Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 6: Quần là áo lượt (thượng)





”Cũng nặn cho ta một cái.” Yến kỳ Hiên ở một bên thấy Ôn Uyển cười sáng lạn, thì mất hứng, vì vậy căng cổ họng lớn tiếng hét.

Lão bản cao cao, gầy teo, nhìn cũng chất phác. Đang nặn tượng đất cho Ôn Uyển, nghe Tiểu Bá Vương nói như vậy, lập tức vứt bỏ tượng đất của Ôn Uyển qua một bên, nặn tượng cho hắn. Ôn uyển mất hứng liếc qua tên tiểu chính thái bên cạnh.

” ha ha , xấu quá, quá xấu nha, ta chưa từng thấy qua người nào xấu như vậy. Tuy nhiên xác thực hắn lớn lên xấu, đen giống như khối than, nhưng ngươi cũng nên nặn hắn đẹp mắt một chút, không nên đem hắn nặn ra bộ dáng xấu như vậy, thực doạ người, so với quỷ còn ghê hơn. Hay là trước tiên cứ nặn cho hắn, tránh khỏi bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.” Yến Kỳ Hiên nhìn thấy nữa mặt của tượng đất nặn cho Ôn Uyển, liền cười ha ha, và cảm thấy đặc việt thú vị. Cái này không chỉ xấu bình thường mà còn giống quái vật.

Ở bên cạnh hắn gần cả nữa ngày, Ôn Uyển cũng không có nữa điểm nịnh nọt. Còn có lúc không vui liền quay đầu đi không để ý tới hắn, so với hắn còn lớn lối hơn. Lần này khó có cơ hội nói một hơi như thế. Ôn Uyển nghẹn họng, cái gì gọi là xác thực lớn lên xấu, tên nhóc này thật đúng là như cái rắm, không làm người khác ưa nổi.

” đúng, đúng, tiểu nhân sẽ nặn cho công tử này trước.” lão bản sạp hàng lau mồ hôi, cầm lấy tượng đất của Ôn Uyển tiếp tục nặn. Trong nội tâm thầm giật mình, lúc nào tiểu bá vương lại nói chuyện tốt như vậy, công tử này là của nhà ai đấy. Người nọ liếc tiểu bá vương một cái, tiểu bá vương liền yên rồi.

Ôn Uyển nhìn bé bùn giống mình như đúc, đặc biệt đáng yêu.Cầm trên tay không nỡ buông xuống. Ra hiệu người bên cạnh trả thù lao.

” Thế tử có thể vừa ý tay nghề đơn giản của tiểu nhân, là may mắn của tiểu nhân, tiểu nhân không tiếp nhận tiền đâu.” Lông mày Yến Kỳ Hiên hếch lên, hướng phía Ôn Uyển dương đầu, rất tự đắc đi ra. Ôn Uyển đứng tại chỗ, đưa tay ra.

” nếu ngươi không trả tiền, liền mang thứ đó trả lại cho người ta, ngươi như vậy lại đi khi dễ một dân chúng nho nhỏ tay không tấc sắt, còn ra thể thống gì.” Ôn Uyển khinh thường nói.

” hừ, chính là bản thân hắn không muốn lấy, cũng không phải ta không muốn trả.” Nói xong, thì đẩy tay Ôn Uyển ra, dương đầu liếc Ôn Uyển, ưỡn ngực bước đi thẳng. Ôn Uyển bực bội, quay ngược lại hướng tiểu chính thái bước đi, để khỏi nhìn thấy lại không thoải mái.

” Công tử, người không nên tức giận. kỳ thật, trên con đường này có vài cửa hàng là của vương phủ chúng ta đấy. Tuy thế tử cầm đồ đạc không trả tiền, nhưng đều có người ghi nhớ. Đến lúc đó tới cửa hàng của chúng ta lấy tiền là được. Kỳ thật bộ dạng quần là áo lượt của thế tử, cũng đều là giả cho người khác thấy đấy, thế tử là một chủ tử rất lương thiện.” tuỳ tùng thiếp thân của Yến Kỳ Hiên nhỏ giọng giải thích.

Trong nội tâm Ôn Uyển có cổ xúc động, đột nhiên cảm thấy xâu mứt quả phía trước đặt biệt ngon mắt. Cũng đi lên cầm hai xâu, sau đó ngang ngược không trả tiền. Đầy tớ đi theo tiến lên nói hai câu, người nọ nghi hoặc nhìn Ôn Uyển, rồi quay người đi. Ôn Uyển đi theo, trông thấy hắn đúng là đi tới một cửa hàng tơ lụa. Lúc đi ra tâm trạng liền vui vẻ, đoán chừng đã lấy được tiền. Về sau mình cũng có thể mua đồ đạc không cần trả tiền rồi.

Nhưng mà quay lại chút, hành động lúc nãy của nàng như một người ngu ngốc. Không nghĩ tới, nàng vậy mà bị Yến Kỳ Hiên làm cho hư theo. Khụ, đây gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Không nghĩ tới chỉ trong một buổi nàng đã bị tên quần là áo lượt này làm ảnh hưởng, thật đúng là càng sống càng thụt lùi. Nhưng mà cảm giác này cũng rất thú vị.

Rất nhanh Ôn Uyển liền bỏ mấy cái suy nghĩ lộn xộn kia qua một bên, ăn xâu mứt quả vừa mua được, a, chua chua ngọt ngọt, mùi vị không tệ, ăn ngon thật. Không chỉ ăn ngon, còn hiểu rõ được thú vui của trẻ con. Tâm tình của Ôn Uyển thoáng một phát vô cùng vui vẻ.

”Cục than đen, ngươi mấy tuổi còn ăn xâu mứt quả, thật là. Làm sao ta lại mang một người làm ta mất mặt xấu hổ như vậy đi ra ngoài. Tý nữa lỡ có gặp người quen, ngươi ngàn vạn lần không được nói quen biết ta à.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không đuổi kịp mình, nên đành quay lại tìm nàng. Đúng lúc thấy Ôn Uyển đang ăn mứt quả, thì rất là không thuận mắt. Người mười tuổi rồi mà vẫn còn ăn xâu mứt quả, mắc cỡ chết người.

Ôn Uyển thấy hắn nói mình, rất không ưa cái bộ dang già đời của hắn. Rõ ràng là tên tiểu hài tử lại làm ra vẻ từng trải. Chuyện gì cũng làm ra vẻ ông cụ non. Nhìn thấy thần sắc mỉa mai của Yến Kỳ Hiên , Ôn Uyển cố ý đi tới trước mặt hắn, le lưỡi liếm vòng quanh mứt quả hai cái, rồi nhắm mắt lại mà hít một hơi, vẻ mặt vô cùng ngây ngất. Nhìn thấy bộ dáng đó của nàng, không biết còn tưởng rằng xâu mứt quả này là cái gì tuyệt thế mỹ vị.

Yến Kỳ Hiên thấy vậy liền nuốt nước miếng một cái, nhưng rất nhanh lại ý thức được bộ dạng hiện tại của mình rất mất mặt, hừ một tiếng, quay đầu về phía trước bước đi. Ôn Uyển nhìn bóng lưng của hắn, lộ ra nụ cười mờ ám, cho ngươi làm ra vẻ đi, tiểu hài tử mười ba tuổi mà cứ hết lần này đến lần khác muốn làm lão già, lọt bẫy rồi nha! thật sự từng trải thì làm gì có cái bộ dạng này.

Đông Thanh nhìn thấy công tử nhà mình mấy ngày nay lúc nào cũng mang vẻ mặt vô cùng già dặn, vậy mà bây giờ luôn trêu cợt thế tử gia, rốt cuộc cũng có chút bộ dáng của tiểu hài tử rồi.

Ôn uyển mang theo Đông Thanh, ở phía sau nhàn nhã thoải mái vừa nhìn vừa chơi, lâu lâu lại mua thêm đồ ăn. Tới lúc đuổi kịp, Ôn uyển trông thấy mấy tuỳ tùng mang theo bên người tiểu tử kia vây đánh một người đàn ông to lớn thô kệch, người đàn ông bị đánh kia đang một mực quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ” thế tử gia tha mang, tiểu nhân không dám.”

”Ngươi xảo quyệt.” yến Kỳ Hiên ở một bến oán hận nói.

”Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân van cầu người, người tha cho tiểu nhân đi. tiểu nhân thực không phải cố ý, làm đại nhân tức giận, tội của tiểu nhân đáng chết vạn lần, tha cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân không dám nữa, thế tử gia tha mạng a!” người nọ đau khổ cầu xin.

” hừ, lần này coi như bỏ qua cho ngươi, nếu có lần sau, ta sẽ cho người cắt đầu lưỡi của ngươi.” Yến Kỳ Hiên hung hăng đá cho hắn một cước, sau đó quay đầu thấy Ôn Uyển đang nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia lúng túng, nhưng mà rất nhanh điều chỉnh lại quần áo, ưỡn ngực ngạo mạn bỏ đi.

”Đã xảy ra chuyện gì.” Ôn Uyển kỳ quái hỏi thăm người bên cạnh. Nửa ngày nay Ôn Uyển phát hiện, tiểu tử kia thật ra là một con cọp giấy, chỉ được cái to giọng chứ gan không lớn.

”Khụ, lão Hồ tử này cũng thật không may.Vừa nhổ nước miếng, đâu biết được đúng lúc thế tử đi tới, kiên quyết nói là hắn cố ý hướng phía thế tử nhổ nước bọt. Cho nên dừng lại đánh hắn một trận.” người bên cạnh cảm thán nói. Ôn Uyển há to miệng, nhanh chóng ngậm lại, nhìn tên con buôn lúc nãy bị đánh thành đầu heo, thật sâu trong mắt Ôn Uyển biểu thị sự đồng tình, đúng là tới lúc xui xẻo.

Tiểu thế tử đánh người xong, nghênh ngang rời đi.

” Thật đúng là quần là áo lượt, phá gia chi tử a.” Ôn Uyển nhìn theo, tiếp tục theo sau.

”ya ..a..a nha, nha, cô nương này thật xinh đẹp. Cô nương, theo ca ca đi về nha.” Yến Kỳ Hiên tiến lên đối với một cô nương đang buôn bán khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, trêu chọc.Bởi vì ăn uống đầy đủ, Yến Kỳ Hiên mười ba tuổi mà nhìn như thanh niên mười lăm mười sáu tuổi. So với Ôn Uyển cao hơn một cái đầu, thân người cũng cao to, khoẻ mạnh.

” Gia, người tha cho ta đi. Ta còn phải phụng dưỡng mẫu thân cùng đệ đệ muội muội, đại nhân, van cầu người.” nàng kia khổ sở van nài.

Yến kỳ Hiên mắng chửi nàng không biết điều, rồi cho tay sai đem nàng kéo ra ngoài, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, chuẩn bị nhắm hai má nàng mà hôn.

” phi, phi, phi. thối chết ta, thực buồn nôn.” Yến Kỳ Hiên còn chưa kịp hôn tới, đã bị một mùi hôi tanh xông vào mũi, đem người cô nương kia đẩy ngã xuống đất.

Cô nương kia lên tiếng khóc lớn, rất tuyệt vọng, Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển ở một bên nhìn xem, ánh mắt rất khinh thường, thì cảm thấy thật mất mặt. Tức giận trừng mắt liếc Ôn Uyển một cái, thở phì phì bước đi một mạch.

Đợi đến lúc Yến Kỳ Hiên đã đi một hồi lâu, nhìn cũng không thấy bóng người. Cô nương kia liền đứng dậy lau nước mắt, tiếp tục buôn bán.

Ôn Uyển thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm. Chắc không phải đây là khởi nguồn của tên tiểu bá vương, đánh người, phát giận, tuỳ tùng thì ỷ thế hiếp người, đùa giỡn dân nữ. Không có nghĩ đến tên tiểu tử chết tiệt này, làm chuyện xấu gì cũng mang theo Ôn Uyển, mà Ôn Uyển vẫn ở bên cạnh nhìn xem, không có bất cứ một ý kiến nào nói ra.

Nếu như là lúc trước, có khả năng nàng sẽ có một chút tâm đồng tình. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, lại được Thuần vương dạy bảo toàn bộ lý lẽ của Hoàng tộc, nàng đã hiểu rõ sâu sắc, đây không phải là thời hiện đại. Quý tộc có thể tuỳ thời xử tử hạ nhân. Cho dù có đánh chết bình dân, cũng không có bao nhiêu quan trọng. Đương nhiên, nếu là bị giám quan Ngự sử vạch tội, yêu cầu hoàng đế xử lý nghiêm khắc thì cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm. Nhưng kết quả, chỉ đơn giản là bồi thường mấy lượng bạc, thật quá nhẹ nhàng. Ở chỗ này, nếu như ngươi thân là giai cấp quý tộc lại mềm lòng, nhân từ, sẽ không có ai cảm thấy ngươi từ bi, ngược lại chỉ cảm thấy ngươi hèn nhát. Ngay cả tuỳ tùng của ngươi, đi ra ngoài đều thấp hơn các nô tài trong phủ khác một cái đầu.

Nàng tuy không có thoái quen đó, cũng không đồng ý, nhưng phải thích ứng. Nàng có thể không làm người như vậy, nhưng mà không thể đi ngăn cản người khác không làm như vậy. Trong kinh thành, thi hành chính nghĩa là Ngự sử, chứ không phải nàng. Nếu không chính là đắc tội với người khác. Hơn nữa đã có Thuần Vương cảnh cáo từ trước, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe, không được nói, không được làm.

Chẳng qua Yến kỳ Hiên chỉ là tính tình tiểu hài tử, cũng không phải chân chính muốn đánh chết người. Đông Thanh nói, đến lúc đó sẽ có người đi xử lý sự việc tiếp theo, Ôn Uyển cũng không nói nhảm nhiều. Đây đều là trò chơi của con nít con nôi.

Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển như có điều suy nghĩ, rất đắc ý, cho là mình đã thuần phục được Ôn Uyển, để cho hắn sợ mình. Xem ra nhiệm vụ của phụ vương dặn dò rất nhanh có thể hoàn thành nha.

” nha, đây không phải là thế tử gia sao, thế tử gia, như thế nào lại đi ra ngoài nhìn mỹ nhân, hay là ngươi ra ngoài trừ bạo an dân?” một thiếu niên nhã nhặn đang cưỡi ngựa nhìn thấy Yến Kỳ Hiên, mỉa mai nói.

Yến kỳ hiên dương đầu, như gà trống ngẩng cao đầu cưỡi ngựa lướt qua người nọ. Ôn Uyển nhìn người nọ có chút kỳ quái, nhưng là không nói gì.

” này, tiểu tử, nhìn ngươi cũng hào hoa phong nhã đấy, khuyên ngươi một câu, đừng cùng hắn ở một chỗ. Tên này không phải người tốt đâu.” Người nọ cao giọng hướng Ôn Uyển nói.

Ôn uyển đi lướt qua bên cạnh hắn, khinh bỉ nói: ” nói xấu sau lưng người khác, hành động của tiểu nhân.”

” Công tử, hắn là Tam gia của Ninh Vương phủ, chúng ta nên đi thôi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.” Đông Thanh ở một bên vội vàng giải thích.

Ôn Uyển không cần nàng nói cũng biết rõ đây là ai rồi, Ôn Uyển cười cười, thật ra cũng là biểu ca của nàng. Tính ra ở kinh thành này .., đều là thân thích, mạng lưới quan hệ phức tạp phiền toái. Nói tới điểm này, Ôn Uyển cũng có chút kỳ quái, Chu vương tính tình táo bạo lại bá đạo, làm việc không có đầu óc. Triệu Vương thanh danh rất tốt, Ninh Vương học cao hiểu rộng, bên ngoài đều nói hoàng gia khó có được tài tử nào vượt qua được. Cậu Trịnh Vương thanh danh kém cỏi nhất, tương truyền là người bạo ngược khát máu. Về phương diện con nối dõi, Chu Vương chỉ có hai nam một nữ, Ninh vương có bốn nam ba nữ, mà mấy vị con trai của Ninh vương học vấn đứng đầu này lại thua kém không ít. Đứa lớn nhất thì tài học thường thường, lão nhị ưa thích quậy phá bốn phía, lão tam do tiểu thiếp sinh ra, cũng là một quần là áo lượt, hơn nữa lại là tên phá gia chi tử không được yêu thích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv