“Đúng vậy, mỹ nhân, ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, theo Lý thiếu gia đi, ăn no uống kỹ, hưởng không hết vinh quang phú quý!”
“Nếu ngươi không biết tốt xấu… hậu quả ngươi phải nghĩ cho rõ!”
“Mở mắt ngươi mà nhìn cho kỹ, Lý thiếu gia của chúng ta, không phải là thiếu gia nho nhỏ bình thường của Đào Nguyên trấn đâu! Hắn là công tử của Lý đô úy, nơi trú quân gần đây là của Lý đô úy… còn lớn hơn cả tri huyện, nếu ngươi không biết tốt xấu… hừ, dám không hầu hạ Lý thiếu gia của chúng ta, thì đợi gặp lại trong quân kỹ doanh đi!”
“Thế nào, nghĩ kỹ thì ngoan ngoãn theo đi…”
Một đám tay sai cáo mượn oai hùm, ở bên cạnh trợ uy, uy hiếp dụ dỗ không gì không làm, sắc mặt Thẩm Lăng Vân dần biến xanh__ Một đám khốn, hại y để mất dấu Liễu Mạch!
Nhưng, lúc này Liễu Mạch đã biến mất khỏi tầm mắt, thì có nghĩa là bất luận y làm gì cũng sẽ không bị Liễu Mạch phát hiện, cho nên…
“Mỹ nhân, yên tâm đi… ngươi xinh đẹp như thế, thân hình tiêu hồn như thế, ta sẽ không nỡ đối với ngươi như thế, ta có một viện tử ở trấn, không bằng hiện tại theo ta đi…”
__ Đô úy công tử không biết sống chết, chỉ sờ mặt đương nhiên chê không đủ, thấy Thẩm Lăng Vân vẫn đứng đó không phản kháng, còn cho rằng y đã bị dọa, lập tức nhanh chóng ôm lấy vòng eo thanh mảnh của mỹ nhân, ăn đậu hũ giữa đường.
Nhưng không ngờ, mỹ nhân đột nhiên lạnh mắt, chỉ nghe ‘rắc rắc rắc rắc’… không ai đếm rõ được vang mấy tiếng, khi nhìn lại đại thiếu gia không từ việc ác nào kia__ đã nằm liệt như một đống bùn dưới đất, động cũng không động một cái, giống như con lừa bị chặt chân kêu thảm oa oa.
“Ngươi ngươi… ngươi thật to gan, ngươi không sợ Lý đô úy của chúng ta bắt cả nhà ngươi…”
___ Mấy tên tay sai bị dọa trắng mặt… mỹ nhân này rốt cuộc là người hay quỷ, bọn họ còn không kịp nhìn thấy động tác của đối phương.
Nghĩ cũng thấy đương nhiên, Thẩm Lăng Vân cùng bọn họ căn bản không cùng một đẳng cắp, nhìn rõ mới lạ!
“Khiêng thứ thiếu gia chẳng khác gì chó của các ngươi về đi, nói cho Lý đô úy của các ngươi, Thẩm Lăng Vân ta bữa khác sẽ tới đăng môn ‘bái phỏng’!”
__ Thẩm Lăng Vân lạnh mặt nhìn phế vật lăn lộn dưới đất.
Người đã đi mất rồi, Thẩm Lăng Vân làm gì có tâm tư phí lời với chúng? Loại xấu xa này, cũng như Liễu đà chủ nói, nên giết một răn trăm, y chẳng qua là bẻ gãy những khớp quan trọng trên thân tên đó, khiến hắn trở về chậm rãi dưỡng mà thôi, tiện nghi lắm rồi! Nếu Phi Dương ở đây, thấy cảnh mình bị khinh bạc, tiểu tử đó sẽ bị phế hoàn toàn!
Lý đô úy? Hừ, Lạc Dực hiện tại chắc đang ở trong quân doanh của Lý đô úy, điều dụng sĩ binh chuẩn bị hộ vệ tam vương gia đi! Xem ra đợi án này kết rồi, y phải đi bái phỏng một phen, xem thử Lý đô úy hoành hành ngang ngược, khi nam bá nữ này rốt cuộc là nhân vật thế nào!
Thẩm Lăng Vân hiện tại không có công sức để ý tới đám tay sai bị dọa không dám động đó, lúc này cũng không thể lo được nhiều, vận dụng khinh công lao đi như tên bắn… theo hướng Liễu Mạch biến mất!
…
May là đường phía trước không phức tạp, chỉ có một khu rừng, Liễu Mạch không thể tới nơi khác!
Xuất thành rồi, Thẩm Lăng Vân tiện theo dõi hơn, không mất bao nhiêu thời gian đã tìm được tung tích của mục tiêu trong rừng, y lặng lẽ dừng trên một cành cây, cúi nhìn xuống, cảnh tượng bên dưới lại khiến y nửa ngày không khép nổi miệng__
Liễu mạch đang ở trên bãi cỏ không xa dưới cây, chỉ là trên bãi cỏ còn có một người khác__ Biểu thiếu gia Chân Nhã!
Túi đen bên cạnh đã trống rỗng bị ném sang một bên, xung quanh lại không thấy có bất cứ vật gì lớn, cũng có nghĩa là, trong túi vừa rồi chính là chứa Chân Nhã!
Mà lúc này, Thẩm Lăng Vân hung tợn xoa mắt, khó thể tin nhìn cảnh tượng đang diễn ra bên dưới__
“Ha a… a… đừng… tiểu Mạch, dừng tay… đừng…”
“Tại sao không muốn… ngươi không thích ta nữa sao? Chúng ta đã hẹn sẽ bên nhau mà… Nhã, ta không cho phép bất cứ ai chiếm hữu ngươi, muội muội của ta cũng không được!”
“Nhưng tiểu Mạch… không thể như thế, như vậy không đúng… a…”
Hai thân thể nam tính đang quấn lấy nhau, rốt cuộc là cưỡng bức và bị ép, hay là biểu đạt nóng bỏng và vừa cự vừa nghênh… nhưng trên trán của Lam Nhã có ứ xanh, rõ ràng trước khi họ tới Liễu gia đã bị đánh ngất, sau đó bị bỏ vào bao mang tới đây!
… Rốt cuộc là…
Thẩm Lăng Vân đứng trên cây đỏ mặt trừng mắt nghẹn họng.