Edit: Tuyết Y
Hiền phi thấy Vương thái y, đi ra ngoài, liền hỏi riêng Vương thái y một chút, lần này Ôn Uyển bị kinh sợ, liệu sau này có để lại di chứng hay không.
Vương thái y nhẹ giọng nói “Nương nương, năm đó Phúc Huy công chúa thân thể không tốt, Quận chúa là dựa vào thuốc mà bảo mệnh. Cho nên Quận chúa bẩm sinh trụ cột không vững, lúc nhỏ bị đưa đến thôn trang ở nông thôn, cũng vẫn là dùng thuốc bảo mệnh. Cho nên căn cơ của nàng rất yếu. Mặc dù mấy năm này, Quận chúa vẫn chú trọng dưỡng thân, thân thể đã được cải thiện rõ ràng, nhưng dù sao trụ cột vẫn là hư. Mấy năm này liền liên tiếp chịu kích thích, cho nên thân thể cũng không thể hoàn toàn trị tận gốc. Lần này lại mạo hiểm, Quận chúa tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng luôn bị kinh sợ, thần sợ còn như vậy, nàng lại dẫn phát bệnh không tiện nói ra, đó mới là họa lớn.”
Hiền phi cũng đã hiểu, lại hỏi những thứ nên chú ý, thuốc uống tốt đối với Ôn Uyển thân thể. Nói một hồi lâu, tất cả đều ghi nhớ ở trong đầu. Mới mang theo Tư Nguyệt rời đi. Trở lại Hàm Phúc Cung, phân phó cung nữ phía dưới tặng rất nhiều thuốc bổ cùng dược liệu quý trọng cho Ôn Uyển. Cũng tránh những thứ Vương thái y nói không thể ăn. Xử sự vô cùng chu toàn.
Chờ sau khi chỉ đạo xong tất cả mọi người, Hiền phi để cho người mời một thái y nàng tín nhiệm nhất xem an bình mạch cho bà. Tùy ý hỏi nhiều một chút. Thái y kia tất cả cũng đều cẩn thận nghiêm túc cùng bà giải thích hồi lâu.
Hiền phi nghe không ngừng gật đầu. Chương thái y lúc đi, trong lòng còn nói thầm không thôi. Nương nương hôm nay làm sao vậy.
Hiền phi hướng về phía Quách ma ma nói ” Ma ma, ngươi nói xem, Ôn Uyển đến cùng có phải là cố ý hay không? Nàng nói như vậy, cố ý để cho hoàng đế nhớ lại. Chuyện lúc ấy con ta đã tính toán nàng.”
Quách ma ma lắc đầu “Ôn Uyển Quận chúa rốt cuộc có chủ ý gì, lão nô thật đúng là đoán không ra. Bất quá lão nô nghĩ, hẳn không phải là cố ý. Thái y nói, Quận chúa thật sự bị kinh sợ. Cái này không phải giả vờ . Nếu như giả vờ, cũng là phạm tội khi quân.”
Coi như là tính toán bà, cũng chỉ là thuận đường thôi. Tư Nguyệt đúng là đứa ngu xuẩn, nhắc chuyện đó làm cái gì. Nhưng mà, Hiền phi nghĩ tới những lời thái y mới vừa nói, ánh mắt lóe lóe. Đem Tư Nguyệt kêu vào. Đem lời Vương thái y mới vừa nói với nàng lặp lại một lần “Ôn Uyển thân thể vẫn luôn không tốt, lúc nhỏ ăn nhiều đau khổ như vậy, lại trễ nãi điều dưỡng, cho nên thân thể hư nhược lợi hại. con sau này mọi việc, đều phải theo nàng, cũng đừng chọc cho nàng tức giận. Mặc dù con nhỏ hơn nàng, nhưng mà cái gì nên nhường thì nhường. Như vậy, mới là hài tử Hoàng gia gia thích, cũng sẽ thương yêu con nhiều hơn.”
Nói xong Tư Nguyệt rất là khó chịu, Ôn Uyển như vậy mà thân thể còn không tốt sao. Đám kia thái y cũng là chỉ hù dọa người “Hoàng tổ mẫu, con xem thân thể Ôn Uyển rất tốt? Làm sao giống thân thể hư nhược lợi hại.”
Hiền phi cười nói “Y thuật của Vương thái y ở Thái y viện xếp số một số hai, cái này còn có thể sai sao. Ôn Uyển nàng sợ nóng sợ lạnh, những thứ này chính là bệnh trạng thể hư. Ta cũng đã đi hỏi qua, người thể hư, đặc biệt giống như Ôn Uyển vậy, nhất định phải hảo hảo điều trị. Nếu sơ xuất một chút, sẽ lưu lại họa lớn. Cho nên sau này con phải chú ý một chút, nhường nhịn nàng nhiều một chút.”
Tư Nguyệt trong lòng vẫn không phục, nhưng nàng cũng không dám làm trái ý tứ tổ mẫu, chỉ đành phải miễn cưỡng đáp ứng. Hiền phi nhìn bộ dáng của nàng, cũng không nói gì. Rốt cuộc vẫn là một hài tử, cảm xúc trên mặt cũng không giấu diếm. Bất quá như vậy cũng tốt, hài tử nên giữ thiên tính của hài tử. Nếu mất đi, sẽ không còn là hài tử khiến người thương yêu, cũng giống như Ôn Uyển.
Mà hoàng đế vừa nghe Ôn Uyển bởi vì chuyện lúc trước mà bị kích thích, lo sợ không dứt, ánh mắt âm trầm. Lúc trước bởi vì một số chuyện cũng không có tính toán, hiện tại, nhất định phải tính toán lại, nếu không cháu gái hắn có thể bị nhận thiệt thòi rồi.
Ôn Uyển nằm ở trên giường, Đức Phi tới một lần, còn có rất nhiều người tất cả đều đến thăm nàng. Ôn Uyển trừ hoàng đế cùng Trịnh vương, những người khác đều không muốn gặp. Lấy cớ cũng rất đơn giản, là cần tĩnh dưỡng. Vẫn nằm ở trên giường, ngày hôm nay bởi vì ngủ quá nhiều, buổi tối nằm trên giường cũng ngủ không được,liền bước khỏi giường, đi tới trong viện. Nhìn trăng sáng trên cao, đem ghế ngồi ngồi ở đây.
Hạ Ảnh khoác thêm cho Ôn Uyển một cái áo lông, Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng một cái. Xoay lại tiếp tục ngẩn người. vừa như đang suy nghĩ, lại giống như không nghĩ. Liền ngơ ngác ngồi ở trong sân, yên lặng nhìn trời một hồi lâu. Hạ Ảnh ở một bên phụng bồi.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển muốn xuất cung, nhưng hoàng đế không cho phép. Hoàng đế thật sự không yên lòng để cho nàng một người trở về phủ. Ôn Uyển vẫn nói muốn hồi phủ, hoàng đế cũng không muốn cho nàng đi, để bên cạnh chiếu cố, mới yên tâm.
Nhưng Ôn Uyển cũng là nháo chết nháo sống đòi xuất cung, nói muốn đi về nhà. Ở chỗ này không dễ chịu, muốn về nhà mới thoải mái an tâm. Thấy hoàng đế liều chết cũng không đáp ứng, lôi kéo tay áo hoàng đế, đáng thương nhìn hoàng đế. Hoàng đế phải phê duyệt tấu chương, nàng liền cúi đầu đứng ở một bên, cũng không tỏ vẻ gì, vẫn đứng. Hoàng đế thật sự không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải đáp ứng nàng.
“Ngươi nói xem, tánh mạng con người chỉ đáng giá như rau cỏ thôi sao? Nói đánh chết liền đánh chết, nói giết liền giết, không phải là mạng người sao?” Ở trên xe ngựa, Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh cười khổ “Quận chúa, ở thời kỳ thiên tai, một hài tử, cũng không bằng một cái bánh bao. Mặc dù Quận chúa bị chút ít khổ, nhưng may là người sống trong năm thái bình, chưa từng chân chính chịu cảnh đầu đường xó chợ. Quận chúa, ta quá phận nói mấy câu, mặc dù Quận chúa khi còn bé đã chịu rất nhiều khổ, nhưng ta nghĩ nói với Quận chúa. Thật ra mà nói, Quận chúa đã vô cùng may mắn. Người ra đời vốn là hậu duệ quý tộc, mặc dù có chút sai sót, nhưng người cuối cùng vẫn là chiếm được sự thương yêu của Vương gia, được hoàng thượng sủng ái. Bực này phúc khí, không phải ai cũng có thể có.”
Ôn Uyển lăng lăng nhìn Hạ Ảnh, những thứ này, nàng đúng là không thể chối. Ôn Uyển bút họa mấy cái, ý là, trong năm thiên tai, một cái bánh bao cũng có thể mua một hài tử, là ý tứ gì. Con người lại không đáng giá tiền như vậy a? Đừng trách nàng thiển cận, thật sự là nghe có chút khủng khiếp.
Hạ Ảnh nghĩ đến chuyện Ôn Uyển hiến bạc lúc trước, cũng là một dạng không để tâm, nghĩ tới cần phải đi theo khuyên nhủ, hẳn là sẽ tốt hơn “Quận chúa, người hiến hơn một trăm vạn lượng bạc, biết có ý nghĩa gì không?”
Ôn Uyển có chút không giải thích được, sao lại liên quan đến chuyện nàng quyên tiền lúc trước rồi. Cái này là hai việc khác nhau, nhưng nhìn Hạ Ảnh còn nói chưa dứt lời, cũng không ngăn trở, ngồi đó chờ nàng mở miệng.
Hạ Ảnh nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, vừa cười khổ vừa than thở. Khó trách nàng đối với chuyện này, hỏi cũng không hỏi. Quận chúa cũng thật là, thanh danh của nàng lúc này, triều đình Đại Tề ai không biết, ai không hiểu “Nếu như không có Quận chúa dẫn đầu quyên tiền, trên trăm vạn dân chúng Hà Nam, sẽ trôi giạt khắp nơi, áo cơm không có. Triều đình không có ngân lượng kịp thời cứu trợ, những người đó chắc chắn bị chết đói. Vì sống, chắc chắn sẽ nghĩ tới đủ loại biện pháp. Những kẻ buôn người đó, cũng sẽ lợi dụng lúc này, mua một số lượng lớn. Những kẻ kia không nghĩ đến là phụ mẫu của những hài tử đó, ngay cả một phân tiền cũng không có, liền đem con mình đi bán, chỉ vì như vậy mới có thể cho bọn họ sống sót. Mà những đứa trẻ này phải làm nô làm tỳ, mệnh đã không còn do bản thân chúng làm chủ nữa. Tùy ý chủ nhân đánh phạt, làm việc, bị đánh chết cũng là bình thường. Hành động của Quận chúa lúc này là một cử chỉ thiện lương, cứu tánh mạng trên trăm vạn dân chúng, giúp bọn họ không trôi giạt khắp nơi, cốt nhục phân ly.”
Ôn Uyển ngây ngốc nhìn nàng, chỉ bằng chút bạc này của nàng, phân chia đến cùng, một người dân tối đa cũng chỉ có thể được chia một lượng bạc. Nơi nào lại thành chiến công lớn như vậy. Lại nói, những người đó cuối cùng cốt nhục không chia lìa, cũng không phải là công của nàng.
Hạ Ảnh lúc này nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình “Quận chúa, người đã cứu rất nhiều người rồi. Cho nên, không cần đau lòng cùng khổ sở. Còn nữa Quận chúa, Hà Nam nạn lụt, căn cứ vào tình báo ta nhận được. Tính toán sơ bộ, hẳn là quyên góp được đến hơn sáu trăm vạn lượng bạc. Nếu không có người dẫn đầu, một phân bạc đều không góp được. Lần này cứ trợ thiên tai ở Hà Nam dùng hơn hai trăm vạn lượng bạc, còn thừa lại hơn ba trăm vạn lượng bạc.”
Ôn Uyển nghe hồi lâu, vẫn còn mờ mịt. Chuyện đánh chết cung nữ, cùng chuyện quyên góp mấy trăm vạn lượng bạc có quan hệ gì chứ. Còn có, vì cái gì quyên nhiều bạc đến như vậy, mà chỉ tốn không tới một nửa. Số còn lại đi đâu rồi? Sẽ không phải là vào quốc khố chứ? Dĩ nhiên, cái này cũng chỉ là cái ý nghĩ thoáng qua.
Hạ Ảnh nhìn nàng vẫn không hiểu, chỉ đành than thở trong lòng. Quận chúa đối với mấy việc triều đình đại sự, thật đúng là không quan tâm a! Nàng không biết được quốc khố một năm thu vào cũng chỉ có hơn hai ngàn vạn lượng bạc. Đang lúc quốc khố trống rỗng lại có nhiều bạc như vậy, đối với triều đình mà nói, giảm bớt bao nhiêu là gánh nặng. Nàng thật ra muốn uyển chuyển mà nhắc nhở, hoàng đế sở dĩ sủng ái quận chúa như vậy, là có nguyên nhân, nên biết tiếc phúc. Không nên cùng hoàng thượng hờn dỗi, nên thuận theo hoàng thượng. Lại càng không nên giống như trước đây, không có thánh chỉ thì không chủ động tiến cung. Cũng không cần như bây giờ, hoàng thượng muốn để nàng ở bên cạnh dưỡng thân lại không nguyện ý. Nếu như không thuận ý hoàng thượng quá nhiều, làm hoàng thượng không vui thì thật phiền toái. Thấy rõ chủ tử một bộ dạng u mê, nàng cũng không rõ là quận chúa có hiểu hay không?
Hạ Ảnh còn muốn tiếp tục nói, thì Ôn Uyển không còn hứng thú, bảo nàng đừng nữa nói nữa. Hạ Ảnh không có biện pháp, không hề tiếp tục cái đề tài này nữa, chỉ đành phải nói sang chuyện khác “Quận chúa, ý của ta, thật ra thì người không nên đối với việc không cứu được mấy cái cung nữ kia mà đau lòng. Thậm chí trong lòng còn tức giận với ta. Quận chúa, ta không phải biện hộ cho bản thân, đây là ta thực tâm mà nói, ta cũng không cảm thấy, người cần làm những chuyện đó. Chuyện này không có bất cứ quan hệ nào đến người, người cũng đã không hổ thẹn với lương tâm rồi. Người không phải là thần, quản không được nhiều chuyện như vậy. Ta biết trong lòng người rất khó chịu khi ta ngăn trở người. Nhưng ta ngăn cản người, thật sự vì muốn tốt cho người. Bởi vì người cản không được. Chuyện như vậy, ở hậu cung, trong gia đình của rất nhiều danh gia vong tộc, bất quá chỉ là sự việc bình thường. Làm nô tỳ, tánh mạng vốn là tùy thuộc sự điều khiển trong tay chủ nhân. Người cho dù có thể ngăn cản nhất thời, giữ được mấy cái cung nữ kia, thì lấy tính tình của Đức Phi cũng sẽ chết mà thôi. Cần gì lại phí công tạo nên một kẻ thù như Đức Phi trong hoàng cung này.” Hạ Ảnh nhẹ nhàng nói.
Ôn Uyển nghe cúi xuống mi mắt. Phải, cái này nàng cũng biết. Nhưng chuyện phát sinh ở trước mắt, khiến nàng rất sợ hãi. Lần trước là trên những kẻ buôn người đó, lúc này lại ở đây, nguyên lai ở trong cái thời đại này, tánh mạng con người thật rẻ mạt như thế. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển bộ dạng u ám, nàng cũng không đi thuyết phục Ôn Uyển. tiếp nữa.