Ngạo Thiên Di hận tên kia nghiến răng nghiến lợi__ chưa từng thấy ai thất đức như thế!
Hắn và tiểu bảo bối của hắn không dễ gì mới chau đầu thỏ thỉ, thỏ thỉ được chút tiến triển… chỉ còn kém một bước, hắn vốn dự định qua đêm nay, sẽ thương lượng với tiểu ngốc nghếch, dù sao Phụng Thiên Lam không chịu hồi cung, Thẩm Lăng Vân công vụ trên người không thể theo cạnh hắn, bên ngoài có nguy hiểm, lần trải nghiệm này cũng khiến Phụng Thiên Lam trước kia không biết trời cao đất dày hiểu được, hắn quả thật không có năng lực tự bảo vệ… vậy không bằng cùng hắn về Ngạo Thiên sơn trang! Cứ coi như là thu lưu vậy, để báo đáp ‘thay hắn giải độc’…
Vốn tất cả đều đã nghĩ xong, ngay cả lời thuyết phục cũng ủ thành… nhưng nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, như vậy không phải là cố ý phá đám sao?
Khiến hắn lo lắng nhất, là phản ứng của Phụng Thiên Lam… nếu tiểu ngốc nghếch thật sự muốn trở về, Thẩm Lăng Vân nhất định sẽ tôn trọng chọn lựa của hắn, đến lúc đó Thẩm Lăng Vân cộng thêm Triển Phi Dương lại thêm Lạc Dực, hắn muốn giành người trên cơ bản là không có phần thắng, hơn nữa người ta là vương gia, nếu chọi cứng, đó là đại tội… hắn cũng không thể vì chuyện tình riêng của mình mà gây họa sát thân cho Ngạo Thiên sơn trang.
Chỉ thấy miệng tiểu ngốc nghếch nhẹ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ‘kim khẩu ngọc ngôn của mình, không biết sao, lời lên tới miệng, lại bị nuốt trở về!
Lại nói Phụng Thiên Lam, dù sao cũng là hài tử không hiểu lòng người hiểm ác… rất dễ bị dao động, bị Lạc Dực ‘phân tích lợi hại’ một phen, lập tức trở nên do dự… nói cũng đúng, lấy công chúa trừ trong nhà có thêm một người ra, cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao vương phủ của hắn rất lớn, dung thêm mấy trăm người cũng không vấn đề! Nhưng lưu lại bên ngoài, lần này đã chịu khổ lớn, hơn nữa eo của hắn, cái mông đáng thương của hắn… đến giờ vẫn còn đau!
Phụng Thiên Lam quả thật đơn thuần, chút tâm tư nhỏ trong lòng căn bản không thể che giấu ai, mới vừa động chút tâm tư, thân thể đã không tự chủ nhích ra khỏi vòng tay của nam nhân… mặt Ngạo Thiên Di lập tức đen như đáy nồi!
“Thật ra ta lại nghĩ ngược lại!”
__ Ngay khi Ngạo Thiên Di chịu hết nổi muốn bùng phát, đúng lúc Triển Phi Dương lại lên tiếng, vừa nghe giọng điệu này, đã biết hắn đứng về phía mình.
Đây cũng là đương nhiên, cho dù núi không có đỉnh, trời đất hợp làm một, hắn cũng không thể giúp cái tên có ý đồ với Lăng Vân của mình, hơn nữa bỏ qua Lăng Vân không bàn, tên này còn có suy nghĩ đánh gãy uyên ương, hắn cũng hận tới ngứa răng!
“A, Triển huynh có kiến giải gì?”
__ Vừa nghe đã biết hắn muốn giúp mình, Ngạo Thiên Di hít sâu một hơi nuốt cơn giận sắp bùng lên về!
Dù sao Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân đã cùng họ vào sinh ra tử, lại khá thân cận với tiểu ngốc nghếch, ai biết tên kia là cọng hành củ tỏi nào… có lẽ ca ca quen biết, nhưng hắn không quen biết, cũng tuyệt đối sẽ không nghe theo hắn! Hơn nữa nhìn bộ dáng Phụng Thiên Lam, quan hệ với tên này cũng không tốt tới đâu!
“Thiên Lam, ta cảm thấy… thông qua chuyện lần này ngươi cũng thấy được, thần công cái thế mà ngươi tự nhận định, rốt cuộc là trình độ nào… trong cung, ngươi là vương gia, cao cao tại thượng, không có bằng hữu, ngay cả một người dám nói thật với ngươi cũng không có, cuộc sống như thế, không cảm thấy đáng thương sao? Những người chiếu cố ngươi hầu hạ ngươi đâu đâu cũng là hạ nhân của ngươi, bọn họ là vì ngươi là vương gia mới làm thế, mà không phải thật tâm thương yêu Phụng Thiên Lam ngươi! Lại nói, lấy công chúa rồi, ngươi thật sự cho rằng trong nhà chỉ có thêm một người thôi sao? Đó không phải hạ nhân, đó là chính thê của ngươi, hơn nữa vì can dự tới ngoại bang, cho dù nàng ta có quá phận, có khiến ngươi ghét, ngươi cũng không thể bỏ nàng, mỗi ngày ở bên cạnh người ngươi ghét nhất, đồng sàng dị mộng, cả một đời đó! Ngươi quả thật có thể nạp thiếp, có thể dưỡng sủng, nhưng nếu chính thê của ngươi không dung được bọn họ thì sao? Ngươi là nam nhân, tương lai phải làm đại sự, không thể ngày ngày ở yên trong nhà, khi ngươi không ở nhà, người ngươi yêu sẽ bị vị chính thê đó của ngươi trăm điều lăng nhục thậm chí giày vò tới chết… đến lúc đó, ngươi dự định làm sao? Đến lúc đó dù có muốn bỏ vợ, một khi dẫn tới ngoại bang ghi hận, chiến tranh, ngươi sẽ biến thành tội nhân thiên cổ! Còn về giang hồ, không sai, giang hồ có nguy hiểm của giang hồ, nhưng cũng có người chân thành chăm sóc, ngươi xem Ngạo trang chủ… khi hắn với ngươi không thân không thù, thậm chí không biết ngươi là vương gia, lúc ngươi nguy hiểm vẫn có thể cản thay ngươi, cũng thật tâm trân trọng ngươi, trân trọng là Phụng Thiên Lam, chứ không phải cửu vương gia… tình cảm này, ngươi về cung rồi, cả đời chỉ sợ không thể gặp được nữa… con người mà, chỉ khi mất đi mới biết trân trọng, nhưng tới lúc đó luôn luôn đã không còn kịp, phải làm thế nào, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi…”
Kiếp trước, khoảng thời gian trước khi bọn họ chết, đúng lúc ti vi đài nào cũng chiếu phim về thâm cung nội viện… khi nhàm chán đã xem một chút, không ngờ lúc này lại có tác dụng. Triển Phi Dương nói rành rọt rõ ràng, không chỉ triệt để phản bác những lời dụ hoặc của Lạc Dực, còn thuận tiện tô điểm cho Ngạo Thiên Di thêm anh dũng cao lớn, khiến Ngạo Thiên Di liên tục dựng ngón cái khen ngợi.
Lạc Dực bị tức giận đứng một bên ném nhãn đao, mà Triển Phi Dương cũng không khách khí ném trả lại từng cái, bộ dáng nhíu mày đắc ý đó, rõ ràng đang nói__ Chính là muốn phá đám ngươi đó, thì sao? Không phục à? Ngon thì qua đây!