Cẩn thận đặt thân thể nhẹ hẫng trong lòng lên giường lớn mềm mại, Triển Phi Dương cười xấu xa, bắt đầu đứng bên giường cởi ngoại bào của mình.
“Triển Phi Dương… mi muốn làm gì! Dâm tặc! Mi vô liêm sỉ… nhanh giải huyệt đạo cho ta… khốn kiếp… ta thiến mi!”
__ Thẩm Lăng Vân bị điểm huyện không thể động đậy, nhìn tên sắc lang khốn kiếp vừa cởi y phục vừa híp mắt nhìn mình đánh giá trên xuống, lập tức gương mặt nhỏ tuấn mỹ tinh tế đỏ bừng lên.
Không thể động, nhưng nói chuyện tự do, chỉ là vì câu nhắc nhở của tên khốn này vừa rồi, tiếng mắng chửi của Thẩm Lăng Vân cũng nhỏ đi rất nhiều… đùa à, nếu tên khốn kiếp này muốn “làm” y ở đây, cho dù cầu cứu căn bản cũng không có ai tới, nếu kinh động tới Lữ Thanh Phong kia, bị phát hiện y không phải xuất thân nam sủng, chỉ sẽ đánh rắn động cỏ, làm không xong thì cửu vương gia và gần trăm nam đồng cũng không thể tìm được… tội này quá lớn!
“Bảo bối… thiến tôi rồi? Vậy nửa đời sau của cậu phải làm sao? Sau này không cho phép nói với trượng phu của mình mấy lời này, biết chưa?”
__ Người nếu không có da, thiên hạ vô địch, tính ra câu này chính là đo lường Triển Phi Dương mà tạo ra!
Cởi y phục xong, huênh hoang nằm ngủ bên cạnh người trong lòng, nói mấy lời tình cảm mặt dày vô sỉ, còn không quên nghiêng mặt qua, dùng cánh môi nóng bỏng vẽ lại đường nét gương mặt xinh đẹp của người trong lòng, nhẹ liếm lên đôi môi gợi cảm đang mở ra mắng hắn đến nước miếng tung bay.
Triển Phi Dương trêu chọc người trong lòng vui đến quên trời đất, trực giác cảm thấy được người trong lòng nhẹ run rẩy… sợ muốn chết, còn kiệt lực khắc chế, chết cũng không để đối phương cảm thấy mình đang sợ hãi… đây chính là tính cách của Thẩm Lăng Vân__ Hơi thở nóng hổi của nam nhân phả lên mặt, làm y nhớ tới lúc đó, cái hôm bị nổ thăng thiên cùng với tên khốn này… người này cũng như thế, không ngừng hôn y, ăn đậu hũ khắp người y, còn đem “cái đó” chen vào người y, hung hăng ức hiếp y…
Tên đại lừa gạt! Đại cầm thú!
“Lăng Vân__” Cảm thấy được sự sợ hãi của y, nam nhân cuối cùng thở dài, chấm dứt hồ nháo ác ý, nghiêng người ôm y, nghiêm túc ngắm nghía đôi lông mi thon dài, thấp thoáng vết nước ủy khuất của người trong lòng, nam nhân đau lòng, “Lăng Vân, đừng hiểu lầm tôi nữa, được không… bị cậu bài xích, tôi sẽ rất buồn! Kiếp trước, chính vì sợ cậu bài xích kháng cự, tôi mới không dám nói chân tướng cho cậu, mãi theo bên cạnh cậu… tôi không phải cố ý muốn lừa cậu, tôi thật sự sợ mất đi cậu! Cậu là người tôi vừa thấy đã yêu, mỗi giây phúc bên cạnh cậu đều là thật tâm, bất luận kiếp trước hay kiếp này, đều chưa từng thay đổi…”
Không đánh nữa, không ồn nữa, thậm chí không dùng cường nữa… yên tĩnh nằm tựa vào nhau như thế, tuy là bị bức… Nhưng đối diện với lời bày tỏ thâm tình đột ngột của nam nhân, Thẩm Lăng Vân không biết làm sao mở to mắt… đừng trách y, kiếp trước tên này đối với tình cảm cũng là thần kinh thô như vậy!
Trầm mặc, nhìn nhau (có lẽ là thâm tình trừng nhau), rất lâu, mỹ nhân trong lòng đảo mắt trắng một cái hết sức sát phong cảnh__ “Mi bệnh thần kinh à! Uổng cho ta kiếp trước xem mi là bạn tốt nhất… lẽ nào mi mất hai đời cũng không thể làm rõ được giới tính của ta sao? Thẩm Lăng Vân ta là nam nhi bảy thước__”