“Phi Dương, cậu đừng giận nữa… có gì từ từ nói, rốt cuộc sao vậy? Tôi nếu đã làm gì không đúng, tôi xin lỗi…”
Trước kia luôn là Triển Phi Dương xin y, dỗ y, khi ý kiến không hợp cũng là Triển Phi Dương xin lỗi thỏa hiệp, nhưng hiện tại Thẩm Lăng Vân cũng không biết ra sao, hôm qua y quả thật uống say, rất nhiều chuyện đều không nhớ được, có điều cảm thấy mình nhất định đã làm chuyện gì sai rồi, hình như y nhớ tối qua Phi Dương phát hỏa, rất hung rất dọa người… nhưng, lần này đuối ly, chắc chắn là mình…
Đối diện với thái độ buông thấp, ủy ủy khuất khuất kéo mình xin lỗi, Triển Phi Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng thương yêu, không nỡ… vốn nếu không phải là gì quá đáng, hắn căn bản không nỡ giận Lăng Vân, cho dù hiện tại nổi giận cũng phải khó lắm mới bức được mình cứng mặt, không thể để Lăng Vân lại có lần sau, chuyện này nhất định phải giáo huấn y!
Nhưng thái độ Thẩm Lăng Vân lại ngoan ngoãn nhận sai như vậy… nam nhân biết rõ tính cách nóng nảy của y, tim liền mềm đi… Lăng Vân biết như thế, trong lòng nhất định còn khó chịu hơn mình, nếu còn nổi sung, mình còn được tính là người yêu sao? Tối qua Lăng Vân mới là người chịu ủy khuất…
“Haizz…” Thở dài thườn thượt, nam nhân quay người lại, nhìn thẳng y, rất lâu, ôm chặt lấy y, “Tối qua tam vương gia chuốc say cậu, sau đó có thích khách, người đó ăn mặc giống đồng bọn của kẻ lần trước bắt cóc ấu đồng, chính là dư đảng của ‘Thiên Nhẫn Phụng Hoàng Vũ’, muốn thích sát tam vương gia, Lạc Dực chỉ đành nghênh chiến, nhưng tiểu tử đó lại chống không lại, cũng may tôi đuổi tới, những người kia đều chết, tên khốn tam vương gia kia không sao… yên tâm đi, Lạc Dực không chết, lần này tính ra là tìm chỗ trị thương! Dễ chết như thế, danh hiệu tứ đại danh bộ cũng chỉ là hư danh!”
Không muốn để đối phương lại lo lắng, lại nhíu mày không vui… Triển Phi Dương vẫn chọn lựa nói thẳng ra.
Tuy rất không muốn thừa nhận công lao của Lạc Dực trong đó, nhưng tên chướng mắt đó là vì Lăng Vân, sẵn sàng bỏ cả tính mạng cũng là sự thật, đương nhiên còn không quên chủ quan hạ thấp thân thủ tên đó, để thể hiện công lao của mình, đương nhiên mấy thứ này đều không quan trọng, quan trọng là__
“Lăng Vân, biết tại sao tôi tức giận không?”
Thẩm Lăng Vân bị nam nhân ôm, không động đậy, đang ủ rũ chìm trong tự trách… mình uổng một thân công phu, lúc mấu chốt, khi nguy hiểm, lại để người khác vì mình lao lên liều mạng, hôm qua y không giúp ích được gì, thậm chí còn không nhớ rõ… cho tới hiện tại, trần thuật của Phi Dương mới khiến y kết nối những ký ức vụn vặt lại, bất giác càng thêm tức giận mình vô dụng… đương nhiên, cũng lờ mờ nhớ ra hôm qua say rượu, ngã vào lòng tam vương gia…
Lúc đó, y uống say túy lúy… khi uống là bất đắc dĩ, hơn nữa cũng không ngờ thứ rượu thanh nhạt như nước đó lại tác dụng mạnh như thế…
“Phi Dương… tôi sai rồi! Tôi không nên uống rượu.”
Không ai thích nhìn người yêu của mình ôm ôm ấp ấp người khác, nếu y nhớ không lầm, hôm qua tam vương gia hình như động tay động chân với y, còn ôm y ngồi trên đùi… lúc đó mơ mơ hồ hồ, căn bản không có sức lực đẩy ra…
Thẩm Lăng Vân luôn cứng miệng, luôn được nam nhân này dỗ dành, lần này rõ ràng biết sai, cúi đầu ủ rũ để mặc đối phương ôm.
Nếu hôm qua không phải Phi Dương tới kịp, nói không chừng Lạc Dực đã chết rồi, mình cũng bị tam vương gia khi dễ… y biết rõ người kia có tà niệm với mình, nhưng lại không có phòng bị… xém chút đã tạo nên cục diện khó thể vãn hồi.
“Được rồi, biết sai là được rồi… tôi tức giận không phải là vì lo lắng cho cậu sao! Đừng ủy khuất nữa, ngoan, nếu cậu còn choáng thì ngủ thêm một chút đi… tôi không nên tức giận với cậu, đừng khóc…”
Đột nhiên cảm thấy thân thể thon nhỏ trong lòng hơi run rẩy, Triển Phi Dương cho rằng Thẩm Lăng Vân ủy khuất mà khóc, lập tức tâm mềm đi, vội xin lỗi rồi dỗ, biến trở lại bộ dáng lúc thường.
Nhưng mỹ nhân trong lòng lại chậm rãi ngẩng đầu, con mắt trong vắt nhìn hắn, đáy mắt không có nước, chỉ có thương yêu và áy náy tràn trề.
“Tôi không khóc… tôi không yếu kém như thế… tôi chỉ là… sợ hãi…”
Tỉnh rượu rồi, mới cảm thấy sợ hãi… nếu hôm qua thật bị tam vương gia đắc thủ, y còn mặt mũi gặp Phi Dương sao? Bảo y làm sao đối diện Phi Dương! Nếu thật phát sinh chuyện không chịu nổi, Phi Dương nhất định sẽ điên cuồng, đến lúc đó… chỉ vì y mà tạo nên càng nhiều sát nghiệt…
Triển Phi Dương nhìn gương mặt tựa hồ đang run rẩy kia, hơi ngây người… quá xa lạ! Lăng Vân hắn quen thuộc, luôn tràn đầy tự tin, hiếu thắng hơn bất cứ ai, nỗ lực trăm phần trăm để thắng lợi, vĩnh viễn đều không sợ hãi, không e dè… kinh hoảng thất thố đến run rẩy thế này, hắn chưa từng thấy qua…
Nhưng cảnh tượng này, Lăng Vân như thế… lại giống như cái dùi, đâm lên tim nam nhân, máu tươi tràn trề__ chuyện tối qua, Lăng Vân xém bị xâm hại, Lăng Vân sợ hãi như vậy rõ ràng là có để ý? Càng để ý, mới càng sợ hãi… chỉ sợ tiểu ngốc nghếch này cũng không ý thức được tình cảm của mình, nhưng nó lại đang thể hiện trong ánh mắt y.
Hắn là người Lăng Vân để ý nhất, sự tồn tại không thể mất đi nhất!
“Có tôi đây… đừng sợ! Ngoan, tôi không để cậu gặp phải nguy hiểm nữa… sau này dùng hai tay tôi bảo vệ cậu! Vương gia cũng vậy, hoàng thượng cũng vậy… ai cũng không thể ức hiếp cậu!”
Giống như lần trước, sau khi chịu thiệt ở chỗ nam nhân mang mặt nạ, hắn thường nhân lúc Lăng Vân bị hắn làm mệt ngủ rồi, sẽ thức dậy luyện công… nội lực thực thể hóa mà Lạc Dực nhìn thấy, chính là thành quả gần đây__ Hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên mạnh nhất, bất luận gặp phải tình huống nào, đều sẽ không để bảo bối của hắn chịu thiệt!
Nghĩ thông rồi, nuông chiều lại trở lên mặt nam nhân, nhẹ vuốt ve cái đầu trong lòng, gần một chút… lại gần một chút… hận không thể khiến đối phương dung nhập vào trong xương máu của mình!
Với tính cách hiếu thắng của Lăng Vân, nói y cần bảo vệ, có lẽ sẽ là một sự phủ nhận năng lực của y… nhưng lần này, Thẩm Lăng Vân lại không tranh cãi__
Y cuối cùng cũng hiểu rõ, cái này không liên quan với mạnh yếu, có người hứa hẹn, nguyện ý bảo vệ cả đời, đó là yêu! Đó là trân trọng!
Đương nhiên, sau này vì không để người bảo vệ mình quá lo lắng, y cũng phải trở nên mạnh hơn… để bọn họ không còn là quan hệ bảo vệ và được bảo vệ, mà là sóng vai nhau, đứng bên đối phương… nhưng những thứ này không cần nói ra, đây là tâm tình muốn bảo vệ hắn, chỉ cần lặng lẽ đặt trong lòng, bất cứ lúc nào nhớ tới, đều sẽ cảm thấy tim của mình trở nên ấm áp…
Hai người cứ thế nương tựa nhau, lặng lẽ hưởng thụ có đối phương bên người, hạnh phúc yên tâm, trầm mặc có lúc không đại biểu cô đơn… cho tới rất lâu sau, Triển Phi Dương cuối cùng nhịn không được__
“Lăng Vân…”
“Ừ…”
Trong lòng truyền tới giọng nói mềm mại, Thẩm Lăng Vân chưa từng mềm yếu như thế… không, lúc này không nên nói là mềm yếu, nên nói là nhu tình.
“Ờ… Vân nhi, cậu còn mệt không? Có muốn ngủ thêm một chút không? Hay là tôi bảo hỏa kế làm thêm canh giải rượu? Nếu không… đầu sẽ rất khó chịu…”
“Không cần, hiện tại tôi… không ngủ được! Hơn nữa thuốc đó, đắng muốn chết, tôi không uống… không thì… cậu đừng đi, ở cùng tôi một chút đi?”
Đôi môi gợi cảm của Thẩm Lăng Vân nói xong câu, mới đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, khẩu khí của mình… lẽ nào là đang làm nũng sao?
Vừa nghĩ tới mình trở nên kỳ lạ, mặt liền đỏ bừng lên… nhất định là rượu hôm qua còn chưa tỉnh, đúng, nhất định là vậy! Nếu không mình là nam nhân, sao có thể làm nũng? Quá mất mặt…
Mỹ nhân không biết bộ dạng mình lúc này, trong mắt nam nhân bên cạnh rốt cuộc dụ hoặc mê người cỡ nào!
Mới sáng sớm, người yêu thân không tấc vải, gương mặt gợi cảm thả lỏng bước ra khỏi chăn, mềm mại làm nũng, không ngừng cọ cọ vào lòng hắn… không cọ ra lửa mới lạ!
Nam nhân ngồi bên giường buồn bực cả đêm, lúc này trong mắt bừng bừng ngọn lửa… sáng sớm vốn là lúc nam nhân hưng phấn nhất, lại thêm câu nói mềm mại “cậu đừng đi” của Lăng Vân… như vậy không phải mời gọi thì là gì? Triển Phi Dương nuốt nước miếng cái ực, huynh đệ nửa thân dưới đã sớm phấn chấn tinh thần, đợi chờ bùng phát!
“Được… tôi ở cùng cậu… Lăng Vân… tôi ở cùng cậu, không đi đâu cả…”
“Ừm…” Lăng Vân vui vẻ đáp, còn không biết mình đang dẫn sói vào nhà, chỉ là lờ mờ cảm thấy giọng nói của Phi Dương khàn khàn, hình như có chỗ nào không đúng, chắc không phải do canh chừng cả dêm, cảm mạo rồi chứ, “Phi Dương, cậu không sao chứ? Có phải bị bệnh không…”
“Không có… chỉ là nó cô đơn…” Nam nhân túm bàn tay mềm mại, chậm rãi kéo tới giữa chân mình, âm khàn càng tăng thêm mấy phần, “Vân nhi, cậu từng nghe câu nói ‘đầu giường cãi nhau cuối giường hòa’ chưa? Chúng ta tăng tiến chút tình cảm đi…”
Tay Thẩm Lăng Vân, cuối cùng cách một lớp vải chạm được thứ cứng ngắc nóng bỏng, hình dáng rõ ràng, lập tức đỏ mặt__