Edit: Ly Ly
Beta: Tuyết Y
“A. . . . . .” Tiếng kêu thê thảm của thị vệ kia vang lên, vang dội làm lay động cả bầu trời Lê viên.
Đánh đến nổi, một đoàn người, trong nháy mắt tất cả đều ngừng lại, nhìn về phía nơi phát ra tiếng kêu. Mọi người chỉ thấy máu chảy ồ ồ trên đùi thị về kia. Sau khi nhìn xong, rất nhiều người không tự chủ được, rùng mình.
Ôn Uyển rút đao ra khỏi đùi người thị vệ, nhìn máu tươi nhỏ giọt trên dao, nàng cứ nhìn như vậy. Nhìn máu trên chủy thủ, Ôn Uyển biết, nàng đã sáp nhập vào xã hội này rồi. Chỉ cần nhìn tình huống hôm nay, cái nên học nàng đã học được rồi, hơn nữa đã ghi tạc vào trong lòng.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển lại dám ra tay nặng như vậy, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Không nghĩ tới, biểu đệ nho nhã, cao ngạo của hắn lại có lá gan lớn như vậy, đúng thật là không nghĩ tới. Lại dám lấy dao nhỏ đâm người khác, xem ra hắn đúng là nhìn lầm rồi. Tên này, chính là nhân vật hung hãn a. Mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng dù cảm thấy thế nào hắn vẫn kiên định đứng về phía Ôn Uyển. Có điều nhìn máu nhỏ giọt trên chủy thủ, nhíu mày nói “Nếu ngươi muốn cho hắn một bài học thì sai người khác làm là được rồi, cần gì khiến cho tay mình dính máu. Điềm xấu.”
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên mà lắc đầu. Đây không phải là vấn đề may mắn hay điềm xấu. Có can đảm đụng chạm đến người của nàng, thì nhất định phải chết. Chẳng qua là hiện tại, thân phận nàng không rõ ràng, giết tên thị vệ này, có thể xảy ra rất nhiều phiền toái. Nếu không thể giết, vậy thì phế đi. Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, điều này ý nói, rốt cuộc nàng cũng bước ra một bước. Vậy cũng xem như là tâm cảnh của mình rốt cuộc tiến lên một bước rồi.
Thấy Ôn Uyển không ngờ lại hung hăng càn quấy như vậy, Yến Kỳ Thiệu cũng mất đi lý trí. Người kia là thiếp thân thị vệ của hắn “Giết chết đồ chó chết to gan lớn mật này cho ta.”
Toàn bộ người đều vây quanh lại, những tên thị vệ kia, thân thủ cũng không tệ. Yến Kỳ Hiên cảnh giác nhìn cả đám người. Lần này bọn họ lén chuồn ra ngoài, Ôn Uyển vì phòng ngừa bất trắc nên đem theo hai thị vệ tùy thân, nhưng Yến Kỳ Hiên thì một thị vệ cũng không mang theo, chỉ dẫn theo hai tên tùy tùng. Buồn bực chính là, mấy thị vệ và tùy tùng của bọn họ, đã có hai người đã bị trọng thương, một người bị thương nhẹ, nhưng đối phương có đến tám người, tám người kia, nhìn qua cũng chỉ là bị thương nhẹ. Lực lượng của đôi bên cách quá xa rồi.
Đông Thanh nhìn những tên công tử bột này, cười lạnh “Dám mạo phạm Thế tử gia và công tử nhà ta, ta giết các ngươi.” Thấy bộ dáng hôm nay của Ôn Uyển, lại liên tưởng đến đủ loại chuyện kỳ lạ lúc trước. Đông Thanh có một loại cảm giác, công tử mà hắn hầu hạ, thân phận không đơn giản.
Yến Kỳ Thiệu tàn bạo kêu lên “Nhất định phải chém hắn thành mười tám khúc, nếu không, ta sẽ mổ bụng lóc xương của các ngươi.”
Ôn Uyển nhìn người của bọn họ bao vây mình, cười lạnh, tuyệt không e ngại. Yến Kỳ Hiên cảnh giác nhìn hai người đối diện, xem ra hôm nay thật lơ là sơ suất, có thể phải ăn thiệt thòi lớn.
Đúng lúc này, lại có một đạo thanh âm uy nghiêm nói “Các ngươi đang làm cái gì đây?”
Nghe thanh âm này, tất cả tùy tùng đứng đó chuẩn bị vây đánh hai người đều dừng lại. Hạo Thân Vương nhìn khuôn mặt đầu heo của Kỳ Thiệu, ngạc nhiên “Tại sao lại như vậy?” Ở Hoàng Gia, đánh người không đánh vào mặt, đánh trúng mặt là chuyện rất mất mặt. Đứa con nít cũng biết quy luật này.
Kỳ Thiệu khuất nhục, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Uyển. Hạo Thân Vương quay đầu, thấy chủy thủ trong tay Ôn Uyển, máu còn đang nhỏ từng giọt từng giọt. Hạo Thân Vương nhìn về phía Ôn Uyển, sắc mặt rất khó coi.
Thanh chủy thủ này của Ôn Uyển không phải là thanh chủy thủ mà Văn Tướng quân tặng, tuy có chút khác biệt với bảo đao chém sắt như chém bùn của Văn tướng quân, nhưng nó cũng là một thanh đoản kiếm vô cùng sắc bén. Ôn Uyển thấy Hạo Thân Vương đang lạnh lùng nhìn mình, Ôn Uyển mặt không chút thay đổi, nhìn xem rốt cuộc Hạo Thân Vương sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Hạo Thân Vương nhìn Ôn Uyển, lúc này vẫn còn không buông chủy thủ xuống, nghĩ rằng đúng là thứ không biết sống chết, một tên sĩ tử Giang Nam nho nhỏ, lại dám đánh người của Hoàng Tộc. Thấy mình, còn không buông chủy thủ xuống, lá gan của tên này, đủ lớn.
Ôn Uyển thấy Hạo Thân Vương nhìn mình, phảng phất như đang nhìn người sắp chết. Cái loại ánh mắt này, phảng phất nàng giống như con kiến hôi, không đáng nhắc tới. Hôm nay, Ôn Uyển không hiểu ra sao mà bị đánh một trận, một lời nói đã kích thích lửa giận của nàng. Bây giờ lại bị người ta nhìn như nhìn người sắp chết, lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn. Ôn Uyển ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn lại Hạo Thân Vương, không vì sợ hãi mà chùn bước.
Hạo Thân Vương mắt lạnh nhìn tên Hắc tiểu tử kia, lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt kia bất ti bất kháng (không tự ti cũng không kiêu ngạo), hắn đột nhiên phát hiện có phải mình nhìn lầm rồi hay không, tên tiểu tử Giang Nam này, thế nhưng một chút cũng không sợ mình, đáy mắt Hạo Thân Vương chợt lóe lên vẻ kinh dị. Tiểu tử này thế nhưng một chút cũng không sợ mình giáng tội hoặc trách phạt. Vẻ bình tĩnh trong đôi mắt kia, chắc chắn không thể ngụy trang được, còn nhỏ tuổi như thế, vậy mà trong cái nhìn chăm chú của hắn lại có thể bất động thanh sắc (bình tĩnh, ung dung, không bộc lộ vẻ mặt), không lộ vẻ kinh hoàng, hoảng sợ trước cái nhìn soi mói của ông. Phải biết rằng, trong triều có bao nhiêu văn võ đại thần bị hắn tùy ý nhìn chăm chú một cái như vậy, trên mặt những người đó ít nhiều cũng đều lộ ra vẻ hốt hoảng, thậm chí là kinh hoàng. Ngay cả những lão thần kia cũng không ngoại lệ.
Hạo Thân Vương cũng cảm thấy có hứng thú rồi, không nghĩ tới, hôm nay lại để cho ông phát hiện ra một chuyện thú vị như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc “Người đâu, dĩ hạ phạm thượng [người dưới mạo phạm người trên], trách phạt hai mươi trượng.” Chỉ nói trách phạt hai mươi trượng, cũng không có nói nặng hay nhẹ. Lần này Hạo Thân Vương chỉ muốn cho Ôn Uyển một bài học. Đây là vì nể mặt của Thuần Vương gia.
Ôn Uyển nghe, mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạo Thân Vương, trong lòng nàng rất tức giận, dựa vào cái gì, tại sao đến một câu cũng không hỏi, lại muốn đánh giết mình.
Hạo Thân Vương vốn thầm nghĩ chỉ muốn giáo huấn tên tiểu sĩ tử không biết trời cao đất rộng này một chút, giúp hắn nhớ lâu một chút. Trong kinh thành, không phải người nào hắn cũng có thể động được. Không nghĩ tới, thậm chí ngay cả mình, hắn cũng dám khiêu khích. Hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt hừng hừng lửa giận. Hạo Thân Vương thấy cái bộ dáng này của Ôn Uyển, cười lạnh một tiếng, trong mắt chứa sát khí “Dám can đảm đánh người của Hoàng Thất, đồ vô pháp vô thiên, kết liễu hắn cho Bổn Vương.”
Yến Kỳ Hiên kinh hãi “Ông chú, không thể. Biểu đệ của cháu không biết quy củ, ông chú, chúng cháu chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau. Ông chú không thể đánh giết biểu đệ của cháu. Ông chú, nể mặt Phụ Vương cháu, người tạm tha cho biểu đệ của cháu đi, đệ ấy không biết quy củ .”
Hạo Thân Vương ngay cả chân mày cũng không động “Kéo Thuần Vương Thế tử ra, loạn côn đánh chết cái đồ không biết tôn ti này cho ta.” Một tên sĩ tử nho nhỏ, lại dám mạo phạm đến uy nghiêm của mình, đúng thực là muốn chết. Một người thị vệ bên cạnh hắn lập tức điểm huyệt Yến Kỳ Hiên, Yến Kỳ Hiên một câu cũng không nói ra được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy.
Rất nhanh, có hai tên thị vệ đến chế ngự mấy tên tùy tùng khác của Yến Kỳ Hiên. Đông Thanh biết, lần này thật sự là đại họa lâm đầu [sắp có tai họa xảy ra] rồi. Nàng cảnh giác nhìn người được phái đến. Một nam tử bên cạnh Hạo Thân Vương đã đi tới rồi. Đông Thanh ngăn cản, đáng tiếc thân thủ của người nọ rất cao, quấn lấy Đông Thanh. Hơn nữa, Đông Thanh rất nhanh đã bị chế ngự. Những người khác, tất cả đều chỉ đứng nhìn, không dám nhúc nhích.
Người khác, tất cả đều rất thức thời mà lui ra, chỉ còn lại một mình Ôn Uyển cô đơn đứng ở nơi đó. Ôn Uyển nhìn những người đang ở chỗ này, trong mắt Yến Kỳ Hiên có lo âu, nhưng lúc này hắn bất lực, hắn rất tức giận, muốn mở miệng cầu tình, lại nói không ra lời, gấp đến độ cứ ở đó mà nháy mắt.
Hai tên tiểu tử Chỉ Thân Vương Phủ, lúc này đang nhìn nàng một cách châm chọc, dường như là đang nhìn một người chết. Mà trong mắt Hạo Thân Vương, không có gì cả. Bởi vì lúc này, ở trong mắt hắn, Ôn Uyển ngay cả hạt bụi trên mặt đất cũng không bằng.
Ôn Uyển đang nhớ lại những lời Thuần Vương đã nói…, Hoàng Tộc là lớn nhất, dám mạo phạm đến người trong Hoàng Tộc, chính là muốn chết. Ở trong mắt người Hoàng Tộc, tất cả những người phía dưới đều chỉ là con kiến hôi, tất cả đều là rơm rác. Mà nàng, hiện tại chính là con kiến hôi có thể tùy ý bị giết chết, là rơm rác không đáng nhắc tới.
Nhìn hai tên thị vệ đang đến gần, hai người kia chuẩn bị đến đây để chấm dứt mạng sống của mình. Ôn Uyển đột nhiên cười, ngước nhìn lên bầu trời, cười đến rất rực rỡ. Thấy thần sắc của Hạo Thân Vương, nàng rốt cuộc hiểu rõ những lời mà Thuần Vương từng nói, người Hoàng Tộc, không nói đến mạo phạm đến thân thể hoặc là mạo phạm trong lời nói, chỉ cần một ánh mắt khiêu khích đã là mạo phạm, đều phải chết.
Những người xung quanh nhìn Ôn Uyển đứng đó cười, đều cảm thấy, người này đoán chừng là bị dọa sợ đến choáng váng rồi. Hai thị vệ đến gần người Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn về phía hai người đang đi đến bên cạnh nàng, bắn ra ánh sáng lạnh như mũi tên lạnh buốt. Hai thị vệ kia, đã là thiếp thân thị vệ bên cạnh Hạo Thân Vương, thì đương nhiên tình cảnh lớn gì cũng đều đã thấy, nhưng vẫn bị ánh mắt của Ôn Uyển khiến cho cứng người.
Hạo Thân Vương thấy vậy, nhíu chân mày, nói “Lề mề cái gì.”
Ôn Uyển cười khẽ, lấy bùa hộ mệnh Thuần Vương cho từ trên cổ xuống, đưa ra trước mặt hai tên thị vệ. Hai thị vệ thấy chữ ‘Thuần’ ở phía trên, trên đó còn điêu khắc Cửu Trảo Kim Long [chín móng vuốt của kim long]. Sắc mặt của thị vệ kinh nghi [ngạc nhiên nghi ngờ], ngọc bài điêu khắc hình Rồng, bọn họ là thiếp thân thị vệ của Hạo Thân Vương, làm sao lại không biết nó đại diện cho cái gì. Vì thế đương nhiên bọn họ không dám động đến Ôn Uyển.
Trong đó có một người vội vàng xoay người lại, nói với Hạo Thân Vương “Vương gia, trong tay tiểu tử này có ngọc bài Hoàng Gia. Hơn nữa, còn là ngọc bài điêu khắc Cửu Trảo Kim Long. Mặt trên có chữ ‘Thuần’, hẳn là lệnh bài của Thuần Vương gia .” Chuyện này, thật quái dị, khó trách tên tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy .
Trong mắt Hạo Thân Vương hiện lên vẻ kinh nghi, hắn đứng cách nàng khá xa, chỉ nhìn thấy trong tay Ôn Uyển có ngọc bài, cũng không biết mặt trên ngọc bài còn có Kim Long. Nghe những lời thị vệ nói, liền bước đến phía trước, nhận lấy lệnh bài trong tay Ôn Uyển, nhìn một chút, quả nhiên là lệnh bài thiếp thân của Thuần Vương gia. Ôn Uyển không biết, lệnh bài kia còn có một tác dụng khác rất lớn, chính là nếu đã có ngọc bài kia, có thể trực tiếp tiến cung gặp gặp vua.
Hạo Thân Vương nhìn nét mặt Ôn Uyển mang theo ý cười, cho dù đối diện với hắn, nhưng trên mặt tên tiểu tử này vẫn mang theo vẻ mặt khiến người khác không hiểu được, có ý gì thì hắn không biết, nhưng hắn nhìn ra được, tên tiểu tử này không sợ hắn, nó chắc chắn ông không dám làm gì được nó. Nếu như là trước kia, ông nhất định sẽ phải giết chết tên tiểu tử không biết sống chết này tại chỗ, nhưng Thuần Vương gia thế nhưng lại giao đồ vật trọng yếu như vậy ột tên tiểu tử đến từ Giang Nam, trừ người có quan hệ huyết thống với mình ra, Thuần Vương sẽ không tin tưởng mà giao nó cho người khác. Đây không phải là nguyên nhân mà Hạo Thân Vương bỏ qua cho Ôn Uyển, nguyên nhân ông bỏ qua cho Ôn Uyển, là Hạo Thân Vương khẳng định Thuần Vương đem ngọc bội kia cho cái tên Hắc tiểu tử này, nhất định có quan hệ đến an nguy Hoàng Đế, đồ vật liên quan trọng đại như thế, hắn không thể nào qua loa sơ sài được, chuyện này nhất định đã báo cáo qua với Hoàng thượng rồi. Mà hoàng thượng đã biết, thì chắc chắn trong chuyện này có thâm ý gì đó.
Trước tiên, Hạo Thân Vương cảm giác được, chuyện này có điều cổ quái. Nếu không Thuần Vương sẽ không hậu đãi đứa bé này như thế. Nhìn điệu bộ này cùng với tin đồn lúc trước, thậm chí vượt qua con của mình. Hạo Thân Vương nhìn Đông Thanh đối phó với thị vệ của hắn dần dần rơi xuống hạ phong, Thuần Vương thế nhưng lại thả một cao thủ như vậy bên người tên tiểu tử này, trong chuyện này, chắc chắn là có vấn đề.