“Lăng Vân… vẫn chưa chịu dậy sao? Bảo bối à, dù sao cậu cũng nên ăn chút đồ ăn chứ, ăn no rồi ngủ cũng được… Lăng__”
Nam nhân cất tiếng tràn đầy nuông chiều, nhưng ngay lúc mở cửa ra, nụ cười liền cứng trên mặt, thuốc trên tay cũng rớt xuống, dược cao màu nâu và bình sứ đều vỡ nát!
“Lăng Vân__”
Trong mắt Triển Phi Dương chính là__ Bảo bối của hắn co ro trên giường, đang đáng thương dùng chăn bọc lấy thân thể không một mảnh vải, y phục mà trước khi ra ngoài mình giúp Lăng Vân mặc, hiện tại bị xé giống như dẻ lau vứt dưới đất… mà trên đầu giường còn có một nam nhân y sam hỗn loạn, vẻ mặt rõ ràng bất thường!
“Tôi, tôi không sao… Lạc Dực huynh ra ngoài trước đi…”
__ Thẩm Lăng Vân cũng coi như còn lý trí… tức giận là một chuyện, nhưng y không muốn cáo trạng.
Có chuyện gì y sẽ tự giải quyết, hai người này nếu đụng nhau, sẽ tạo nên tình trạng còn tệ hơn… xét thấy dáng vẻ thê thảm của mình, Thẩm Lăng Vân quay mặt đi, không muốn nhìn họ.
Nhưng không nhìn thì có thể không có chuyện gì sao?
Triển Phi Dương không biết Lạc Dực, nhưng tên này làm gì bảo bối Lăng Vân của hắn… hiểu lầm này quả thật là nhìn liền rõ, sát khí của nam nhân giống như tiểu vũ trụ của thánh đấu sĩ, xẹt xẹt cháy bùng lên!
Càng huống hồ, Lạc Dực lại biết Triển Phi Dương… tên này hóa thành tro hắn cũng nhận ra, thù khi sư diệt tổ, cộng thêm hận đoạt ái, hiện tại thù mới hận cũ…
Thẩm Lăng Vân nghiêng mặt đi, đầu cúi xuống, thật ra trong lòng đang khẩn trương đập thình thịch… chỉ sợ hai người này lại nảy chủ ý gì… thậm chí khẩn trương không dám nhìn, nhưng không dám nhìn thì có tác dụng gì? Bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng ‘binh’__ đó là âm thanh binh khí khi đã truyền đủ nội lực chạm vào nhau!
Tiếp theo là một trận âm thanh ‘keng keng kẻng kẻng’… mỹ nhân trên giường kinh hoảng thất thố ngẩng đầu lên, đã không còn kịp nữa__ Triển Phi Dương và Lạc Dực quả nhiên đã đánh nhau!
Triển Phi Dương thuận tay lấy Lăng vân kiếm y đặt ở đầu giường, còn Lạc Dực thì rút roi ra, hai người sát khí bừng bừng bắt đầu lao vào nhau, hai người đều vô cùng nhạy bén hơn nữa hạ thủ chiêu chiêu đều muốn mạng đối phương, trong chớp mắt, hai đại cao thủ đã phá hoại căn phòng to lớn thành một bãi phế tích trong lúc đấu đá, ngay cả bàn đá bạch ngọc cũng không chịu nổi kiếm phong sắc bén, nát thành một mớ vụn…
“Hai người đợt một chút… đừng đánh nữa…”
Thẩm Lăng Vân cũng không để ý xấu hổ, đẩy chăn trên người xuống, dù sao mọi người đều là nam nhân, khi nguy cơ, trên người không một miếng vải cũng không cần phải nghĩ nhiều, lưng đau eo nhức từ trên giường nhảy bật xuống, đột nhiên chen vào giữa hai nam nhân đang bán mạng_
“Dừng tay hết cho ta! Nếu muốn đánh, thì trước hãy bước qua xác Thẩm Lăng Vân ta đi__”
Mẹ nó, sao y lại xui xẻo như vậy? Thân thể sắp bị ức hiếp đến rã cốt, còn phải làm giá đỡ nữa!