Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 101: Đau lòng



Edit: Nhạn Linh

Beta: Tiểu TuyềnBạch Thế Niên nhận được thư của đại quản gia, trong thư nói Ôn Uyểnđang đệ đơn yêu cầu được ra tộc. Hơn nữa trong thư đại quản gia còn saolại một bản đơn kiện của Ôn Uyển.

Sau khi Bạch Thế Niên xem xong đơn kiện liền đấm một phát lên bàn.May mắn cái bàn được làm bằng gỗ Hoàng Dương cứng rắn, nếu không bị vỗnhư vậy chắc chắn đã vỡ thành hai nửa rồi.

A Mãnh đi đến, thấy bộ dáng tức giận của Bạch Thế Niên, vội hỏi: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bạch Thế Niên bảo hắn đi ra ngoài. Tâm tình Bạch Thế Niên cực kỳkhông tốt, đến khi màn đêm buông xuống vẫn không cách nào ngủ được đànhra khỏi doanh trướng dạo. Vừa đi ra đã nhìn thấy Diệp hồ ly cả ngàygiống như lưu manh lúc nhàn tản đi chung quanh, lúc lại cùng binh línhngồi dựa vào nhau hò hét uống rượu.

Diệp Tuần thấy vẻ mặt âm trầm của Bạch Thế Niên liền đoán được đạikhái chắc tướng quân mới nhận được thư từ trong kinh thành gửi đến, cười hỏi: “Tướng quân, sao vậy?”. Nói xong lại nhớ đến Tướng quân vừa nhậnđược thư từ trong kinh thành “Không phải mấy huynh đệ của ngươi lại khóc than kêu nghèo, muốn ngươi giúp nữa chứ? Bọn họ lại khóc kêu nghèo kêukhổ, ngươi cho bọn họ đến đây hai ngày ăn cát đi, đảm bảo một câu nóinhảm bọn họ cũng không dám nói nữa”.

Bạch Thế Niên không nói gì. Thư tín bọn người đó khóc than kêugào đại quản gia sẽ không gửi đến. Chẳng qua việc làm cho hắn bực bội,ức chế bây giờ là đơn kiện của Ôn Uyển viết.

Diệp Tuần cẩn thận hỏi “Hay là Ôn Uyển quận chúa lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”

Bạch Thế Niên không nói gì.

Diệp Tuần khẽ thở dài nói “Quận chúa thì có việc gì được đây? HoàngThượng thương nàng như vậy, cho dù có chuyện cũng sẽ được hóa nguy thành an thôi, đừng lo lắng nhiều làm gì”.

Bạch Thế Niên không nói gì, không phải hắn lo lắng mà là rất đau lòng. Đáng tiếc những lời này không cách nào nói ra.

Kể từ khi Ôn Uyển gặp Ngọc Phi Dương, nàng vẫn luôn bận rộn chuyện mở rộng làm ăn thêm ở Giang Nam và cả chuyện mở chi nhánh của ngân hàngQuảng Nguyên nữa.

Hạ Dao thấy vậy rất đau lòng, chỉ sợ Ôn Uyển mệt nhọc quá mức, khiếnnàng lo lắng không dứt, cũng may chuyện nàng lo không hề xảy ra. Ngượclại, nàng ngạc nhiên phát hiện, công việc bận rộn càng làm tinh thần ÔnUyển tốt hơn. Không thể không nói Quận chúa nhà nàng là một quái thai.

Hoàng Đế nhìn thấy Ôn Uyển hơn nửa tháng nay rất tốt, dù vẫn còn gầymột chút nhưng tinh thần đã phấn chấn hơn nên không cằn nhằn gì. Mặtkhác lại hỏi Ôn Uyển một chuyện “Ôn Uyển, Kỳ Huyên thỉnh cầu cậu gả concho nó. Cậu muốn hỏi ý kiến của con”.

Ôn Uyển đầu tiên là giật mình, rồi tiếp theo cười cười. Chưa bỏ ýđịnh à, muốn dùng cậu Hoàng Đế dọa nàng sao? Hắn quá tự mãn rồi “CậuHoàng Đế, chuyện của con người khác không biết. Cậu còn không biết sao?Con không nói không lấy chồng, nhưng con sẽ không gả cho Ngũ biểu ca”.

Hoàng Đế khẽ thở dài một tiếng, chỉ mở miệng nói “Con yên tâm, cậukhông ép con. Chẳng qua là cậu cảm thấy lão ngũ rất xứng với con a”.

Ôn Uyển ra phía trước mài mực cho Hoàng Đế. Sờ soạng nửa canh giờ mới ngẩng đầu lên hỏi Hoàng Đế “Cậu Hoàng Đế, con có một vấn đề muốn hỏingười, có thể có chút quá phận. Nhưng hôm nay con vẫn muốn hỏi cậu”.

Hoàng Đế mỉm cười nói “Được, con nói đi”.

Ôn Uyển buông tay đang mài mực xuống, đứng ở trước mặt Hoàng Đế, nhìn Hoàng Đế nói “Cậu Hoàng Đế, tướng mạo con với cậu có chín phần giốngnhau. Cậu có thể tưởng tượng mình ở một vị trí khác nghĩ xem, nếu cậu có một biểu muội lớn lên giống ông ngoại, cậu sẽ muốn lấy sao?”.

Ánh mắt Hoàng Đế có chút thay đổi “Ôn Uyển, con muốn nói gì?”

Ôn Uyển lắc lắc ống tay áo, giọng điệu trong trẻo, lạnh lùng nói “Cậu Hoàng Đế, trong các biểu ca, biểu đệ Kỳ Phong là người chân thật nhất.Hắn từ đầu đến cuối cũng không nguyện ý muốn cưới con. Không phải vìtính tình con kỳ quặc, cũng không phải bởi vì dung mạo con khó coi. Màvì con lớn lên rất giống cậu. Phản ứng của Kỳ Phong là ý nghĩ chân thựccủa người bình thường, không ai muốn lấy cô gái có tướng mạo giống vớisong thân phụ mẫu của mình. Bởi vì như vậy có cảm giác rất kỳ quái”. Lời nói khó nghe Ôn Uyển còn chưa nói ra, cứ như vậy mà ngủ cùng nhau chẳng lẽ trong lòng không có ám ảnh. Lời này Ôn Uyển chưa nói, nhưng Hoàng Đế sẽ biết.

Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển không nói gì nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

Ôn Uyển không để ý đến sắc mặt của Hoàng Đế mà tiếp tục nói “Lúctrước con đã nói với Ngũ hoàng tử, con sẽ không gả cho hắn. Không phảihắn không tốt, mà là con sẽ không gả vào hoàng thất, cũng sẽ không gảcho hoàng tử. Chỉ cần là hoàng tử, bất kể hắn xuất sắc như thế nào, bấtkể yêu thương con thật lòng hay không thật lòng, con cũng sẽ không gả.Chính con có tước vị cao, trên tay nắm giữ tài phú hơn người, tài phútương lai có thể càng ngày càng nhiều. Cậu Hoàng Đế là người có nănglực, có dã tâm. Con lại có bản lĩnh vơ vét tiền tài, có cậu Hoàng Đếthương yêu, là trợ lực lớn như thế nào đối với hoàng tử muốn kết hôn với con, con nghĩ cậu Hoàng Đế rõ hơn con nhiều. Con ở hoàng cung ngâyngười hơn ba năm, trong ba năm này, con không lúc nào không đề phòngngười khác ngầm mưu hại, buổi tối ngay cả ngủ ngon cũng không ngủ được,nhưng dù như thế, vẫn năm lần bảy lượt treo mạng một đường. Ba năm nàycon đã chịu đủ rồi, con không muốn chịu cuộc sống như thế nữa. Cậu Hoàng Đế, người là thân nhân duy nhất trên đời này của con. Con sẽ chỉ dùngnăng lực lớn nhất của mình để giúp đỡ mình cậu, cho dù phải giao ra tính mạng con cũng không nháy mắt một chút. Nhưng con tuyệt đối sẽ không gảvào hoàng cung, con không muốn trải qua một cuộc sống như cơn ác mộngnữa. Nếu như cậu hạ thánh chỉ xuống, cưỡng bức con gả cho ngũ hoàng tử.Cậu hoàng đế, con nói được là làm được. Con tình nguyện làm ni cô, tìnhnguyện cả đời không lấy chồng. Chứ sẽ không bao giờ gả vào hoàng thất”.

Lần này Ôn Uyển biểu đạt rất rõ ràng cho Hoàng Đế biết, nàng sợ hãihoàng cung như thế nào. Không chỉ không lấy Ngũ hoàng tử, mà những hoàng tử khác cũng sẽ không gả. Ôn Uyển còn mang vẻ mặt cương quyết nói đượclàm được.

Hoàng Đế trầm mặc một hồi rồi nói “Nhưng một người hợp tâm ý của conđi đâu mới tìm được đây. Con đã không muốn thì chúng ta cứ từ từ chọn.Dù sao vẫn còn thời gian hai ba năm nữa (Thái y nói ít nhất cũng phảimất ba bốn năm, cho nên phải đợi đến khi thái y nói thân thể của Ôn Uyển hoàn toàn khỏe mạnh mới gả được).

Ôn Uyển tỏ ra không sao cả “Ha ha, con không vội”.

Tôn công công cố ý bĩu môi, người không vội nhưng Hoàng Thượng vội a.

Ngày đó Hoàng Đế tứ hôn cho Quận Vương Kỳ Huyên, nhưng nhà gái khôngphải là Quận Chúa Ôn Uyển. Lúc trước Ngũ hoàng tử si tình Quận Chúa,không phải nàng sẽ không lấy vợ. Bỗng chốc hóa thành bọt nước.

Yến Kỳ Huyên không cam lòng, nhưng hắn không cam lòng cũng không thểlàm gì được, Hoàng Đế đã hạ thánh chỉ, không thể thay đổi được chuyệnnày nữa. Một khi rước dâu, hắn đã không còn hi vọng nữa rồi.

Bận rộn thời gian dài như vậy, cuối cùng Ôn Uyển đã hoàn thành mọichuyện tương đối thỏa mãn, chờ chọn người đầy đủ, địa điểm chọn xong sẽcó thể khởi công xây dựng ngay.

Hạ Dao nhẹ giọng nói “Quận chúa, tiên sinh đã đến, đang chờ trongphòng khách nhỏ”. Ở phủ Quận chúa, một người có thể đi thẳng vào phủtrực tiếp đến phòng khách nhỏ chính là Tống Lạc Dương. Dĩ nhiên Hoàng Đế có thể trực tiếp vào trong hậu hoa viên.

Ôn Uyển biết tính cách của lão sư. Điển hình là vô sự không lên điện tam bảo (ý là nói không có chuyện thì không đến). Đầu tiên hắn nhẹ nhàng hỏi Ôn Uyển chuyện biên soạn sách của hắn, Hoàng Đế nói như thế nào?

Ôn Uyển đã hỏi Hoàng Đế chuyện này, chẳng qua tạm thời Hoàng Đế chưađồng ý “Cậu Hoàng Đế nói, trước phải xem thành quả ban đầu đã, rồi mớiquyết định xem có nên ủng hộ lão sư không. Lão sư, trước hết người cứchỉnh sửa đã, chờ thêm hai năm nữa là được. Có điều tài liệu mà ngườimuốn xem, có thể lấy từ trong đại nội ra”.

Tống Lạc Dương cũng biết tình huống hiện nay của triều đình, trướctiên mình cứ từ từ tự làm lấy. Nói cái này xong, Tống Lạc Dương lấy mộtbức họa ra cho Ôn Uyển xem.

Ôn Uyển mở bức họa ra, sửng sốt nhìn bức họa thật lâu, là bức họanàng cùng Yến Kỳ Hiên ngồi ở trong viện ăn, Ôn Uyển bị làm cho kinhhoảng “Lão sư, đây là do Yến Lỳ Hiên vẽ sao?”.

Tống Lạc Dương gật đầu “Đúng vậy, tranh này là Tào Tụng đưa cho ta,mặc dù kỹ xảo vẽ còn chưa thành thạo nhưng lại rất có hồn. Ôn Uyển, tanghĩ sẽ nhắc nhở vương phủ một chút. Có lẽ ở phương diện này, Thế tử phủ Thuần vương sẽ có thành tựu lớn. Bức họa này nếu có thể lan truyền rabên ngoài sẽ là một chuyện rất may mắn”.

Ôn Uyển há miệng, Yến Kỳ Hiên đúng là có thiên phú về hội họa, ÔnUyển không biết nên vui mừng hay là buồn phiền nữa, sao trước kia nànglại không phát hiện ra chứ! Mặc dù như vậy, nàng vẫn kể hết những chuyện mà mình biết với Tống Lạc Dương. Nhưng nàng lại không hi vọng Yến KỳHiên sẽ biết được.

Tống Lạc Dương cũng không thu Yến Kỳ Hiên làm đệ tử. Ngay cả danhtiếng đệ tử ký danh cũng không cho. Nhưng lại rất dụng tâm chỉ bảo YếnKỳ Hiên kĩ xảo hội họa. Yến Kỳ Hiên ngoài chuyện luyện thư pháp, nhữnglúc khác chỉ luyện hội họa. Mỗi một lần nghe Tống Lạc Dương chỉ dạyxong, hắn lại có tiến bộ rất lớn. Trên phương diện hội họa, sau khi được Tống Lạc Dương chỉ dạy Yến Kỳ Hiên đã đột nhiên tăng mạnh.

Thuần vương phi vẫn bị Thuần vương nhốt tại hậu viện, một mực ở trong hậu đường ăn chay niệm phật. Chuyện trong Phủ đã có Thế tử phi lo liệu, cũng không xảy ra chuyện sai lầm gì.

Băng Vũ thấy Yến Kỳ Hiên lạnh nhạt với Thế tử phi thì nhịn không được oán trách, Thế tử phi chỉ cười nói “Hiện tại mặc dù cuộc sống khôngphải rất tốt. Thế tử ngày ngày bận chuyện chính sự, vốn đã tốt hơnchuyện suốt ngày ở trong viện không có chuyện gì làm. Lại nói chuyện Thế tử vắng vẻ lạnh nhạt là không đúng. Khi có thời gian Thế tử sẽ tới nơinày ở cùng ta và Huyền nhi. Có thể có cuộc sống an bình như vậy, ta đãrất hài lòng”.

Băng Vũ cảm thấy Thái tử phi hẳn phải được nhận nhiều hơn.

Thái tử phi cười lắc đầu nói “Ngươi đừng ủy khuất cho ta, ta thấycuộc sống như vậy rất tốt. Ngươi nghĩ lại cuộc sống của hai thứ muội kia của ta xem, hay là bạn tốt khuê trung trước kia của ta. Không người nào trên hầu hạ mẹ chồng, dưới đối phó ái thiếp, thông phòng chứ. Có ngườinào không buồn phiền cuộc sống đây. Trên đời này a, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ mười phần được”.

Thật ra trước khi lấy chồng nàng đã biết rõ. Nam nhân đều giống nhau, nàng nhớ rất rõ, năm ấy cha nàng và nương ân ái cỡ nào. Nhưng sau nàyđâu còn như vậy nữa, chức quan của cha càng cao, tiểu thiếp thông phòng ở hậu viện cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy mà nương rơi bao nhiêu nướcmắt, khóc đến nỗi hư tổn cả thân thể mình, ngay cả đệ đệ, muội muội cũng bị những thiếp thất kia khi dễ. Người khác để ý Thế tử gia lưu luyến si mê công tử Phất Khê, không thể toàn tâm toàn ý để ý tới mình, cho làmình rất ủy khuất. Thật ra một chút nàng cũng không thấy ủy khuất. Ngược lại còn cảm thấy rất tốt. Trọng tình trọng nghĩa so với bạc tình bạcnghĩa tốt hơn nhiều. Ít nhất sẽ không làm người phải thất vọng đau khổ.

Nàng cũng sớm hiểu được cuộc sống không phải dựa vào tình yêu ái ân.Chỉ cần Thế tử nguyện ý tôn trọng nàng, cho nàng thể diện nên có, hiệntại hài tử cũng đã có, Thế tử lại thích Huyền nhi, cuộc sống như hiệngiờ, nàng cảm thấy rất tốt rồi. Hôm nay Thế tử ở bên ngoài theo Tốngtiên sinh học tập, nếu không phải là người ngu ngốc giống như trongmiệng người khác nói, tất nhiên tương lai sẽ có tiền đồ. Nàng ở nhà chăm sóc hài tử, cố gắng xử lý chuyện bếp núc, thì những ngày tháng này xemnhư đã tốt đẹp lắm rồi. Nghĩ những chuyện lộn xộn kia không bằng suynghĩ làm sao kiếm thêm được chút tiền. Chuyện lần này đã động đến căn cơ của vương phủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv