Nhưng cũng vì Triển Phi Dương cho y ăn định tâm hoàn này, cho dù nam nhân này không tiết lộ chi tiết nào… y vẫn liền an tâm, sự ăn ý của hai người, luôn là như thế, tín nhiệm, ỷ lại vào nhau… kiếp trước, người này từng phản bội y một lần, y cũng biết, người này sẽ không lừa y lần thứ hai.
… Đáng lý ra một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, y nên tránh xa mới đúng, nhưng sự thâm tình của nam nhân này lại phá hoại lời nguyền đó, khiến y kìm lòng không đặng lại trầm mê vào đó.
“Vân nhi, cậu nói xem chúng ta đợi hai canh giờ nữa mới có thể bắt đầu, hiện tại về khách ***, quá lãng phí thời gian rồi, không bằng ở đây nghỉ ngơi một lát đi?”
“Ừ… được… nghe cậu vậy.”
“Vân nhi…”
“Hả?”
“Ngồi đây đi, đám cỏ này rất sạch, cũng rất mềm.”
“Được rồi…”
“Vân nhi, cậu xem… mặt trời sắp mọc rồi, ánh trăng vẫn còn, khi nhật nguyệt thay nhau, phong cảnh của khu rừng này thật đẹp.
“Đúng, ở thế giới của chúng ta trước kia, rất ít khi có thể thấy phong cảnh tự nhiên sạch đẹp thế này, cho dù chỉ là một khu rừng nhỏ…”
“Phong cảnh đẹp như thế, rất hiếm thấy đó, cho dù chúng ta có xuyên tới đây, cậu bận rộn như vậy, cũng không có bao nhiêu thời gian cùng ngắm mặt trời mọc… thời cơ tốt thế này, không làm chút chuyện gì có phải hơi lãng phí không…”
“Cậu nói cũng phải, vậy cậu muốn làm gì? Tôi cùng cậu…”
Trên bãi cỏ mềm mại, nam nhân ngồi bên cạnh, bờ vai ấm áp cho y dựa vào rất đáng tin, cảnh tượng hạnh phúc… nam nhân bên cạnh vẫn ‘dẫn dắt từng bước’, mà Thẩm Lăng Vân hoàn thoàn nằm trong cảm xúc ấm áp, bất tri bất giác buông bỏ toàn bộ phòng bị, lãng mạn giữa hai nam nhân, so với tưởng tượng của y còn đẹp hơn nhiều, bất tri bất giác liền xuôi theo, bất tri bất giác thuận theo đường suy nghĩ của đối phương…
“Vậy tôi muốn làm gì, cậu cũng sẽ theo sao?”
“Xì! Khu rừng nhỏ như thế, còn có thể làm gì? Theo thì theo! Cho dù cậu muốn tỉ võ, chưa chắc tôi kém hơn cậu!”
Rõ ràng, người phúc hắc và người đơn thuần, lối tư duy luôn có cách biệt rất lớn!
Nhưng nam nhân muốn chính là hiệu quả này, nếu không tiểu bảo bối giương nanh múa vuốt của hắn sao có thể ‘lọt bẫy’ được?
“Tỉ võ gì chứ, bỏ nó đi nha? Tôi cam bái hạ phong còn không được? Lăng Vân nhà ta lợi hại nhất.”
… Nam nhân vẫn luôn nuông chiều như thế, từ kiếp trước cho tới kiếp này, hận không thể sủng người yêu lên trời.
“Bớt nhảm đi!” Miệng cứng thì cứng, Thẩm Lăng Vân lại không phải một người không biết trời cao đất dày, “Vậy cậu muốn làm gì chứ… ưm ư… ư… Phi Dương… ô ô…”
Chỉ đáng tiếc, lời chưa nói ra, đuôi sói che giấu nửa ngày cuối cùng cũng lộ ra mặt thật__ Nam nhân bên cạnh lật người, ấn y xuống dưới… nếu không đặc biệt chọn một bãi cỏ mềm mại làm gì? Đương nhiên là vì muốn khi ‘làm chút gì đó’ sẽ tiện hơn, Lăng Vân sẽ không bị cấn.
“Vân nhi… tôi muốn cậu… tôi…”
Vừa hôn hít nồng nhiệt, nam nhân vừa thở dốc tràn đầy dục vọng, tách đôi môi thanh thuần, công thành chiếm đất trong khoang miệng ngọt ngào, trong khát cầu hàm hồ không rõ, đã nhanh chóng cởi bỏ y sam của mỹ nhân… làn da oánh ngọc như tuyết, trơn mịn như ngọc, dưới ánh trăng chiếu rọi, trở nên càng chói mắt, hiển nhiên là một bộ cực kỳ dụ hoặc.
Lồng ngực thẳng tắp vì khẩn trương mà nhấp nhô không ngừng, trong bầu không khí đầy vị cỏ sớm tỏa ra hương cơ thể nhàn nhạt đặc biệt…
“Phi Dương… đừng… đang ở bên ngoài… ưm ư… ư…”
Thẩm Lăng Vân muốn phản đối, muốn cự tuyệt kiên quyết… y vốn chưa hoàn toàn tiếp nhận thân mật da thịt của hai người, huống hồ y là người bảo thủ, chuyện đánh dã chiến đối với y là quá điên cuồng…
Nhưng không dễ gì mới tách môi ra được để hít thở không khí tươi mới vào phổi, sau đó vừa mới lên tiếng nói ngừng… nam nhân lại cúi đầu hôn lên hạt đậu mẫn cảm trước ngực… tê tê dại dại, toàn thân bị hôn mềm nhũn, lại thêm tay của nam nhân cứ như ma đao, mang theo ma pháp ve vuốt toàn thân y, trong thoáng chốc Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy xương cốt cũng phát tê…
Mất mặt vứt bỏ vũ khí… chấp nhận chuyện này…
Cho nên, kết quả cuối cùng, lại biến thành cảnh y không cam tâm nhất__
“Ha a… Phi Dương… nhẹ, nhẹ chút… nhẹ chút… ưm ư…”
“Bảo bối… thật đẹp… tôi yêu cậu…”
Tuy nam nhân động tác như muốn đóng cọc, khiến mỹ nhân toàn thân sôi sục, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi vì mình lại mất quyền nói… nhưng ba chữ vĩnh viễn ấm áp đó, lại giống như có thể dung hóa tim lẫn nhau…
Không biết từ lúc nào, Thẩm Lăng Vân cũng không tự ý thức được, y bắt đầu chậm rãi hồi ứng lại khát cầu của đối phương…
“Tôi cũng…”
Trong tiếng rên rỉ kiều mỹ, lén thốt ra một câu nói, thanh âm rất thấp, hàm hồ không rõ… hoặc y căn bản không dự định cho đối phương nghe thấy.
Nhưng lúc này, dù sao y cũng lén nói ra…