“Lăng Vân ca ca… hắn là gì của ngươi vậy? Phu quân của ngươi sao?”
__ Phụng Thiên Lam đã qua tuổi trẻ con nói không suy nghĩ, nhưng cách hỏi thô lỗ, đâm thẳng tim này, cũng là lần đầu kẻ được bảo hộ quá độ từ nhỏ như hắn hỏi ra!
Thẩm Lăng Vân là người vào Phụng Túc sơn trang muộn nhất, lại là người có quan hệ tốt nhất với cửu vương gia Phụng Thiên Lam, tứ đại danh bộ xếp đầu là Nhiên Thiên, thân thể không tốt lắm, sau khi muội muội gặp chuyện thì khí thế cũng trở nên lạnh băng. Xếp thứ hai tứ đại danh bộ là Lạc Dực, cả ngày gương mặt âm trầm, trừ đối với Thẩm Lăng Vân ra, người khác căn bản không thấy được hắn cười. Đứng thứ ba tứ đại danh bộ là Minh Liệt, yêu nghiệt lại thêm nói nhiều, nói chuyện với hắn chưa tới một nén nhang thì đã bị trình lải nhải đó làm choáng đầu… Phụng Thiên Lam thích nhất chính là Lăng Vân, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, luôn giúp hắn thu dọn mấy vụ bừa bộn hắn tạo ra, là thật tâm bảo vệ hắn, chứ không phải vì hắn là vương gia cao cao tại thượng… cho nên, Phụng Thiên Lam rất ỷ lại vào Thẩm Lăng Vân, lúc không người cũng không thèm bận tâm lễ nghĩa kêu y là “ca ca”.
Nếu quan hệ đã thân mật, thì không phải người xấu… Triển Phi Dương thì đã sớm được dán lên cái mác “người tốt”!
Nhưng hắn vừa nói ra, hạt cơm trên khóe miệng Thẩm Lăng Vân đã hoa lệ rớt xuống bàn.
“Tiểu vương gia quả nhiên có con mắt tốt! Chính là như thế__”
__ Triển Phi Dương nghe được câu này tâm tình liền cực tốt, nhân lúc Thẩm Lăng Vân còn đang thức ăn đầy mồm chưa thể nói chuyện, đã cười ha ha giành trước.
“Nếu vậy thì phải đối xử tốt với Lăng Vân ca ca của ta, sau khi y hồi cung, bổn vương nhất định cho Lăng Vân ca ca một phần hồi môn thật lớn!”
Phụng Thiên Lam bày ra bộ dáng tiểu đại nhân, Thẩm Lăng Vân vừa liều mạng nuốt đồ ăn, muốn nói cho rõ, vừa thầm rơi lệ… y và Triển Phi Dương đứng với nhau, thì giống người nằm dưới lắm sao?
Nhưng câu tiếp theo của Phụng Thiên Lam lại khiến ai cũng không cười nổi__
“Đúng rồi, Lăng Vân ca ca, sao ngươi lại kết bái huynh đệ với loại tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ này? Loại người này… căn bản không xứng quen biết ngươi!”
__ Cuối cùng Phụng Thiên Lam chỉ vào cái tên không lúc nào không thị gian mình phẫn nộ tức giận nói.
Chỉ là đúng lúc này__
Khóe miệng Thẩm Lăng Vân rớt xuống hai hạt cơm.
Đôi đũa đang gắp thức ăn cho người trong lòng của Triển Phi Dương rớt xuống.
Ngay cả cằm của Ngạo Thiên Di cũng xém chút rớt xuống đất!
… Bọn họ quen biết? Còn kết bái huynh đệ? Xong rồi… lần này sắp lộ tẩy rồi!
__ Đây là tiếng gào thét điên cuồng trong nội tâm của ba người.
Phụng Thiên Lam sở dĩ đột nhiên nói vậy là có nguyên nhân, trước đó khi bị bắt làm con tin, nghe được tên che mặt nạ đáng sợ đó nói, cái tên mấy hôm nay luôn ức hiếp mình, là trang chủ của Ngạo Thiên sơn trang.
Thiên hạ có hai đại danh trang, cho dù là cửu vương gia chưa từng nhọc tâm cho bất cứ chuyện nào cũng từng nghe qua__ Phụng Túc sơn trang thuộc về triều đình, còn lại là Ngạo Thiên sơn trang thuộc về giang hồ, là võ lâm minh chủ.
Trước kia Phụng Thiên Lam từng nghe Thẩm Lăng Vân nói qua, y và trang chủ của Ngạo Thiên sơn trang là bằng hữu tâm đầu ý hợp, kết bái huynh đệ… ngay cả chuyện lần trước triều đình xuất một phần binh lực hợp tác với nhân sĩ giang hồ, cùng thảo phạt Ma Long giáo, nghe nói cũng có trang chủ của Ngạo Thiên sơn trang, thông qua Thẩm Lăng Vân làm trung gian, mới tạm thời đạt thành hiệp nghị hợp tác với triều đình.
… Kỳ thật, Phụng Thiên Lam đơn thuần hiện tại chỉ sợ Thẩm Lăng Vân nể tình huynh đệ giang hồ của họ, vạn nhất để mặc tên này ức hiếp hắn thì sao?
Nhưng động cơ đơn giản của hắn, lại là một hòn đá ném xuống tạo sóng lớn, Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương đều thầm kêu to không tốt__ Xuyên việt trọng sinh gì đó, không thể nói rõ với người khác, một khi bị vạch trần, Lăng Vân sẽ bị xem là ‘kẻ giả mạo’… hơn nữa, nếu hắn cũng tham gia thảo phạt Ma Long giáo, vậy loại cao thủ này nói không chừng đã từng gặp mặt giáo chủ bổn tôn…
Nhưng có chỗ không bình thường__ suốt quãng đường, Ngạo Thiên trang chủ trước mắt cũng không nhận ra Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương? Hơn nữa lúc này, dáng vẻ kinh ngạc của nam nhân đó so với họ cũng không tốt hơn bao nhiêu!
Ba người đều mang suy nghĩ riêng, nhất thời chìm vào sự trầm mặc khiến Phụng Thiên Lam nghĩ mãi không hiểu.
Một lúc sau, rốt cuộc có người không nhịn nổi nữa__
“Không thẹn là Mỹ nhân kiếm Thẩm Lăng Vân của tứ đại danh bộ, mắt rất tinh! Ta cho rằng ta và ca ca có vẻ mặt giống hệt nhau, sẽ không bị người khác vạch trần!” Ngạo Thiên Di cười khổ lắc đầu, “Mấy tháng trước, ca ca của ta là trang chủ cùng chúng ta vây sát Ma Long giáo, kết quả gặp mai phục, đã hy sinh. Thực sự không dám giấu, hài tử Đồng Đồng mà lần này ta xuất trang tìm cứu, chính là con của ca ca. Là vì các trưởng lão trong trang suy nghĩ đến địa vị đặc thù của Ngạo Thiên sơn trang vốn là minh chủ trong giang hồ, lo lắng sơn trang sau khi mất đi ca ca vang danh thiên hạ, giang hồ sẽ đại loạn, cho nên cường ngạnh bắt ta đang du ngoạn bên ngoài về thay gà đổi vịt… chúng ta là huynh đệ song sinh, người ngoài nhìn không ra, như vậy mới có thể không cần tuyên bố tin ca ca chết ra ngoài… không ngờ vừa nhìn đã bị ngươi vạch trần… ta hy vọng chuyện này ngươi đừng nói ra ngoài, nếu đã từng kết bái với ca ca, Lăng Vân huynh tất nhiên cũng là quân tử, lúc này một khi truyền ra ngoài, hậu quả chỉ sợ…”
Rất rõ ràng, nam nhân cho rằng Thẩm Lăng Vân suốt đường đối với hắn không lạnh không nhạt chắc chắc không phải thái độ dành cho huynh đệ kết bái… đó là vì đã nhìn thấu thân phận giả mạo của hắn, đợi hắn tự hiện nguyên hình.
Như vậy liền không khó giải thích tại sao trên người kẻ này luôn cảm thấy thiếu khí tiết của danh môn chính phái, không coi trọng tiểu tiết tới mức “lên xe trước rồi mới mua vé”… hắn vốn đang nhàn tản dạo chơi, đột nhiên bị bắt về, nhét vị trí trang chủ cho… Ngạo Thiên Di vẫn cảm thấy rất oan! Sống trong danh môn chính phái đâu đâu cũng phải cẩn trọng ngôn hành, mới mấy tháng mà thôi, hắn đã cảm thấy mình sắp vô vị tới mọc lông… hiện tại khó khăn lắm mới tìm được tiểu đông tây thú vị như thế… sao hắn nỡ buông tay?
Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương bình tĩnh trao đổi ánh mắt, trong lòng đều trộm vui mừng__
Ai cần biết hắn là trang chủ minh chủ gì… dù sao trước mắt ải này coi như qua yên__ làm rộn nửa ngày, tên này cũng là kẻ mạo danh! Hơn nữa căn bản chưa tham gia vào trận chiến lần trước, càng chưa từng gặp Triển Phi Dương!
Hừ hừ… như vậy thì dễ liệu rồi!
“Nào có nào có, tuy nhận ra không phải người xưa… nhưng dù sao mỗi nhà đều có chuyện khó nói, chuyện của quý trang, chúng tôi vốn không có tư cách xen vào, càng huống hồ tiết lộ ra ngoài…”
__ Thẩm Lăng Vân đạt được tiện nghi còn khoe mẽ, cuối cùng cũng nuốt hết thức ăn xuống, hơn nữa hiện tại còn có thể bày vẻ thong dong.
Triển Phi Dương bên cạnh không nói gì, có phần ủy khuất sờ mũi… ca ca của tên này… chắc không phải là do chủ nhân trước của thân thể này giết chứ? Đây là kết thêm thù rồi!
Tuy hắn không sợ, nhưng cũng không muốn kết thù vô duyên vậy nha … người lại không phải hắn giết, dựa vào cái gì mà hắn phải mang tội!
Đang đắn đo, ánh mắt không tự chủ lại đặt trên tiểu vương gia ngu ngốc đầu đầy xương mù, đang cắn đũa không biết nên tiếp tục ăn hay không, Triển Phi Dương đột nhiên có một suy nghĩ__
“Ngạo trang chủ, vậy độc hoa tình trên người ngươi hiện tại đã ra sao rồi? Nếu vẫn không được… không bằng tối nay sau khi về khách ***, ta giúp ngươi vận nội lực bức độc xem sao? Tiểu vương gia thì tạm thời giao cho Lăng Vân chăm sóc, không phải tối nay chúng ta ngủ chung sao?”
… Cái gì mà “độc hoa tình”, đương nhiên là hắn bịa rồi, cái này là phải cảm ơn công sức xem tiểu thuyết võ hiệp lúc đi học kiếp trước, từ ngữ ra dáng cũng nói rất chuẩn.
Chiêu này lấy lui làm tiến, dùng rất hay!
Ngạo Thiên Di ngây ra một chút__ “Hả?”
“Độc hoa tình” gì… ai muốn cùng một đại lão gia ngươi ngủ chung?! Nhưng mà, Ngạo Thiên Di này cũng là người phản ứng rất nhanh, tên mở miệng nói bậy nói bạ đối diện vừa nháy mắt một cái, lập tức đã hiểu “càn khôn” trong đó… đây là đang giúp hắn!
“Cảm tạ mỹ ý của nhân huynh, nhưng loại độc này dùng dược thạch nội lực không có tác dụng… nếu không thể kịp thời phát tiếc độc tố, Ngạo mỗ cũng chỉ đành xuống hoàng tuyền bầu bạn với huynh trưởng… thật ra đây đều là mạng, trên đường hoàng tuyền có bạn đồng hành, cũng không còn gì nuối tiếc.” Nam nhân mở đôi mắt sáng rực, lúc nói còn tựa hồ không thể che giấu sự chán nản ảm đạm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn sang Phụng Thiên Lam đang ngây ngốc, lại cười dịu dàng mang theo chút khổ sở, “Thiên Lam, lần này thật sự vô cùng xin lỗi, trên đường ta chạy tới Đào Nguyên trấn, bị người tính kế, trúng phải một loại độc dược vô sỉ trong võ lâm, dược này sẽ khiến người ta mất đi năng lực khống chế bản thân, không có giải dược, chỉ có thể thông qua từng lần mập hợp sàng đan mà chậm rãi xua tan… những người đó là muốn hủy hoại thanh danh của Ngạo Thiên sơn trang, ta trong lúc cấp bách chỉ đành vào Thanh Phong lâu… lại không ngờ gặp được ngươi bị bắt tới, nhưng lúc đó ta đã không thể khống chế… nếu ngươi muốn báo thù, thì cứ tới đi, Ngạo Thiên Di ta tuyệt đối không trả đòn… hiện tại độc tố trong người ta đã giảm đi một ít, đã có thể tự khống chế mình rồi, cho nên ngươi yên tâm, ta cho dù có độc phát thân vong, cũng tuyệt đối sẽ không cưỡng bức ngươi nữa… nhưng ta lại không thể khiến thời gian chảy ngược, cũng không thể vãn hồi thương tổn đã gây ra cho ngươi! Hiện tại, cuộc sống của ta tính ra cũng không còn dài nữa… nói thật, hiện tại ta không có sợ hãi gì, vì lần này có thể gặp được người khả ái như ngươi, thật sự đặc biệt vui vẻ! Cho dù ngươi giết ta, ta cũng vui lòng.”
Kỳ thật, trong lời ‘tạ lỗi’ của nam nhân gian tà này, biểu đạt ba ý__
Thứ nhất, ta không phải người xấu, lúc đó ‘ức hiếp’ ngươi không phải ý của ta, đều tại ta trúng độc, mất khống chế.
Thứ hai, ta hiện tại sẽ không tiếp tục tổn thương ngươi nữa.
Thứ ba, nếu ngươi không tiếp tục ‘cứu’ ta… vậy ta chỉ có đường chết…
… Tới đi, tiểu bạch thỏ khả ái của ta, ngươi nhất định không nhẫn tâm, đúng không?