Editor: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền
Hoàng Đế bảo Thiên Lão Nhi làm phép bảo hộ cho Ôn Uyển, nhưng Thiên Lão Nhi nói vẫn phải dựa vào bản thân Quận chúa tự vượt qua, nên cho dù lão có làm phép cũng vô dụng. Có điều, vì lão lo ngại Hoàng Đế bị áp lực, cuối cùng phun ra một câu nói: “Hoàng Thượng có thể đi tìm con lừa trọc Giác Ngộ ở Hoàng Giác Tự kia đi.”
Hoàng Đế lập tức phái người đến Hoàng Giác Tự, mời Giác Ngộ đại sư tới. Đáng tiếc Giác Ngộ đại sư lại phái một hòa thượng tới, nói rằng nếu muốn cứu Ôn Uyển, phải đưa nàng đến Hoàng Giác Tự.
Thiên Lão Nhi mặc dù đi theo Ôn Uyển đến Hoàng Giác Tự, nhưng lại thắp một ngọn đèn bên trong Điện Dưỡng Hòa. Lão nói với Hoàng Đế: “Hoàng Thượng, nếu như ngọn đèn này qua giờ Tý ba ngày sau vẫn còn sáng, Quận chúa sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn lần này.” Nếu như nó tắt, cũng chứng minh không thể qua được, Quận chúa sẽ qua đời.
Lần này, Hoàng Đế lại không dám ôm tâm lý may mắn, ông phái ba trăm Ngự Lâm quân, hai mươi đại nội cao thủ, Hạ Dao cùng đi theo bên cạnh, hộ tống Ôn Uyển đến Hoàng Giác Tự.
Trịnh Vương không yên lòng, nên cũng cùng đi theo.
Đến Hoàng Giác Tự, Giác Ngộ đại sư chuyển Ôn Uyển đến Đại Hùng bảo điện, đặt ở dưới chân Phật tổ. Tất cả hòa thượng có trong Hoàng Giác Tự đều bắt đầu lên tụng niệm Phật pháp. Giác Ngộ đại sư ngồi ở bên cạnh Ôn Uyển niệm kinh Phật. Lần này ngồi xuống niệm kinh, chính là mất ba ngày.
Hoàng Đế nhìn thấy ánh sáng ngọn đèn Thiên Lão Nhi đã thắp lên càng ngày càng yếu. Hoàng Đế chỉ cần vừa nhìn thấy nó lay động, thì trái tim liền xoắn xuýt vô cùng. Tại sao Ôn Uyển lại gặp nhiều tai nhiều nạn như thế? Dường như kiếp nạn trên người Ôn Uyển cứ vĩnh viễn không ngừng gia tăng vậy.
Ôn Uyển Quận chúa hôn mê nghiêm trọng, thuốc thang không thể trị, chỉ đành phải đưa đến Hoàng Giác Tự, tìm kiếm sự che chở của Phật tổ. Tin tức kia bỗng chốc phát tán trong kinh thành. Người được Ôn Uyển giúp đỡ, đều thắp hương bái Phật, hi vọng Phật tổ đại phát từ bi, giúp Quận chúa sớm ngày thoát khỏi nguy hiểm, bình an vượt qua một cửa ải khó khăn này.
Còn những danh môn vọng tộc khác, thì đều đang tán tụng mệnh Ôn Uyển Quận chúa tốt. Vào thời khắc nguy nan, thậm chí ngay cả Giác Ngộ đại sư cũng đều ra tay giúp đỡ.
Mà người hận Ôn Uyển cực độ, thì lại nguyền rủa không ngừng.
Bạch Thế Niên cũng nghe được chuyện của Ôn Uyển Quận chúa, nói rằng lần này sau khi hôn mê sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được. Đến giờ Hoàng Thượng và thái y cũng không có cách nào, nên đã được Hoàng Thượng đưa vào Hoàng Giác Tự, mời cao tăng trong Hoàng Giác Tự làm phép.
Trong lòng Bạch Thế Niên vốn vẫn còn một chút oán trách với Ôn Uyển Quận chúa, nhưng lúc này cũng chỉ còn lại sự cảm thán. Thân ở địa vị cao, không lúc nào không ở trong nguy hiểm, chứ không dễ dàng như hắn đánh trận. Hắn lại nghĩ đến Thanh nhi, Thanh nhi lúc nào cũng nhớ mong Ôn Uyển Quận chúa. Tim Bạch Thế Niên vô cùng đau đớn. Hắn không rõ, có phải hắn thật sự là thiên sát cô tinh thật không.
Tâm tư Bạch Thế Niên bối rối vạn phần, hiện tại hắn cũng không ở phòng chính nữa mà chỉ ngủ ở phòng bên. Ở chính phòng kia, hắn chỉ cần nghĩ đến vợ chồng hai người ân ái triền miên, lòng của hắn lại co rút đau đớn.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Bạch Thế Niên nghe được âm thanh nức nở. Âm thanh đau khổ vô tận, vô cùng kiềm chế, đè nén nhưng không nhịn được trút ra buồn rầu không hết, nghe thấy âm thanh đó lòng của hắn cũng muốn bị xé nát thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.
Ở Hoàng Giác Tự, cửa đã đóng lại. Tất cả các hòa thượng trong chùa đều tập trung một chỗ cùng tụng kinh niệm phật, cầu phúc cho Hoàng Quý Quận chúa.
Trịnh Vương cũng ở bên dưới Đại Hùng bảo điện, ngồi thiền cùng các vị cao tăng bên dưới Phật tổ, nhưng mỗi lần vừa mở mắt ra, nhìn khuôn mặt yên ổn an lành ngủ của Ôn Uyển, trái tim Trịnh Vương dường như bị đao cắt mất một nửa. Hắn không biết, rốt cuộc ông trời muốn đứa bé này phải chịu bao nhiêu tội lỗi nữa mới thôi đây.
Đang suy nghĩ thì có một người từ bên ngoài rón rén đi đến bên cạnh Trịnh Vương, nói thầm mấy câu bên tai Trịnh Vương. Ánh mắt Trịnh Vương đột nhiên co rút lại, lập tức đứng lên đi ra đại điện, mới lên tiếng hỏi người đến: “Tin tức có chuẩn xác không?”
Người đến nói: “Bẩm Vương gia, tin tức này chính xác trăm phần trăm ạ.”
Trong mắt Trịnh Vương hiện lên hung quang có thể nuốt lấy tất cả mọi thứ: “Trở lại kinh thành.” Trịnh Vương dặn dò thủ lĩnh Ngự Lâm quân, bất luận kẻ nào nếu không có khẩu dụ của Hoàng Thượng thì không thể tiến vào Hoàng Giác Tự. Không có lệnh bài của hắn, thì không cho phép tiến vào trong đại điện. Trịnh Vương sợ Triệu Vương lại phái người tới động tay chân. Có điều, chuyện quay về kinh thành lại càng cấp bách hơn hiện tại.
Ở bên kia, Triệu Vương lợi dụng tang lễ của Mai trắc phi để làm pháp sự, đã mời người thường đàm kinh luận phật với hắn – Giác Không đại sư làm phép ở trong mật thất. Trịnh Vương vừa về tới kinh thành, lập tức vào gặp Hoàng Đế. Nói ra chuyện này: “Phụ hoàng, nhi thần nhất định phải đi khám xét Vương Phủ của Ngũ hoàng huynh. Phụ hoàng, nếu không đi, Ôn Uyển sẽ phải, Ôn Uyển sẽ phải mất mạng. Phụ hoàng, nhi thần van xin người.”
Hoàng Đế lạnh lùng nhìn Trịnh Vương.
Những cây nến trong Điện Dưỡng Hòa, phát ra âm thanh giòn giã lách tách. Ánh nến bỗng chốc cũng phát ra tia sáng êm dịu, chiếu sáng cả Điện Dưỡng Hòa. Nhưng ngọn đèn dầu tượng trưng cho sinh mệnh của Ôn Uyển lại hoàn toàn trái lại, ngọn lửa càng ngày càng nhỏ. Từ một ngọn lửa thật dài trở thành một ngọn lửa chỉ cỡ móng tay, lay động thoáng một cái, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngóm.
Hoàng Đế nhìn ngọn lửa càng ngày càng nhỏ bé kia, ngọn lửa nhỏ chiếu rọi vô cùng rõ ràng vẻ mặt bi thương khó tả của Hoàng Đế.
Trịnh Vương không nhượng bộ chút nào: “Phụ hoàng, nếu như phụ hoàng không cho phép. Thì cho dù nhi thần có liều mạng cái mạng này, cũng phải đi Triệu Vương phủ một lần. Những năm này, Ôn Uyển đã phải chịu khổ quá nhiều. Con không thể, con không thể để cho đứa bé này, cứ ra đi không rõ ràng như vậy. Phụ hoàng, nhi thần, xin thứ cho nhi thần ngỗ nghịch bất hiếu.” Trong lời nói của Trịnh Vương có chứa sự run rẩy, thái độ của hắn rất kiên quyết, hắn nhất định phải đi Triệu Vương phủ một lần này.
Hoàng Đế tức giận quát một tiếng: “Đứng lại. Con đi như vậy, một khi lan truyền ra ngoài. Hoàng thất còn có mặt mũi gì để nói nữa.”
Trịnh Vương đứng thẳng thắt lưng, xoay người lại nhìn Hoàng Đế. Hoàng Đế khẽ thở dài: “Trẫm có thể cho con đi khám xét lục soát, cũng có thể cho con nhân thủ nhưng con không làm lớn chuyện này được.”
Trịnh Vương nhịn xuống sự tức giận vô biên dưới đáy lòng, hắn biết hiện tại cứu mạng Ôn Uyển mới là việc quan trọng nhất: “Phụ hoàng, không gì quan trọng hơn sinh mệnh của Ôn Uyển cả.”
Hoàng Đế mặt không chút thay đổi, nhưng sự mệt mỏi trong mắt lộ ra không thể nghi ngờ.
Triệu Vương ở trong mật thất nhận được tin tức, lập tức ra khỏi mật thất, kết liễu hai tên tùy tùng đi theo mỗi người một đao. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mật thất này, trừ hắn và người ở trong mật thất ra, thì không có ai biết vị trí của nó.
Trịnh Vương tự mình đến gặp Triệu Vương, hòa giải với Triệu Vương ở trong Vương phủ, còn cao thủ mang đến, cũng tìm kiếm chỗ làm phép khắp nơi trong Vương phủ. Đáng tiếc, tìm hơn nửa ngày, cũng không có người nào trở về hồi đáp một tiếng là tìm được rồi cả.
Sắc mặt Trịnh Vương càng ngày càng khó coi, còn trong mắt Triệu Vương lại đầy sự mỉa mai. Không bằng không chứng, muốn bắt hắn à, không có cửa đâu.
Hoàng Đế ở trong hoàng cung, nhìn ngọn đèn sinh mệnh của Ôn Uyển càng ngày càng nhỏ, thì thào nói: “Ôn Uyển, Giác Ngộ đại sư nói con là người phúc trạch thâm hậu. Chắc chắn con sẽ không có việc gì, không có việc gì cả. Ôn Uyển, con nhất định không có việc gì đâu.”
Tiếng chuông báo giờ Tý vang lên ở Hoàng Giác Tự. Giác Ngộ đại sư vẫn luôn tụng kinh niệm phật dưới Đại Hùng bảo điện bỗng nhiên mở mắt ra: “A di đà Phật, thiên mệnh đã định, kiếp nạn đã qua, thiện tai thiện tai.”
Trong hoàng cung, Hoàng Đế nhìn ngọn đèn tượng trưng cho tính mạng Ôn Uyển càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ giống như một hạt đậu xanh. Nhưng ngay lúc ngọn lửa sắp tắt, tiếng đánh chuông báo hiệu giờ Tý vang lên, một tiếng, hai tiếng, vào lúc tiếng đánh chuông thứ ba thì ngọn đèn kia thoáng cái sáng vụt lên.
Thiên Lão Nhi ở trong Ty Thiên Gám nhìn giữa các vì sao bắt đầu chuyển động, trong đó có một ngôi sao phát ra ánh sáng chói mắt. Trên mặt lão nở nụ cười, cúi đầu nói một tiếng: “Thiên mệnh đã đổi, thiên hạ sẽ lập lại trật tự. Sư phụ, lão lừa trọc ngốc, các người có thể an tâm.”
Sau một khắc khi Hoàng Đế nghe nói kiếp nạn của Quận chúa đã qua, thì trái tim treo lơ lửng trong lòng ông rốt cuộc cũng buông xuống. Ông cũng cho người đi gọi Trịnh Vương về.
Trịnh Vương nghe nói đã vô sự, thì cáo từ với Triệu Vương. Nhưng đôi mắt Trịnh Vương lại như đao, ý tứ kia hết sức rõ ràng, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không cứ cho qua như vậy.
Ôn Uyển ở Hoàng Giác Tự, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy bên người mình đốt cả ngàn ngọn nến, nàng bị ánh nến bao quanh. Lại nhìn lên trên đầu, là Phật tổ. Dưới ánh nến nhu hòa làm nổi bật, nụ cười của Phật tổ từ bi, thương xót muôn dân trăm họ như thế.
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao và Võ Tinh đang kinh hỉ ở bên cạnh, lại nhắm hai mắt lại lần nữa sa vào trong cơn mơ ngủ.
Hạ Dao thấy thế thì khẩn trương, trên mặt Võ Tinh cũng lộ ra sự lo lắng. Sau khi Giác Ngộ đại sư niệm a di đà Phật một câu thì nói: “Thí chủ không cần gấp, Quận chúa chỉ ngủ thôi, sau khi trời sáng sẽ tỉnh lại. Các ngươi chuyển Quận chúa đến sương phòng đi!”
Hạ Dao và Võ Tinh thành kính vái một cái: “Đa tạ ân cứu mạng của đại sư.”
Giác Ngộ đại sư hai tay chắp lại làm một: “A di đà Phật.” Nói xong, ra khỏi Đại Hùng bảo điện, trở về thiền phòng của chính mình.
Trịnh Vương trở về hoàng cung, nghe nói Ôn Uyển đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng chưa gặp được người nên hắn vẫn không yên lòng, vì vậy lập tức cưỡi ngựa chạy suốt đêm đến Hoàng Giác Tự. Sau khi Hoàng Đế biết rất vui mừng nói: “Cũng không uổng phí Ôn Uyển đã hao hết tâm lực trù tính vì nó như thế.” Với suy nghĩ của Ôn Uyển, mặc dù Hoàng Đế không vô cùng rõ ràng, nhưng cũng đoán được bảy tám phần. Chỉ là ông chọn cách thờ ơ lạnh nhạt, vì ông muốn nhìn xem, rốt cuộc Ôn Uyển có thể làm được một bước kia không. Bây giờ xem ra, chuyện này còn có một chỗ tốt là xúc tiến tình cảm hai cậu cháu, khiến cho tầng ngăn cách kia cũng bị loại bỏ sạch sẽ.
Triệu Vương xác nhận Trịnh Vương đã đi, thì tất cả các ám vệ trong Vương phủ đều rút lui. Triệu Vương nghĩ đến lão Bát lúc nghe được tin của người đến báo sắc mặt rõ ràng đã buông lỏng xuống. Vì thế trong lòng hắn lo lắng vô cùng, sau khi an bài thỏa đáng toàn bộ mọi chuyện, mới đi vào mật thất.
Giác Không đại sư sắc mặt rất bình thản, a di đà Phật một tiếng: “Vương gia, lão nạp bất lực rồi.”
Một sợi dây đàn cuối cùng trong lòng Triệu Vương cũng đứt gãy. Triệu Vương chết cũng không tin, hắn đã mất tinh lực lớn như vậy, lại nhận được một kết quả thế này: “Không, không thể nào, đại sư, không thể nào. Ngươi nói có thể đổi mà. Tại sao hiện tại lại không đổi được? Bọn họ có thể thay đổi, tại sao ta không đổi lại được.”
Giác Không đại sư lại a di đà Phật một tiếng: “Vương gia, Ôn Uyển Quận chúa là người tồn tại nghịch thiên. Ban đầu lão nạp nghĩ, nếu như nàng chết rồi, có lẽ có thể thay đổi lại được quỹ tích lúc trước. Đáng tiếc, vận thế Ôn Uyển Quận chúa quá thịnh, không đổi lại được.”
Trong lòng Triệu Vương lại thoáng hiện lên một tia hi vọng: “Đại sư, nếu ông cũng cho rằng Ôn Uyển Quận chúa là yêu nghiệt, thì nhất định có biện pháp loại bỏ nó. Đại sư, ông nhất thiết phải loại trừ đứa yêu nghiệt này.”
Giác Không đại sư thấy Triệu Vương có chết cũng không tin, nhất định phải bắt mình tiếp tục làm phép, lắc đầu biểu thị bản thân đã cố gắng hết sức rồi nhưng đáng tiếc, cũng không đổi được.
Triệu Vương không tin, buộc Giác Không đại sư tiếp tục cách phép, Giác Không đại sư lắc đầu nói cho dù có giết ông cũng vô dụng.
Triệu Vương giận dữ, rút kiếm ở trong tay ra, một kiếm đâm xuyên qua trái tim Giác Không đại sư. Giác Không đại sư a di đà Phật một tiếng, bình thản nhắm hai mắt lại.
Triệu Vương lại diệt trừ hết toàn bộ người ở trong mật thất