Không chỉ là thị vệ bên cạnh, ngay cả Lạc Dực cũng kinh ngạc rớt cằm_ tam vương gia này, làm gì mà bình dị như thế được?
Phụng Thiên Vũ… cho dù ở trong cung, hay Phụng Túc sơn trang, ở trước mặt mọi người ít ra cũng có thu liễm… nhưng hiện tại… thái độ này quá lộ liễu!
Mà Thẩm Lăng Vân đứng đó, trực tiếp không có phản ứng gì nửa ngày, đầu óc có chút trì trệ, cho tới khi nam tử cẩm y ngọc bào đi tới bên cạnh, ngang nhiên gác tay lên vai y, mới giật mình hoàn hồn__
“Thần Thẩm Lăng Vân, khấu kiến vương gia!”
Cúi đầu quỳ, hành lễ đúng quy củ… lần trước ở Phụng Túc sơn trang, y đã học được lễ tiết của người thời đại này, tuy giáo dục từ nhỏ là đầu gối đàn ông có ngàn vàng, cho nên là người hiện đại, y quỳ không chút cam lòng, nhưng nhập gia tùy tục mà, quan trọng là y quỳ như thế, sẽ không chút dấu tích tránh khỏi đụng chạm của nam nhân.
Kiếp trước, bóng rổ, vật lộn… sự tiếp xúc giữa nam và nam căn bản không là gì, nhưng… tam vương gia này, lần trước ở Phụng Túc sơn trang khi hạ lệnh cho y, hai người cũng coi như thắp nến dạ đàm, lúc đó thái độ của tam vương gia khiến Thẩm Lăng Vân cảm thấy không bình thường.
Cho nên Lạc Dực nói đúng, y vẫn mau chóng thỉnh xong tội rồi về là hơn, y không thích tiếp xúc người này.
Phụng Thiên Vũ lại không phải kẻ ngốc, y nhân cơ hội quỳ xuống như thế, dáng điệu xa cách… còn có gì không nhìn ra? Vừa định nói, Lạc Dực đã mắt sắc lập tức quỳ theo__
“Thần Lạc Dực, khấu kiến tam vương gia.”
Thân phận của họ như nhau, nếu tam vương gia còn muốn nói kiểu “Mau đứng lên, quan hệ của chúng ta hà tất xa lạ vậy, sau này đừng câu nệ mấy tục lễ này”, thì chắc chắn là tính luôn cả Lạc Dực vào!
Hiển nhiên, Lạc Dực không thích thú gì Phụng Thiên Vũ, Phụng Thiên Vũ cũng ngứa mắt Lạc Dực! Cho nên Phụng Thiên Vũ đang nhiên không muốn bắt thang cho bổ đầu chướng mắt này, chỉ đành cứng đờ đáp lời__
“Đứng lên đi, xuất môn tại ngoại, không cần đa lễ.”
Hai người cùng đứng lên, nam nhân lại sáp tới cạnh Thẩm Lăng Vân, vẻ mặt khác biệt rất lớn so với dành cho Lạc Dực vừa rồi_
“Lăng Vân, vừa rồi ta nghe nói ngươi vừa phá xong đại án, ta xem quyển án… rất giỏi, sau khi hồi cung, ta đến chỗ hoàng huynh bẩm báo, luận công ban thưởng cho ngươi! Ngươi xem đi, gầy hẳn một vòng so với hồi mới rời thành, có phải thức ăn ở Đào Nguyên trấn không tốt không?”
Lạc Dực bên cạnh nghe xong không khỏi thầm phỉ nhổ__ cứ theo đà Triển Phi Dương đó một ngày ba bữa ‘ức hiếp’, không gầy mới lạ!
“Tam vương gia quá khen rồi, đây vốn là chuyện trong bổn phận của Lăng Vân, nếu tất cả quan viên trong thiên hạ phá án xong đều được ban thưởng, vậy không phải quan liêu sao, Lăng Vân không dám tham công. Hôm nay Lăng Vân tới, một là tiếp đón tam vương gia, hai là vì thỉnh tội chịu phạt.”
Thẩm Lăng Vân nói đúng mực, thật ra ý tạ tội nồng hơn chút, nếu không y có thể đi ngay từ trưa rồi.
“Hả?” Phụng Thiên Vũ có chút ngạc nhiên kêu một tiếng, nhưng rất nhanh lại hồi phục nụ cười thân thiết, “Lăng Vân, vậy chúng ta vào trong nói chuyện, đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị vãn thiện cho ta, xem ngươi gầy thế này… gần đây nhất định ăn không ngon, còn chưa ăn vãn thiện đi? Vậy cùng vào ăn.”
Cái này không phải là mở to mắt nói bậy sao? Hiện tại đã là canh hai sáng sớm, sao còn chưa ăn tối được? Cũng chỉ có kẻ bệnh thần kinh nửa đêm chạy tới như hắn… nhưng vương gia đã mời thiện, không cách nào cự tuyệt, lại thêm cánh tay đó đang gác trên vai Thẩm Lăng Vân…
Thẩm Lăng Vân chỉ đành tạ ân, theo hắn vào trong.
Phụng Thiên Vũ trực tiếp lạnh nhạt Lạc Dực, cũng không nói mời hắn, lại không nói không mời, Lạc Dực chỉ đành sờ sờ mũi, đi theo phía sau.
Chẳng qua, nhờ ánh đuốc rọi quang cả vòng viện, Lạc Dực đột nhiên nhìn thấy trên ủng của vương gia… dính một chút bùn đất còn có lá cây! Là lá cây bạch quả!
… Ngồi kiệu từ vương phủ tới đây, sao lại dính bùn đất? Hơn nữa tại Đào Nguyên trấn này, cũng không có cây bạch quả!
Đường tới đây… có một con đường tắt, dùng khinh công bay tới, chỉ cần một canh giờ, khi hắn tới chính là đi con đường đó… chỉ có con đường đó mới có cây bạch quả!
Tam vương gia này… nghe đồn thân thủ tuyệt đại, chỉ là ai cũng chưa từng thấy…
Hai người trước mặt đã cách một khoảng, Lạc Dực cũng không có công sức nghĩ nhiều, bước mau theo.
Huyện nha này có tam vương gia vào rồi thì liền khác ngay, canh ba nửa đêm, tất cả đèn ***g đều sáng, xung quanh tẩm thất cũnf có người canh gác kín kẽ, cả viện lạc đều sáng tỏ.
“Lăng Vân, ngồi xuống vừa ăn vừa nói đi, xảy ra chuyện gì?”
So với bảo hỏi tội, thái độ của Phụng Thiên Vũ càng giống quan tâm, sự quan tâm viết rõ đầy mắt… trên cái bàn thật lớn, vì thấy hắn đã trở lại, đầu bếp và các hạ nhân mang từ vương phủ tới cũng bắt đầu lục tực bưng món, rất nhanh đã bày đầy bàn, chim trên trời, cá dưới nước, thú trên bờ… có thể thấy chỉ xuất tuần một hai ngày, lại mang theo không ít đồ từ thành đô, người hoàng thất, quả thật là bại gia.
Phụng Thiên Vũ bảo hạ nhân thêm ghế, đương nhiên trên danh nghĩa là thêm hai cái, Lạc Dực da mặt dày cũng theo vào, trên danh nghĩa thì thân phận giống Lăng Vân, nếu không cho hắn ngồi, Lăng Vân cũng nhất định không ngồi… cho nên tuy không muốn… đương nhiên, thân xa viễn cận rất rõ ràng, vị trí của Thẩm Lăng Vân ở ngay bên cạnh nam nhân, cách rất gần, mà Lạc Dực thì ở đối diện…
Nhưng Thẩm Lăng Vân lại không ngồi, tất cung tất kính đứng đó__
“Tam vương gia, Lăng Vân tới thỉnh tội! Nhiệm vụ ứng cứu cửu vương gia không hoàn thành tốt đẹp… cửu vương gia đã được cứu rồi, phạm nhân bắt ấu đồng cũng bị bắt phần lớn, còn nhân vật đầu sỏ mang mặt nạ, võ công cực cao đứng sau thì lại chạy mất! Chúng ta phong tỏa tin tức, để tránh tạo hoảng loạn cho bách tính! Mà cửu vương gia thì nói gì cũng không chịu hồi cung, nhân lúc Lăng Vân ngủ… chạy mất…”
Lạc Dực không khỏi cứng người một cái… ngốc nghếch này, không phải đã nói cùng gánh tội sao? Sao lại nói là khi y đang ngủ…
Nhưng Phụng Thiên Vũ chỉ cười cười, tựa hồ không cho rằng cửu vương gia đi mất là chuyện hệ trọng gì, thái độ đó so vơi lúc vô cùng hỏa tốc hạ nhiệm vụ cho y, bảo y đi cứu cửu vương gia, thì giống như hai người__
“Cửu đệ đó của ta à, từ nhỏ bị mẫu hậu chiều hư rồi, tùy tính làm người khác bó tay, luôn gây họa khắp nơi… Lần này có thể cứu nó ra khỏi miệng cọp, đã là vạn hạnh, Lăng Vân ngươi đã lập đại công, còn có tội gì? Còn nó lại chạy đi chỗ khác thì, đó cũng là chuyện hết cách, sau này bảo người từ từ tìm! May là, mẫu hậu từ khi nó đi vẫn bệnh không dậy nổi, cuối cùng cũng đã có khởi sắc… đây cũng coi như là phúc trạch của trời cao. Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, không phải là lỗi của ngươi, qua đây, ngồi xuống_”
Là công hay là tội, nói trắng ra… còn không phải chỉ cần hắn mở miệng tùy ý nói sao! Ai bảo hắn là vương gia chứ, không chỉ là tam vương gia… hắn còn là tam vương gia quyền khuynh triều dã!
Thẩm Lăng Vân và Lạc Dực đồng thời thở phào, người trước lại không thể không ngồi vào vị trí mà y một chút cũng không muốn ngồi, ngay cả người đơn thuần như Thẩm Lăng Vân lúc này cũng ý thức được… tam vương gia đối với mình, có ý đồ khác, hiện tại trong lòng y chỉ nhớ mong nam nhân ở khách *** kia, Phi Dương nhất định còn chưa ngủ. Đã đáp ứng Phi Dương đi một lát rồi về… nếu về trễ, nam nhân tiểu quỷ đó lại làm rộn…
“Tam vương gia, nếu không còn chuyện gì, Lăng Vân xin cáo lui trước…”
Tội cũng thỉnh rồi, tam vương gia đã nói không tội, thì chính là không tội. Không tội thì y có thể về rồi đi… Thẩm Lăng Vân hiện tại ngồi bên cạnh nam nhân mà tâm thì chỉ muốn quay về.
“Không còn chuyện gì thì không thể bồi bổn vương dùng thiện sao? Bổn vương lại không phải hổ, có thể ăn ngươi hay sao? Lẽ nào nhất định muốn bổn vương nói, ‘muốn thỉnh tội, thì phải cùng bổn vương dùng thiện’ mới được sao?”
Phụng Thiên Vũ cười nhạt, cầm đũa bày ra cho Thẩm Lăng Vân.
Ngữ điệu đó như đang nói đùa, bầu không khí trong bàn rất hài hòa, chỉ là đã thay thế ‘ta’ vừa rồi thành ‘bổn vương’, hiển nhiên có mấy phần cường thế… cảnh cáo rõ ràng, không cho phép họ cự tuyệt.
Lạc Dực nhìn cánh tay gác lên vai Thẩm Lăng Vân, tức giận vô cùng, lẽ nào xuất cung rồi thì có thể ăn đậu hũ bậy bạ sao?
“Vương gia, Lạc Dực kính ngài một ly.”
Lạc Dực hai tay nâng ly, nhìn như tất cung tất kính, thật ra là cố ý làm rối, muốn kéo lực chú ý của nam nhân trước khi hắn quá phận hơn… dù có ghét, cũng không thể xem mình như không khí đi?
Lăng Vân là tới làm việc, không phải tới cho tên này chiếm tiện gnhi!
Phụng Thiên Vũ không biện pháp, chỉ đành rút tay về tiếp rượu hắn kính, nhưng đồng thời cũng rót cho Thẩm Lăng Vân_
“Lăng Vân, nào, chúc mừng chúng ta tương ngộ bên ngoài!”
“Lăng Vân, chúc mừng ngươi thành công cứu Thiên Lam!”
“Lăng Vân, chúc mừng ngươi thuận lợi phá đại án Liễu gia!”
“Lăng Vân, chúc mừng…”
Ai ngờ, Phụng Thiên Vũ lại giống như lên cơn nghiện, liên tục cụng ly với Thẩm Lăng Vân!
Thẩm Lăng Vân kiếp trước tửu lượng rất kém, bất luận là họp lớp hay là lúc nằm vùng lăn lộn trong giới xã hội đen, phàm là trường hợp uống rượu, đều có Triển Phi Dương ở bên cạnh cản thay… kiếp này, y cũng chưa từng uống, không biết chủ nhân thân thể này có tửu lượng thế nào? Nhưng bất kể ra sao, rượu vương gia kính, y không thể không uống!
Mà Lạc Dực ở bên cạnh không cách nào ngăn cản, chỉ có thể cùng uống… làm gì có đạo lý đoạt ly! Đây là vương gia! Nếu lên tiếng bảo Lăng Vân tửu lượng không tốt, muốn uống thay, Phụng Thiên Vũ lại nhân thời cơ nói không vui, đuổi hắn ra ngoài… thì càng không thể bảo vệ Lăng Vân.
May mà, rượu cổ đại khá thanh nhạt, Thẩm Lăng Vân cảm thấy giống như rượu gạo, rượu trái cây ở hiện đại, chắc không được bao nhiêu độ, lại nói… thân thể này có nội công, trước kia xem phim thấy nhân sĩ võ lâm khi uống rượu không phải đều rất hào sảng sao? Chắc là nội công cũng có thể giúp mình chống đỡ…
Thẩm Lăng Vân không còn cách nào chỉ có thể tươi cười, uống từng ly, cuối cùng, y không biết mình đã uống bao nhiêu ly… vì lý do tam vương gia cụng ly với y quá nhiều, quả thật là cố ý đưa ra, mỗi lý do đều tuyệt đối không cách nào cự tuyệt… hiện tại y chỉ nghĩ chờ tam vương gia say rồi, y có thể đi về tìm Triển Phi Dương… Lạc Dực ở bên cạnh nhìn mà nóng lòng, tửu lượng và võ công không có quan hệ gì mấy, nhưng quả thật có chút quan hệ với thể chất, võ công Lăng Vân là ngày sau luyện được, thể chất thì vẫn không tốt gì, lại thêm trước giờ không dính giọt rượu… nghe nói tam vương gia này thích uống rượu Thục, nhìn như thanh đạm, nhưng tác dụng chậm rất lớn.. uống như thế, Lăng Vân sao có thể chịu nổi…
Quả nhiên, khi rượu qua không biết bao nhiêu tuần, tam vương gia vẫn là tam vương gia, ngồi ổn trọng không chút dao động, Thẩm Lăng Vân thì đã bắt đầu cảm thấy căn phòng đảo loạn trời đất, mấy lần muốn đứng lên, đều vì choáng đầu mà đứng không nổi, lại bị vương gia kéo lại bên cạnh, dứt khoát kéo luôn vào lòng…
“Vương gia thỉnh tự trọng_”
Lạc Dực cuối cùng nhịn không được đứng lên, lại đối diện nụ cười không chút nao núng của nam nhân.