. Dường như Thuần Vương đem bạc xem như đá tảng mà dùng.
Yến Kì Hiên vẫn không quá nguyện ý để ý tới những thứ này, gần đâytiên sinh nói chữ của hắn tiến bộ rất nhiều. Hắn đang hưng phấn đây. Nơi nào sẽ đi để ý những thứ công việc vặt này. Giang thị cũng không nóicái đề tài này nữa.
Kết quả sau khi phân ra, Ôn Uyển một người 85% cổ phần ( hoàng đế80%, Ôn Uyển 5%). Những cổ phần khác là: Hạo thân vương 5%, Thuần Vương7% cổ, Thái tử 3%( mấy nhi tử hoàng đế, hôm nay chỉ có thái tử là mở phủ ). Cổ phần Ôn Uyển cho chuẩn bị tôn thất, toàn bộ bị Hạo thân vươngcùng Thuần Vương nuốt hết. Ôn Uyển biết được cũng chỉ cười cười, nhưngcũng cho người loan tin tức ra ngoài, nói ý của nàng là để cho mọi người góp tiền .
Kết quả sau khi loan tin ra ngoài, tất cả mọi người biết được ông chủ phía sau là Ôn Uyển, thì những người chuyển nhượng cổ phần, nhất thờihối hận không dứt. Tụ tài Đồng nữ cũng không phải khoác lác.
Ban đầu Ôn Uyển còn tưởng rằng hoàng đế ít nhất sẽ cho nàng một chúttài chính để khởi động, không nghĩ tới hoàng đế căn bản một mảnh vụncũng không đưa. Ôn Uyển rất buồn bực, sớm biết như thế sẽ không đem lợinhuận tửu lâu cho hắn.
Lúc này Ôn Uyển mới thấy may mắn, cũng may là tự hoàng đế nói nhượngra hai phần cổ phần, nếu không, vốn lưu động lúc đầu cũng không biết đinơi nào chuẩn bị. Cậu Hoàng đế, thật là người chỉ có thu vào chứ khôngcó chi ra. Ôn Uyển tự mình đem số bạc dư trên người lần trước tiết kiệmđược, gom góp xong bốn mươi vạn lượng để chuẩn bị khai trương.
Hạo thân vương liền đề cử một người họ Du, là quản sự trong vươngphủ. Trước kia đã làm hơn mười năm ở trong ngân hàng tư nhân. Sau lạibởi vì một chút nguyên nhân mà vào Vương Phủ.
Ôn Uyển hỏi hắn một chút chuyện bên trong ngân hàng tư nhân, người đó trả lời vô cùng toàn diện, nói chuyện không cuối đầu, cũng không khángcự. Đối với quan hệ giao tế với người ở kinh thành vô cùng quen thuộc.
Tuy Du quản sự trả lời chu đáo, nhưng đối với việc Ôn Uyển quen thuộc chuyện ngân hàng tư nhân rất là bất ngờ, toàn bộ đều hỏi điểm quantrọng. Hắn có thể trả lời lưu loát toàn bộ. Nhưng trong lòng thầm giậtmình. May là hắn làm đủ công tác chuẩn bị, nếu không thật lo lắng hắnchịu không được kiểm tra này.
Ôn Uyển tỏ vẻ không tệ, để cho hắn làm chức chưởng quỹ: “Trước tiênđem ngân hàng mở ra, không cần phải gấp gáp, từ từ làm. Hiện tại trướchết là dựa vào thực lực để đứng vững gót chân.” Nếu như mở rộng quá lớn, kế tiếp sẽ theo không kịp, đến lúc đó chỉ có nàng nhức đầu thôi. Cònkhông bằng từng bước từng bước ổn thỏa .
Du chưởng quỹ được Hạo thân vương phân phó, hết thảy nghe theo lệnhcủa Ôn Uyển. Nên lập tức đồng ý. Ngân hàng ban đầu làm ăn, thật là thảmđạm.
Ôn Uyển cũng không để ý.
Ôn Uyển vào cung, ở bên ngoài ngự thư phòng chờ đợi, mơ hồ nghe đượcchữ khai hoang. Lập tức gật đầu, hiện tại ruộng tốt mà triều đình cóđược đếm thật sự càng ngày càng ít.
Ôn Uyển còn đang suy nghĩ thì Tôn công công đã để cho Ôn Uyển tiếnvào. Ôn Uyển cũng không từ chối, vừa vào ngự thư phòng đã nhìn thấy mấyvị đại nhân đang ở nơi đó, Ôn Uyển liền đứng ở bên cạnh Ngự án. An tâmmà bắt đầu mài mực. Mấy vị trọng thần hoàng đế còn không có thay đổi (nghĩ thay đổi, cũng phải từng bước từng bước mà làm). Trước kia Ôn Uyểnthường xuyên bị Tiên hoàng mang theo nghe báo cáo và quyết định sự việc, nên mọi người thấy vậy cũng không có cái gì giật mình .
Ý của Hoàng đế, một là muốn ra sức mở rộng khẩn điền ( ruộng khai khẩn), ruộng nhiều, thuế má thu vào tự nhiên cũng nhiều, hoàng đế còn chuẩn bị tiếp tục sử dụng chính sách đồn điền quân đội. Dù sao hiện tại hàng năm lương thảo quân lương cho biên quan chính là một gánh nặng rất lớn củatriều đình. Hai là muốn phát triển mạnh sự nghiệp thuỷ lợi. Cổ đại đềudựa vào ông trời mà ăn cơm, một khi đụng với năm khô hạn, thường xuyênkhông thu được một hạt thóc, có nước là có thể bảo đảm thu hoạch.
Hoàng đế vừa thông suốt chính sách, Ôn Uyển ở bên cạnh nghe xongtrong lòng âm thầm khen ngợi. Nhưng Ôn Uyển cũng chỉ đem chính mình làmthành một người dự thính.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển mài mực mài đến rất chăm chú, đột nhiên hỏi: “Ôn Uyển, con có ý kiến gì?”
Ôn Uyển nghe thấy đang gọi mình, liền mờ mịt mà nhìn hoàng đế: “CậuHoàng đế, người đang ở đây nói gì? Mới vừa rồi con lo mài mực, không cónghe mọi người nói chuyện.”
Bộ dáng kia, không biết thì quả thật sẽ cho rằng nàng toàn tâm toàn ý mà mài mực! Đáng tiếc, ai cũng không tin. Nàng không phải là ngườiđiếc, làm sao không có nghe bọn họ nói cái gì.