Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 74: Sính lễ ( trung )



Trong lòng Tứ phu nhân lộp bộp một chút“Lão gia, sao vậy? Có phải có cái gì không thỏa đáng hay không a? Nếu có gì không thỏa đáng thì ngày mai thiếp sẽ không đi đến đó.”

Tứ lão gia nói “khôngphải như vậy. Ta chỉ có chút giận lão Ngũ không nhanh trí, nếu lúc ÔnUyển trở về, có thể tạo quan hệ tốt với Ôn Uyển, thì không chỉ con đường làm quan của hắn thông thuận, mà tất cả người trong gia tộc đều có thểthơm lây, chứ không phải giống như bây giờ, Ôn Uyển lãnh lãnh đạm đạmvới tất cả người của Bình gia.”

Tứ phu nhân nghe đến đó, liền nói “lão gia, dựa vào những việc mà lão phu nhân đã làm xuống lúctrước, lão Ngũ lại lãnh đạm với Ôn Uyển như vậy, không nói tới giúp đỡ,không căm hận cũng đã chứng tỏ lòng dạ của đứa bé kia bao dung rộng rãirồi. Nói một câu công đạo, có thể làm được như vậy, đã rất đáng quý rồi. Lão gia cũng không cần phải lo lắng, mặc dù Ôn Uyển sẽ không giúp đỡ,nhưng chỉ cần nàng chiếm được sự cưng chiều của Hoàng thượng, chẳng lẽngười Bình gia còn có thể mất đi căn cơ sao.”

Tứ lão gia cười khổ nói“Đây chính là điều ta lo lắng nhất, Ôn Uyển là ai? Tâm kế và thủ đoạncủa nàng, không cần ta nói, nàng cũng biết, nhưng tại sao Ôn Uyển lại có thể tha thứ cho lão Ngũ dễ dàng như vậy? thật sự là hiếu thuận sao? Bộdạng của lão Ngũ như vậy, ta đây làm bá bá còn nhìn không được, Ôn Uyểnlà nữ nhi, chẳng lẽ lại nhìn được? Hơn nữa còn giống như không có chuyện gì, ta đã nghe mấy người trong tộc nói, lúc đầu ta coi là chuyện nhỏ,trước kia lão Ngũ đã từng làm những chuyện hồ đồ hơn không biết baonhiêu lần, trong tộc có bao nhiêu người vì Ôn Uyển mà bất bình căm phẫn, nhiều người trong tộc bất bình cho nàng như vậy, nhưng thân là ngườitrong cuộc, mà Ôn Uyển dường như không nhớ gì vậy, chẳng lẽ nàng thật sự không để ở trong lòng? Nếu như là một đứa trẻ hồn nhiên lương thiện, có lẽ không ghi hận. Đáng tiếc, Ôn Uyển không phải như vậy, nàng nhớ lạinhững chuyện mà Ôn Uyển đã làm đi, nếu như ta đoán không sai, đối vớilão Ngũ, lòng Ôn Uyển đã sớm lạnh lẽo rồi, cho nên mới có thể lạnh nhạtvới những chuyện lão Ngũ đã làm như vậy, sở dĩ hiện tại ẩn nhẫn khôngphát, vì nàng còn có cố kỵ mà thôi.”

Tứ phu nhân bị hù dọa đến kêu to một tiếng “Lão gia, người nói vậy là có ý gì?”

Tứ lão gia tràn đầy lolắng “Hiện tại triều cục rối loạn, Ôn Uyển lại ở trung tâm của vòngxoáy, có lẽ Ôn Uyển nghĩ, lúc này không nên gây ra sóng gió để cho người khác nắm được nhược điểm, nhưng chờ đại cục đã định, tất nhiên nàng sẽhành động, chỉ là ta không biết nàng tính như thế nào thôi?” Nghiêmtrọng nhất, chính là đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, rời bỏ gia tộc, nhưngnếu làm vậy thì cả đời phải đeo danh tiếng bất hiếu trên lưng, còn cóthể ảnh hưởng tới con cái của nàng sau này. Ôn Uyển là người thông minh, nên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đến mức này, vì thế hai đáp án này đều bị Tứ lão gia xem nhẹ, Tứ lão gia biết Ôn Uyển không thể nào cứ néngiận mãi như vậy được, nàng nhất định đã có mưu tính của riêng mình. Đến lúc này, Tứ lão gia chỉ hy vọng, hành động của Ôn Uyển đừng khiến chongười Bình gia quá khó coi là được.

Đáng tiếc, nhiều năm vềsau, hắn mới tỉnh táo mà nhân ra rằng hắn đã quá coi thường Ôn Uyển. Sovới sự tưởng tượng của hắnn, Ôn Uyển còn có thể nhẫn nại hơn, còn có thể mưu tính hơn. Người khác cho rằng chuyện như vậy không thể phát sinh,nhưng đến tay Ôn Uyển, đó lại thành chuyện nước chảy trên sông.

Tứ phu nhân nghe xongnhững lời này, cả kinh đứng lên, một hồi lâu mới nói “Không đến nỗi nhưvậy chứ?” Nói xong, cũng biết mình vờ ngớ ngẩn, cho tới nay, thứ mà Bình gia cho Ôn Uyển, chỉ có vô cùng thương tổn và tính toán. Nếu Ôn Uyểnkhông có Hoàng đế làm núi dựa và bản thân nàng có mưu lược, thì đã sớmbị những người lòng dạ hiểm độc của Bình gia gặm đến không còn chútxương thừa rồi, ban đầu, những người đó có thể ra tay độc ác với côngchúa Phúc Huy như vậy, thì Ôn Uyển tính là cái gì?

Tứ lão gia nghe lời này, mặt lộ vẻ phiền muộn “Ôn Uyển nhất định là vinh hoa phú quý cả đời, hơn nữa Ôn Uyển lại có tâm kế như vậy, tất nhiên sẽ được sủng ái kính trọng cả đời.” Đáng tiếc, người Bình gia lại không dính được bao nhiêu vinhquang, người duy nhất có thể thơm lây là Thượng Đường, cũng giữ lại được chút dư thừa, nhưng hắn lại là người không đủ kiên quyết dứt khoát.

Tứ phu nhân thấp giọng nói “Lão gia, thái tử còn chưa định, tính ra vẫn là 5-5.”

Tứ lão gia cười nói “Cái gì mà 5-5, Hoàng thượng không phải là hôn quân, làm sao có thể đưaTriệu vương lên ngôi thái tử được, nếu muốn lập thì đã sớm lập từ mườinăm trước rồi, cần gì chờ tới bây giờ. Sở dĩ hiện tại không lập Trịnhvương làm thái tử, là Hoàng thượng còn muốn tôi luyện hắn, mặc dù tàihoa năng lực, Trịnh vương không thiếu, nhưng thủ đoạn lại quá mức ngoantuyệt, tính tình cũng tàn bạo, nếu ltrước đó đã lập thái tử, không chỉkhông quản thúc được, mà còn có thể trầm trọng thêm, thậm chí gây nguyhiểm tới hoàng quyền. May là Trịnh vương cũng không cô phụ kỳ vọng củaHoàng thượng, mấy năm nay nhờ Hoàng đế ngăn chặn, làm việc đã hòa hợplên không ít. Ta thấy, mặc dù chưa định ra Thái tử, nhưng đã rõ tám chín phần.”

Tứ phu nhân thỉnh thoảng cũng nói chuyện chính trị với trượng phu, chủ yếu vì Tứ lão gia đã trải qua nhiều chuyện, nên rất có lòng phòng bị với người khác, về tới nhàmới có thể nói mấy câu với vợ để buông lỏng một chút. Tứ phu nhân làngười vô cùng hiền lành, nghe một chút là được, nhiều năm như vậy, những chuyện Tứ lão gia nói với nàng, một chữ cũng không lộ ra ngoài.

Tứ phu nhân nghe xonglời này, hỏi “Lão gia, vậy chúng ta có nên tìm nơi nương tựa chỗ trịnhvương hay không ? Sau này con đường công danh cũng được nâng cao mộtbước.”

Tứ lão gia lắc đầu“Không cần, qua chuyện lần này ở phủ trịnh vương có thể thấy được, hômnay cánh chim của trịnh vương đã lớn rồi, dù ta tới tìm nơi nương tựacũng không có ích lợi gì nhiều, chẳng thà không đứng về bên nào, thànhthật làm tốt bổn phận của mình. Địa vị cao cũng không tốt, chúng ta xuất thân trong gia tộc bậc này, hiện nay nên tập trung nghỉ ngơi, có thểtới tam phẩm đã là cao nhất rồi, khó lường hơn nữa cũng chỉ tới nhịphẩm.”

Tứ phu nhân nghe trượngphu nói như vậy…,cũng để tâm đến hôn sự của Thượng Đường hơn, tuy khôngthể dựa vào Ôn Uyển, nhưng nếu Trịnh vương đăng vị, thì Ôn Uyển nhấtđịnh sẽ ở địa vị cao, không giúp đỡ Bình gia, chẳng lẽ còn không giúp đỡ Thượng Đường? Sau này Thượng Đường tất nhiên sẽ một bước lên mây.

Thông thường việc hôn sự phải chọn ngày tốt, nhà trai qua nhà gái thương lượng, đây đều làchuyện đi lại thăm hỏi trước khi hai nhà hòa hợp.

Người trung gian làngười mà Quốc công phu nhân mời, phu nhân lễ bộ thượng thư, Tống phunhân, Tô gia nhiệt tình chiêu đãi.

Tống phu nhân ở trướcmặt Tô phu nhân, khen ngợi Ôn Uyển đáng quý, khen Thượng Đường anh tuấn, sau này tiền đồ như gấm, khen ngợi khoa trương lên, Tô phu nhân cười a a đáp lại, nếu như không có chuyện lúc trước thì đây nhất định là chuyệntốt, nhưng giờ biết được, Tô phu nhân đáp lại vô cùng cụt lủn.

Hai bên khách khí mộthồi lâu, mới nói đến trọng điểm “Tô phu nhân, người xem một chút, đây là danh sách sính lễ Quận chúa vì Thất thiếu gia chuẩn bị, người xem kỹđi, nếu không có vấn đề gì, thì cứ chiếu theo đó mà làm, nếu có vấn đề,cũng còn thời gian mấy ngày để dàn xếp, đổi lại đổi, đôi bên đều phảicân nhắc đắn đo thật kỹ.”

Tô phu nhân nhìn tờ danh sách Tống phu nhân mới lấy ra, Ôn Uyển nhờ Đại phu nhân cho Tô gia mộtthái độ rất rõ ràng, nếu Tô gia nguyện ý xuất ra sáu mươi bốn rương đồcưới, thì phủ Quận chúa cũng sẽ xuất ra sáu mươi bốn rương sính lễ, mộtbàn cũng không thiếu, nên bọn họ cứ yên tâm mà đặt mua đồ cưới.

Lời Ôn Uyển nói…, Tô phu nhân vẫn còn bán tín bán nghi, chờ sau khi nhìn danh sách sính lễ, Tôphu nhân liền dùng sức ho lên. Mặc dù lúc trước có nghe nói những ngườitới Giang Nam mua đồ, đã mang rất nhiều đồ trở về, nhưng Tô phu nhânkhông tin là vì chọn mua sính lễ cho Thượng Đường, ngay cả trượng phucủa nàng cũng nói, đó là đồ Trịnh vương mua ở Giang Nam cho Ôn Uyển. Thế nào lại là sính lễ? Không nghĩ tới, thật đúng là sính lễ.

Tống phu nhân tán dương“Quận chúa thật đúng là hiếm có, thân thể còn mang bệnh, vết thương trên tay cũng chưa khỏi, lại còn vất vả vì hôn sự của Thất thiếu gia và Chân Chân cô nương. Chân Chân cô nương quả là có phúc khí, có tiểu cô (emgái chồng) như vậy, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ vô cùng tốt đẹp .”

Khen tới nỗi sắc mặt của Tô phu nhân có chút mất tự nhiên, lúc trước nàng cũng có nói mấy lờikhông phải về Ôn Uyển, chẳng qua không có mấy người biết, nhưng hànhđộng lần này của Ôn Uyển giống như tát mạnh vào miệng nàng.

Hải thị ở một bên nói “Tống phu nhân yên tâm, đều không có vấn đề gì. Bà bà (mẹ chồng), người nói có đúng không?”

Tô phu nhân rất nhanhliền cười nói “Đương nhiên là không thành vấn đề.” Mặc dù trên mặt mấttự nhiên, nhưng cái danh sách này, đã hoàn toàn giải quyết được nỗi buồn rầu trong lòng nàng, giải quyết được một khó khăn không nhỏ.

Sính lễ của Thượng Đường phong phú như vậy, rất nhanh đã truyền đến tai dòng họ Bình gia, mọingười đều rối rít than thở Quận chúa thật sự quá nhân nghĩa với ThượngĐường.

Về mặt tiền bạc, Ôn Uyển không phải là người hẹp hòi, lần này nàng cũng không định để cho ChânChân chịu ủy khuất, chẳng qua nàng không quen nhìn thái độ cuả Tô phunhân, dường như nàng đang chiếm tiện nghi rất lớn không bằng, tính tìnhcủa Chân Chân như thế, sau này còn cần tới sự che chở của nàng a. Nếukhông phải là bạn tốt nơi khuê phòng, tính tình của nàng tốt, nàng không đành lòng để nàng ấy gả tới nhà người khác chịu tội, thì nàng đã khôngchấp nhận Tô phu nhân lải nhải như vậy, thật tự cho mình là trưởng bốiruột thịt của nàng, thấy tính tình nàng tốt, liền muốn gây khó dễ.

Hôn kỳ càng ngày cànggần, từng tốp từng tốp khách nhân bắt đầu đến cửa tặng lễ, người trongphủ Quận chúa bận rộn không chịu nổi, mới chào hỏi xong nhóm này, thìlại có nhóm khác tới.

Rất nhiều người cũngmuốn mượn cơ hội lần này tới cửa cầu kiến Ôn Uyển, muốn tạo quan hệ tốtvới Ôn Uyển. Vương thái y nói thẳng Quận chúa không nên vất vả, thân thể còn rất yếu, không thích hợp với những nơi ồn ào, phải tĩnh dưỡng, nếukhông bệnh cũ sẽ tái phát.

Người bên ngoài nghe được, cũng không dám đến cửa quấy rầy nữa, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Hôn sự của Thượng Đường, người cực khổ nhất chính là Đại phu nhân và Tứ phu nhân. Hai người đốivới hôn sự của Thượng Đường, còn tỉ mỉ hơn so với hôn sự của nhi tử nhàcác nàng.

Hạ Viên bưng một mâmthủy tinh tới nói “Đại phu nhân, đây là anh đào do Hoàng thượng mới banthưởng, Quận chúa nói, mời Đại phu nhân và Tứ phu nhân nếm thử.”

Đại phu nhân và Tứ phunhân đối với việc Ôn Uyển bỏ mặc mọi chuyện cũng không có phê bình kínđáo. Thứ nhất, tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu những chuyện này, thứ haitrên người nàng đang có thương tích, đã bệnh nặng một năm, năm nay lạitai họa không ngừng, thân thể vô cùng mảnh mai, cho dù Ôn Uyển không đẩy đi, thì các nàng cũng không muốn để Ôn Uyển nhúng tay vào.

Tứ phu nhân nhìn anh đào trong mâm thủy tinh, màu sắc tươi đẹp trơn bóng, trong suốt mỹ lệ, đẹpmắt giống như đá quý mã não, cười nói “Đại tẩu, mấy ngày qua ở trong phủ Quận chúa, những thức ăn chúng ta được ăn đều vô cùng thơm ngon, muộitheo chân của đại tẩu nên có lộc ăn rồi, chỉ sợ sau này sẽ ăn không quen thức ăn trong nhà nữa.” Mỗi ngày đều có nước trái cây, bánh ngọt tinhxảo, Ôn Uyển cung cấp cho hai người không thiếu thứ gì, thức ăn các nàng dùng đều được phối hợp tỉ mỉ, Đại phu nhân cũng được xem là người đãtừng hưởng qua phú quý, nhưng đối mặt với đủ loại thức ăn ở phủ Quậnchúa, cũng xem như là được hưởng lộc ăn. Về nhà, nàng làm hết lần nàytới lần khác nhưng lại không làm ra được mùi vị như vậy.

Tứ phu nhân trải qua mấy ngày coi như đã biết, nổi danh nhất phủ Quận chúa không phải là tiềntài mà là ăn uống, đồ ăn quả thật vô cùng tinh tế.

Đại phu nhân lấy mộtquả, ăn xong cười nói “Mùi vị rất ngọt, đúng là đồ tiến cống tốt, mùi vị ngon hơn gấp mấy lần so với đồ chọn mua trên thị trường.”

Trên đường trở về, ma ma tâm phúc bên cạnh Đại phu nhân nhỏ giọng nói “Quận chúa đã hiểu chuyệnhơn trước kia rất nhiều.” Nếu là lúc trước, ở chỗ Quận chúa làm gì đượcnhư bây giờ. Mặc dù không nói ra, nhưng lại rất cảm kích sự giúp đỡ củaĐại phu nhân và Tứ phu nhân. Không chỉ về mặt ăn uống, ở tất cả cácphương diện khác đều rất chu đáo, tuy Đại phu nhân không cần những thứnày, nhưng cũng rất hưởng thụ phần tâm tư này của Ôn Uyển.

Đại phu nhân cười nói“Trưởng thành hơn đương nhiên cũng hiểu chuyện hơn rồi.” trải qua nhiềuchuyện như vậy, mà vẫn còn bộ dạng như lúc trước, thì chẳng khác nàongười không có não, có điều tuy đã hiểu chuyện rồi, làm việc cũng ôn hòa hơn trước kia không ít, đáng tiếc lại càng tỏ ra xa lạ hơn với mọingười, có lẽ chuyện xảy ra ở vương phủ lần này đã khiến cho Ôn Uyển bịkích thích quá lớn.

Ngày 26 tháng 5 đặt sính lễ, vào tối ngày 25 người trong nội cung đến.

“Quận chúa, có thánh chỉ tới.” Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái, đang tốt lành tại sao lại có thánh chỉ, nàng vừa mới từ hoàng cung trở về, có cái gì không đưa nàng mang vềluôn, ông ngoại Hoàng đế đang làm gì vậy? Ôn Uyển oán giận, ông ngoạiHoàng đế rất thích cho người ta vui mừng, nhưng bình thường thì khôngphải vui, mà là kinh ngạc.

Vừa đến phòng khách, đã nhìn thấy sắc mặt thái giám truyền chỉ có vẻ vui mừng, mọi người quỳ đón thánh chỉ.

 thanh của Thái giámtruyền chỉ lanh lảnh “. . . . . . Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếuviết, thưởng cho chủ sự của Hộ Bộ Bình Thượng Đường một thanh Ngọc NhưÝ, một đôi đèn cầy long phượng một đôi, một đôi đèn cung đình bát giácnhất đẳng, mười cuộn gấm tiến cống, khâm thử!” .

Ôn Uyển mang theo một đám người hầu hạ phía trước dập đầu tạ ơn.

Thượng Đường dập đầu,hắng giọng đáp “Thần, Bình Thượng Đường lĩnh chỉ tạ ơn, vạn tuế vạn tuếvạn vạn tuế!” Bây giờ, Bình Thượng Đường thật sự rất kích động, có vậtngự tứ làm sính lễ, không gì có thể diện hơn.

Ôn Uyển cảm giác cái dập đầu này của mình thật oan uổng, sớm biết vậy thì tối mới quay trở về,không cần phải dập đầu mất công, cũng là nàng may mắn, thân phận nàngcao quý, trừ Hoàng đế ra, nàng không phải dập đầu với ai nữa, khi đốimặt với các Vương gia trong họ, nàng cũng chỉ cần hành lễ bình thường mà thôi.

Thái giám truyền thánh chỉ xong, sau khi Ôn Uyển hành lễ xong, liền trở về hoàng cung.

Thượng Đường tiễn tháigiám về xong, liền vuốt ve những đồ ban thưởng kia, cười ngây ngô, mườicuộn gấm đều màu đỏ, ngụ ý tràn đầy sắc hoa (ý chỉ may mắn, rực rỡ). . .

Ôn Uyển nhìn thấy cảnhnày, cảm thấy ông ngoại Hoàng đế thật biết cách lung lạc lòng người,nhìn những đồ ban thưởng này: long phượng trình tường (cầu phúc lành giống như rồng phượng), Ngọc Đường Phú Quý (giàu sang phú quý), hòa hợp như ý, tịnh đế đồng tâm (ý chỉ vợ chồng đồng lòng), thiên địa Trường Xuân (tuổi thọ lâu dài), trúc mai song hỉ (ý chỉ đôi lứa tốt đẹp), Kỳ Lân Tống Tử (ý nói mang đến điềm lành), Trường Xuân bạch đầu (ý nói đôi lứa bạc đầu giai lão), Thiên Nữ Tán Hoa (lời khen cho người con gái, đẹp như thiên nữ đang rải hoa), uyên ương quý tử (chúc con đàn cháu đống, vợ chồng hòa hợp).

Làm Hoàng đế thật sự làmột công việc cần có kỹ thuật hàng đầu, ban thưởng đồ vật mà cũng phảinghĩ chu toàn như thế, nhìn tên Bình Thượng Đường kia đang mừng đến nốikhóe miệng đã kéo tới sau gót chân mất rồi, đoán chừng sau này tên kiasẽ nhất định sẽ một lòng bán mạng cho triều đình.

Thượng Đường vui mừng,Đại phu nhân lại rầu rĩ, sáu mươi bốn rương sính lễ đã rất tốt rồi, hiện tại có thêm nhiều vật ngự tứ (vua ban) như vậy, lại phải thu dọn mộtlần nữa.

Thượng Lân tới giúp đỡcũng vậy, cũng nhìn đỏ mắt “Ca, đây là vật ngự tứ, có thể diện biết baonhiêu, chờ khi chúng ta thành thân, nếu cũng có thể được Hoàng thượngban thưởng, thật là bực nào thể diện.”

Trong lòng Thượng Kỳ lại phát khổ “Làm việc đi, muốn những thứ này làm cái gì, bây giờ mà nóichuyện thành thân còn rất sớm!” tên của tất cả bọn họ đều đang treotrước mặt Hoàng thượng, không bị giáng tội đã phải tạ ơn trời, còn muốnnhận được ban thưởng sao?

Thượng Lân nói thầm“Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, năm nay tuổi mụ của ca cũng đã mườisáu, đệ cũng đã mười lăm rồi, chừng hai năm nữa là đến.”

Thượng Lân thấy có người đi ngang qua, liền kéo Thượng Kỳ đi ra ngoài, nói những chuyện vĩnhviễn không thể nào như vậy, chỉ có thể gia tăng đề tài nói chuyện củangười khác mà thôi.

Ngày thứ hai, chính là ngày đại định (ngày trước hôn lễ). Đến ngày đại định, sính lễ và những đồ vật nhỏ đều được đựng trong mười hộp đỏ thẫm, trang hoàng lộng lẫy

Về việc đưa sính lễ, ÔnUyển cảm thấy đầu của nàng cũng lớn hơn một vòng rồi. Trước đó có sáumướn bốn rương, phải cần một trăm hai mươi tám người, phỉa có thêm mườingười cầm các đồ vật khác nữa, mà phủ Quận chúa của nàng chỉ có hai mươi tên gia đinh thị vệ, còn không đủ để nhét kẽ răng. Sau đó, Quốc côngphu nhân điều bốn mươi người từ đại phòng đến, phủ Thuần vương đưa quahai mươi gia đinh, phủ Chu vương cũng đưa tới hai mươi, phủ Trịnh Vươngđưa đến bốn mươi, mới miễn cưỡng thông qua.

Ôn Uyển thấy mọi ngườinhấc sính lễ ra cửa, cười nói vui vẻ, rốt cuộc Ôn Uyển cũng khoan khoáimà thở ra một hơi, khoảng thời gian này, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi,đừng tưởng rằng không nhúng tay vào là nhàn rỗi, chuyện quan trọng, mọingười đều tới hỏi nàng. Ôn Uyển cảm thán, Khụ, mình thật sự trở thành mẹ của Bình Thượng Đường rồi, làm hết tất cả mọi việc trong ngoài chohắn.

Ngọc Như Ý là vật đứngđầu trong sính lễ, do Hoàng đế ban thưởng, Ngọc như ý này chính là ngọcthượng đẳng màu xanh, cả chuôi ngọc như ý cũng trong suốt không tỳ vết,đặt trong hộp đỏ thẫm đi đầu tiên, dấu hiệu tượng trưng cho mọi sự nhưý, là điềm tốt, quan trọng hơn nữa, đây chính là đồ Hoàng thượng banthưởng, phần vinh quang này là ao ước của tất cả mọi người xung quanh.

Nghi thức Tặng lễ rườmrà lại phiền toái, giày vò phủ Quận chúa tới người ngã ngựa đổ, cũng may người của Tô gia rất hài lòng, không khiến cho Ôn Uyển vừa mệt nhọc màlại vừa mất công.

“Quản sự tiền viện quaytrở lại nói, trước sau bốn mươi hai rương đồ này đều là những thứ tốtnhất, cộng thêm những thứ chúng ta đã chuẩn bị cho Chân Chân, cả đờinày, Chân Chân không cần phải lo chuyện ăn uống rồi.” Tô Thiếu phu nhânHải thị, nhìn sính lễ được đưa tới, bị dọa sợ, vội vàng đem những lờinhư vất vả quá độ nói với Tô phu nhân đang nghỉ ngơi.

Tô phu nhân không lên tiếng.

Hải thị biết trong lòngbà bà còn có chút vướng mắc, cười khuyên giải, nói “Bà bà, thật ra người không nên tiếp tục suy nghĩ những chuyện đã qua, lúc trước là do chúngta không biết giá thị trường như thế nào, con tin tưởng Quận chúa tấtnhiên sẽ biết bà bà cũng vì suy nghĩ cho tiểu cô, sẽ không trách tội của người, sau này tiểu cô gả đi nhất định sẽ được hưởng phúc, người nói có phải hay không?”

Tô phu nhân không phảnbác những lời này, nàng đúng là có bất mãn với chuyện Ôn Uyển đặt muasính lễ không phù hợp, nhưng với chuyện Ôn Uyển đối xử tử tế với ChânChân, nàng lại không có gì để bắt b.

Tô phu nhân rất khôngthoải mái về chuyện không vui lúc trước của hai người, nàng cảm giác,lúc ấy ở trong lòng Ôn Uyển có lẽ đang chê cười nàng.

Hải thị có chút bất đắcdĩ vì thái độ của Tô phu nhân, tại sao bà bà không chịu nghĩ, hôm nay Ôn Uyển đã sớm khác với lúc trước rồi, ngay cả muội muội của thế tử phi(Như Vũ) đều nghĩ biện pháp lập quan hệ tốt với Ôn Uyển, nhưng bà bà lại ỷ vào việc mình là trưởng bối mà ở đây làm bộ làm tịch. Tại sao bà bàkhông nghĩ đến, cuộc sống trước kia của Ôn Uyển khó khăn như vậy, Tô phủ cũng chỉ đứng ngoài quan sát, không chịu bỏ thêm chút sức nào, về saumặc dù quan hệ thân cận với Tướng phủ hơn một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thân cận ngoài mặt mà thôi.

Hải thị không cách nàogiải thích được thái độ của Ôn Uyển, ai cũng lạnh nhạt, ngay cả Trịnhvương phi cũng không thân cận, bây giờ thậm chí cả Như Vũ cũng gây bấthòa, nghe nói bây giờ nàng đối với mọi người rất hòa ái, nghe thế, Hảithị càng lo lắng hơn, không biết có phải bị ghi hận rồi hay không?

Ôn Uyển đưa sính lễ phong phú, nhất thời liền truyền đến nội bộ tướng phủ.

Sau khi Chân Chân biếttin tức, trong lòng vui mừng vô hạn, nàng không cần biết bao nhiêu đồ,cái nàng quan tâm, là phần thể diện này. Lúc trước mẫu thân vẫn luôn lolắng nếu hôn lễ này quá keo kiệt sẽ làm nàng mất thể diện, nàng vẫn tậnlực khuyên mẫu thân, bảo bà không cần phải lo lắng. Hiện tại sính lễphong phú rồi, mẫu thân sẽ không lo lắng nữa, nàng cũng có thể phongquang mà gả đi.

Thiếp thân nha hoàn vànhững người hầu hạ bên cạnh Chân Chân, trong lòng người nào cũng trànđầy vui sướng. Sáu mươi bốn rương sính lễ, là yêu cầu cao nhất, mặc dùchức quan của cô gia thấp một chút, nhưng phần thể diện này, không hềkém hơn bất kì người nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv