Ngạo Thiên Di nghiêng người, mời bọn họ vào, Thẩm Lăng Vân đi vào trong, chỉ là ‘không để ý’ quét mắt nhìn Lạc Dực đứng bên cạnh, ánh mắt giao nhau, khiến nam nhân đó rất dễ ngửi được vị cảnh cáo trong ánh mắt nhàn nhạt đó__
Nếu hắn lại đánh chủ ý lần nữa, gây phiền phức cho họ… Lăng Vân sẽ trở mặt với hắn!
Nam nhân lặng lẽ cúi đầu… Lăng Vân đã thông minh hơn rồi… không phải nói tình yêu sẽ khiến con người ta ngu ngốc sao? Hay là, hắn có thể vì thế tự lừa mình dối người rằng, thật ra Lăng Vân đối với Triển Phi Dương chưa đủ yêu, cho nên vẫn còn lý trí như thế, thông minh như thế…
Đương nhiên, khi Lạc Dực thầm phản tỉnh, đồng thời Thẩm Lăng Vân cũng giả vờ nhanh chóng ném cho Ngạo Thiên Di một ánh mắt… “hảo tâm nhắc nhở” đối phương, Lạc Dực không biết hắn là Ngạo trang chủ mạo danh, cho nên đừng truy vấn những chuyện không hay, vạn nhất bị vạch trần thì phiền phức!
Ngạo Thiên Di tiếp nhận hảo ý của y, gật đầu liên tục, khiến Thẩm Lăng Vân có chút hổ thẹn… ai, muốn bảo vệ người này, thật cực khổ…
Hai nam nhân sau lưng đương nhiên cũng theo vào, kết quả Triển Phi Dương và Lạc Dực hai người giành đường, xém chút đã bị kẹt ở cửa, sau đó vẫn là Triển Phi Dương cao hơn một bậc, nhân cơ hội đá cho Lạc Dực một cái, vào trước một bước…
Thẩm Lăng Vân đi ở trước, đương nhiên không thấy được Triển Phi Dương giở trò sau lưng… Ngạo Thiên Di nhìn thấy, hơn nữa rất không nể mặt bật cười ra tiếng, tuy hắn không biết nam nhân này là ai, nhưng… có thể nhìn ra, người này cũng thích Thẩm Lăng Vân, tuy hắn đối với náo nhiệt của người ta không hứng thú, nhưng tiếp tục như vậy thật sự là sắp náo nhiệt rồi.
Mà nhân lúc Ngạo Thiên Di mở cửa nói chuyện với họ, Phụng Thiên Lam bị ‘ức hiếp’ lưng mỏi eo đau, đã nhanh chóng mặc y phục… hắn vẫn cần mặt mũi chứ, trên người chi chít dấu vết ***, khiến hắn hận không thể tìm cái lỗ chui vào!
Nhưng nói về chuyện mặc y phục… Phụng Thiên Lam thật sự là loại hình bạch si, dù sao tiểu vương gia lá ngọc cành vàng sống trong vương phủ, toàn bộ ăn uống ở đều có người tận tâm hầu hạ, y phục cũng có hạ nhân mặc cho… lần này chạy đi, khi bị bắt, hạ nhân đều thất lạc, sau đó gặp phải Ngạo Thiên Di, tên này tuy luôn ức hiếp hắn… nhưng cũng chăm sóc hắn rất chu đáo… cho nên, chuyện mặc y phục, hắn vẫn thật sự không quen thuộc, lại thêm nghe có người tới, luống cuống tay chân…
Thẩm Lăng Vân vừa vào cửa, nhìn thấy Phụng Thiên Lam ngồi trên giường đầu tiên, cuối cùng nhịn không được bật cười ra tiếng, tiểu tổ tông này đang chơi trò gì thế? Nút cài phía trước lệch vị trí, trên cổ áo còn ba hạt chưa thắt, với cả xuân quang chi chít căn bản như ẩn như hiện… quần cũng mặc nghiêng nghiêng xẹo xẹo, thắt lưng cột lệch trên eo, rất rõ ràng là không làm tốt…
Lý giải thì hoàn toàn có thể lý giải, vương gia mà, từ nhỏ ngồi không không làm gì… nhưng cảnh tượng quẫn bách này, thực sự khiến người ta không nhịn cười nổi.
Thẩm Lăng Vân phí sức thật lớn mới nhịn cười được, vừa muốn nói gì đó để giải thoát Phụng Thiên Lam khỏi quẫn bách.. Triển Phi Dương và Lạc Dực sau lưng đã vào.
Cái đầu nhỏ của Phụng Thiên Lam cũng không tính là ngốc, vừa thấy Lạc Dực, lập tức ý thức được__ toi rồi, người trong cung tới bắt hắn về! Lạc Dực không dễ nói chuyện như Lăng Vân ca ca!
“Lạc Dực khấu kiến cửu vương gia kim an__”
Lạc Dực vì tình cảnh trước mắt, khóe môi co giật không thôi, nhưng trong lòng khinh thường thì khinh thường, lễ tiết vẫn không thể thiếu… khi Lạc Dực tất cung tất kính quỳ gối hành lễ, Phụng Thiên Lam như chim bị tên bắn giật mình nhảy ra khỏi giường__
“Ta không trở về! Ta không về lấy man di công chúa gì cả! Ta không lấy__”
Phụng Thiên Lam tuyệt đối tin Lạc Dực vĩnh viễn đen mặt thiết diện vô tư này sẽ không nể mặt mình, trực tiếp đóng gói hắn về đại hôn, cho nên cũng khó trách hắn kích động như thế, nhảy lên cũng không bận tâm đau đớn như bị toàn thân bị nghiền, vừa hét, vừa mở cửa sổ muốn nhảy ra..
Động tác này của hắn khiến tất cả mọi người kinh ngạc rớt cằm… tầng hai của khách ***, đối với họ mà nói không tính là gì, nhưng Phụng Thiên Lam còn thua cả mèo ba chân, vạn nhất có gì bất trắc…
“Thiên Lam!”
Ngạo Thiên Di phản ứng đầu tiên phi thân tới!
Nhưng, vừa thấy có người phi qua… cho rằng mình sắp bị bắt, Phụng Thiên Lam chạy càng nhanh! Nhưng không ngờ, mắt thấy Ngạo Thiên Di không bắt kịp tiểu vương gia, tiểu vương gia sắp rơi xuống, lại nghe một tiếng ‘xoẹt’…
Tất cả mọi người đều sững sờ__
Quần!
Phụng Thiên Lam không còn lòng dạ nào nhảy xuống… thắt lưng vừa rồi chưa thắt kỹ đột nhiên rớt xuống, tiếp theo quần của hắn cũng rớt xuống… còn vừa khéo bị hắn luống cuống tay chân dẫm lên một đầu lại dùng sức nhảy… cái quần đang yên lành bị xé thành hai nửa từ chính giữa… lúc này, xuân quang gì đều bị người ta thấy hết!
Khi tiểu ngốc nghếch không biết phải dùng hai tay che mặt hay kéo quần, đã bị nam nhân ôm vào lòng, lập tức biết thành quả bóng xì hơi…
Ông trời ơi! Bổn vương đã đắc tội ngươi chỗ nào?
Mất mặt hết rồi… hắn không muốn sống nữa a…