Thẩm Lăng Vân nhìn đôi mắt chớp nháy chớp nháy đó, viết đầy khẩn cầu… rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm, may mà nơi này cách đô thành không xa, chỉ đành thả bồ câu đưa tin về Phụng Túc sơn trang, nói tóm gọn đầu đuôi chân tướng sự việc, bảo cửu vương gia muốn chơi thêm vài ngày, y lo cho sự an toàn của cửu vương gia, cho nên lưu lại làm hộ vệ, xin những người khác của Phụng Túc sơn trang thay y phục mệnh với hoàng thượng.
Đối với kết quả này, kẻ vui mừng không chỉ có Phụng Thiên Lam đơn thuần và Triển Phi Dương phúc hắc, Ngạo Thiên Di cũng khá thỏa mãn… bất kể nói sao, chịu cho hắn chút thời gian thì dễ xử hơn… thân phận tiểu vương gia đến quá đột ngột, khiến hắn nhất thời không nghĩ được biện pháp, nhưng không thể vĩnh viễn không nghĩ ra được!
Vừa nghĩ tới có thể giữ tên nhóc vừa đáng yêu vừa đáng giận này bên người, độ cong khóe môi nam nhân liền biến lớn.
Chỉ có một người không cười nổi, chính là Thẩm Lăng Vân, mắt phượng liếc qua__ “Cái móng vuốt của mi còn muốn đặt ở đó tới chừng nào?”
Triển Phi Dương nhún vai, chỉ đành không cam nguyện lấy móng vuốt sói của mình khỏi eo mỹ nhân… không vội không vội, Lăng Vân chịu lưu lại, sau này thời gian ăn đậu hũ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nam nhân hận không thể khiến tiểu vương gia cả đời không về cung!
… Đương nhiên, Ngạo Thiên Di cũng nghĩ thế.
Thẩm Lăng Vân câm nín nhìn hai nam nhân anh tuấn cười thành mặt bánh bao hoa chân múa tay… làm gì có dáng vẻ sắc bén nghênh địch vừa rồi?
Thở dài, tuy là nói đi cùng tiểu vương gia, nhưng hai nam nhân này đánh chết cũng không nỡ rời khỏi… cho nên, y căn bản là không nói được gì!
Tới chiều mới xử lý xong hết công sự, hiện tại thân phận vương gia và công sai nếu đã sáng tỏ, thì không thích hợp ở lại tiểu quan quán nữa, tuy các nha dịch cố gắng lấy lòng quét dọn sạch sẽ trạch tử của tri huyện cho họ, giường nệm cũng đổi mới, nhưng Phụng Thiên Lam ghét bỏ trong đó từng có người chết, Thẩm Lăng Vân cũng không muốn ở, dù sao bên cạnh có một quả bom định giờ, vạn nhất lúc nào đó bất chợt phát tình, nếu ở trong huyệt nha, trước mặt những nha dịch kia lại động tay động chân với y… vậy sau này làm sao nhìn mặt người khác nữa?
“Trước tiên tìm khách *** trọ, sau đó ăn cơm… còn lại ngày mai tính tiếp.”
Cao thủ lại không phải thần tiên, bụng bốn người đều đói kêu ọt ọt… cao thủ cũng phải ăn cơm!
“Cái này chúng ta đi làm đi!”
Hai nam nhân nháy mắt với nhau, cũng không biết ăn ý chỗ nào, tự mình chạy đi, không bao lâu trở lại__
Đồng Đồng bên cạnh Ngạo Thiên Di không thấy nữa!
“Đồng Đồng bị kinh sợ, hơn nữa hiện tại thân thể rất yếu… ta phái người đưa nó về nhà điều dưỡng rồi… ngoài ra, cơm đã lo xong, tại Tụ Hiền lâu, là tửu lâu tốt nhất Đào Nguyên trấn.”
Tên này nói thật dễ nghe… đưa Đồng Đồng yếu ớt về điều dưỡng, không phải là do muốn ở lại ‘đánh lâu dài’ với tiểu ngốc nghếch sao?
“Khách *** ta cũng đã đặt xong rồi… nhưng trấn này nhỏ quá, tổng cộng chỉ có hai khách ***, trước mắt chỉ còn lại hai phòng… mỗi khách *** một phòng, có thể ở được bốn người.”
__ Người thứ hai về là Triển Phi Dương, tên này làm còn quyết tuyệt hơn!
Hiện tại không phải nông nhàn, cổ đại làm gì có kỳ nghỉ dài… trấn nhỏ như thế có thể chứa bao nhiêu người? Có thể trọ đầy khách ***? Rõ ràng là hắn bảo Kim triển tước truyền thư cho mấy đà chủ có quyền có thế tại đây, bao hết phòng khách ***… hai khách *** một cái ở đầu đông trấn, một cái ở đầu tây trấn, như thế ai cũng không đi quấy nhiễu thế giới hai người của ai!
Ý thức được tên này dụng tâm lương khổ, Ngạo Thiên Di lặng lẽ dựng ngón cái khen ngợi__ làm rất đẹp, không có tên “thay thế phụ huynh” Thẩm Lăng Vân, tiểu đông tây nhà mình rất dễ dụ!
Thẩm Lăng Vân co giật khóe môi… hai tên này có chủ ý gì, nếu y không nhìn ra thì uổng công sống rồi! Nhưng nhiều hài tử như thế hiện đã dán bố cáo, thông báo người nhà tới nhận, vạn nhất đột nhiên người của tiểu trấn nhiều lên thì cũng dễ hiểu… cường ngạnh đuổi người đi cũng không hay.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Lăng Vân đột nhiên nhíu mày, kéo Phụng Thiên Lam đã đói đến choáng váng, trong đầu chỉ còn lại ba chữ “Tụ Hiền lâu”___ “Cửu vương gia, chúng ta đi ăn cơm đi, tối nay ta và ngài ở một gian… ngài thích phía đông hay phía tây?”
Vừa nghe tới hai chữ “ăn cơm”, mắt liền phát sáng, Phụng Thiên Lam làm gì còn quản đông tây nam bắc, chỉ lo đi cho lẹ, vẻ mặt còn như không có chuyện gì, hoàn toàn xem như không thấy hai kẻ đã hóa thạch sau lưng, mắt to trừng mắt nhỏ__